Đêm tới, Đồng Ngữ Lam cứ bồn chồn, liên tục đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại ghé tai sát vách tường cạnh phòng Sở Mạc nghe ngóng động tĩnh.
Thực kì lạ, sao anh vẫn không có bất cứ phản ứng gì?
Ở mép tường bên kia, Sở Mạc vừa tắm xong đang lau khô đầu, sau khi sắp xếp xấp tài liệu vừa xem xong cho lên kệ, anh liền đi tới ngồi xuống giường.
Sinh vật màu nâu vàng chầm chầm trèo lên mảnh khăn trắng quấn ngang thắt lưng anh, bò lên theo hướng tấm lưng trần săn chắc, cảm giác được có thứ gì đó đang di chuyển trên người mình, Sở Mạc liền với tay tới, bắt lấy, đưa về trước xem.
Ngửa lòng bàn tay ra, hai mắt anh sáng như đuốc lửa, hoảng loạn ném ngay con gián xuống sàn.
“Tiểu Thanh… tiểu Thanh…”
Trong không gian rộng lớn, thế lực bé nhỏ ấy độc chiếm lấy căn phòng anh, thân ảnh cao lớn run rẩy nấp sau mép tường, đôi con ngươi hiện rõ tia bất lực.
Nghe thấy tiếng gọi, Đồng Ngữ Lam lập tức nhào ra khỏi phòng, chạy tới đứng trước cửa phòng Sở Mạc, ghé sát tai nghe ngóng tình hình bên trong, bưng miệng cười khúc khích.
“Tiểu Thanh… mau tới đây!” Tiếng thét gọi đầy hoảng hốt vang lên thêm một lần nữa, ngữ điệu nhũn mềm như tràn đầy bất lực.
Đồng Ngữ Lam cố nhấn cơn buồn cười xuống bụng, ngay bây giờ, cô rất muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ kinh hãi trước một con gián nhỏ bằng đốt ngón tay của anh, cực kì muốn trực tiếp cười nhạo dáng vẻ thu mình vì sợ sệt ấy.
Nắm chặt lấy then cài, cô liền thiết lập sắc mặt bình ổn thường ngày, mở toang cửa, đi thẳng vào trong.
“Sở thiếu gia có chuyện gì sao?”
Cô chăm chăm nhìn Sở Mạc, trong mắt thoáng vụt ý cười.
“Mau… ném con vật kia ra ngoài…”
Sở Mạc chỉ tay về phía con gián đang bất động giữa sàn, hai mắt chao đảo hướng đi nơi khác, không dám nhìn.
“Ồ… Sở thiếu gia là đang nhờ vả hay ra lệnh vậy?”
Đôi lông mày của Đồng Ngữ Lam nhướng lên, giọng nói cao thâm chứa đầy hàm ý.
“Cô lớn gan thật… Dám láy lại tôi ư?”
Anh trừng mắt nhìn cô, lớp bọc tự tin bên trong đó dường như mỏng như lúa, không đủ để áp đảo tinh thần cô.
“Nếu Sở thiếu gia đã không cần tôi giúp như vậy thì tôi đi đây.
Tôi nghĩ anh một mình có vẻ buồn nên cứ để con gián này ở lại chơi cùng với anh đi ha.”
Đồng Ngữ Lam nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự khiêu khích, hiếm hoi lắm cô mới đẩy được Sở Mạc vào thế bị động, làm sao mà không tận dụng thời cơ cho được.
Cô vừa quay lưng đi ra cửa, đằng sau liền vang lên thanh âm không nguyện ý.
“Chờ đã…”
Cánh tay nâng lên định nắm lấy then cài cửa của cô đột nhiên khựng lại trong không trung, mép môi cô liền nhếch lên nụ cười cao hứng, một giây kế tiếp, cô nhanh chóng lấy lại sự cân bằng cảm xúc, thiết lập dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.
“Sao thế?”
“Cô mau giúp tôi đem con gián kia ra ngoài đi.”
Sở Mạc đành nhún nhường, hạ tone giọng xuống mức thấp nhất, cơn giận trong lòng đành kìm nén lại.
“Bây giờ tôi lại đổi ý rồi.
Chẳng phải Sở thiếu gia bảo tôi tham tiền sao? Thế thì cuộc giao dịch này cũng phải có tiền mới được…”
Cô gái ấy thường ngày trầm tính nhưng không có nghĩa dễ dàng bắt nạt, cô giống như một chú nhím nhỏ, người tốt với nó tự khắc nó muốn lại gần, người tàn nhẫn với nó thì nó sẽ lập tức xù lông lên.
“Cô đừng có được voi đòi tiên…”
Sắc mặt Sở Mạc nhanh chóng ưng ửng đỏ rồi cũng chóng tái nhợt đi, trong mắt anh loé lên đuốc lửa sáng rực, chỉ hận không thể lập tức thiêu rụi đi sự tự tin của cô.
Là anh đã xem thường cô gái ấy?
Cô mị lực và tráo trợn hơn những gì anh nghĩ…!
“Một là anh sẽ viết thêm vào hợp đồng, hai là tôi sẽ lập tức rời đi.
À… Tôi phải nhắc nhở anh, giờ này tiểu Thanh đã rời khỏi biệt thự từ lâu rồi…”
Lời nói là Đồng Ngữ Lam dành cho Sở Mạc, nhưng ánh mắt cô chỉ chăm chăm nhìn con gián nâu vàng giữa sàn, trong lòng không khỏi trồi lên cơn thoả mãn.
Sở Mạc… Anh cũng có ngày hôm nay…!
Gương mặt tuấn mỹ của Sở Mạc xám xịt như bầu trời sắp chuyển giông, nhích từng chút một chuyển động trên giường, hướng tới ngăn kéo tủ bên cạnh, kéo ra, lấy tệp hồ sơ bên trong đó, dùng bút ghi thêm điều khoản mà cô yêu cầu lên mặt giấy trắng tinh.
“Nhanh lên!” Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, cực kì chói tai.
Đồng Ngữ Lam nhếch môi như vừa mới vụt qua ý cười, một nhoáng sau đó, cô liền tháo dép, nâng lên cao, đập mạnh một phát con gián liền chết lăn ra giữa sàn, xé một mẩu giấy nhỏ, cô từ tốn vớt xác nó lên.
“Trông cũng đáng yêu mà… Sở thiếu gia, anh có muốn giữ lại không?”
Trên tay cầm xác gián, cô xoay người sang phía anh, trong mắt vụt qua tia đe doạ, thật hả dạ khi được trêu chọc tản băng.
“Mau đem đi đi…”
Sở Mạc kinh tởm xua tay, sắc mặt nhũn mềm như bùn không trét được tường.
“Anh nên nhớ tôi có thể đem nó đi, thì cũng có thể đưa nó quay trở về.
Vì thế anh đừng có hòng dở trò.”
Đồng Ngữ Lam kiên định nói, hai mắt bỗng nhiên loé lên nhìn Sở Mạc, như thầm có ý định đáng sợ gì đó, nhưng cũng nhanh chóng bị ánh mắt lạnh như băng của anh thuần phục, mỉm cười nhu hoà, mang theo con gián rời khỏi.
Sở Mạc thở phào một hơi nhẹ lòng, với lấy lọ nước xịt khuẩn, liên tục phun sương hơi nước vào không gian.
Trong nhà từ trước tới nay không hề có gián, vì sao hôm nay lại…?
Hai mắt anh sáng lên, trong đầu ngầm hiểu ra điều gì đó, tức tốc chạy sang phòng bên cạnh.
Sự xuất hiện bất thường của anh khiến cô kinh hãi, dự cảm không lành trồi lên cảm giác bất an.
Anh không nói không rằng, chỉ chăm chăm nhìn cô, một giây sau đó, thân ảnh cao lớn như cuồng phong thổi tới, ghì chặt cơ thể cô vào tường, hai cánh tay săn khoẻ ngáng không cho cô cơ hội tấu trốn.
Bốn mắt nhìn nhau, anh cách cô một khoảng rất gần, rất rất gần, gần như trong chớp mắt.
Hơi thở đầy nam tính và bá đạo bao quanh lấy thân thể cô, đôi môi anh nham hiểm tiến sát gần phía làn môi hoa đào xinh đẹp của cô.
Đồng Ngữ Lam run rẩy thu người lại, cô hiện tại rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, đáng tiếc, phía sau lưng cô là bức tường cứng ngắc, đằng trước mặt cô là hổ dữ rình mồi, cô tuyệt nhiên bị trung lập.
Trái tim cô thình thịch thình thịch như tiếng sấm nổ vang, bó chặt khí quản, khiến cô hít thở không thông.
Cảm nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo choàng tới, cô liền bất giác quay mặt đi, nhắm bặt hai mắt lại, cả người cứng đờ không thể nào nhúc nhích, đầu trống rỗng như không có một chút chất xám nào.
Sau một khoảng thời gian rất lâu, Sở Mạc liền thầm thì vào tai cô: “Đừng có giở trò với tôi thêm lần nào nữa, nếu không hậu quả cô tự mình nhận lấy…”
Nói xong, anh liền quắt mắt nhìn ngang, thoạt qua một chút mê say, anh điên đảo ngắm nghía gương mặt cắt ngang của cô không rời.
Đôi bờ mi dài cong vút, sống mũi cao, gò má ửng hồng, đặc biệt là làn môi ngọt tựa miếng bánh thơm ngon, khiến người đối diện rất muốn được thưởng thức.
Cơ thể anh đột nhiên nóng lên, nhiệt độ tăng cao bất thường, ham muốn sản sinh đột ngột, đến bản thân anh cũng không thể nào khống chế nổi.
Chết tiệt! Đã bao năm rồi anh chưa từng xuất hiện cảm giác này, sao lại là hôm nay, tại khoảnh khắc này…!
Sở Mạc cực kì không thích loại cảm giác khống chế ấy…
Luống cuống quay lưng, Sở Mạc nhanh chóng rời đi khỏi phòng Đồng Ngữ Lam, trở về phòng mình, đóng rầm cửa lại.
Nghe thấy hai tiếng mở và đóng cửa liên tiếp, cô mới dám mở mắt ra, chu môi thổi phù một hơi đầy nhẹ nhõm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...