Ép Gả Cho Cố Tổng
Sáng anh đến công ty tới tối thì vào lại bệnh viện.
Một hôm nọ khi anh đang làm việc thì Cơ Lập Hàn đi vào.
" Mày muốn biết ai đã hại chết con mày không?"
Nghe tới đây mặt anh mới tối sầm lại bỏ tập tài liệu đang cầm xuống.
" Muốn"
" Là Hạ - Nghi "
Cố Tĩnh Trạch khẽ cau mày nhìn Lập Hàn, ánh mắt có chút tức giận
" Đừng đùa "
" Tao không đùa, không tin thì mày xem cái này đi "
Lập Hàn bỏ lên bàn Cố Tĩnh Trạch một cái USB.
" Trong này là bằng chứng mà tao thu được, xem xong thì đừng sốc quá.
Ngay từ đầu tao đã khuyên mày nhưng mày không nghe, để bây giờ nó hại hai đứa mày thành như vậy đấy "
Tay anh cầm chiếc USB lên nhìn chằm chằm vào nó rồi cắm vào laptop.
Thật sự là Hạ Nghi sao? Anh không ngờ cô ta lại là người như thế? Tại sao cô ấy lại làm vậy?.
" À, còn vụ mà mày nói Khiết Nhi đẩy cô ta xuống cầu thang là do cô ta tự làm sau đó đổ oan cho Khiết Nhi.
Thật ra cô ta không hề bị thương chỉ là đóng kịch sau đó nhờ tên bác sĩ nói dối tình trạng của bản thân để lừa mày.
"
" Đủ rồi, mày ra ngoài đi.
Tao muốn yên tĩnh một chút"
Anh quay người lại nhìn ra ngoài thành phố, Lập Hàn thấy vạy cũng đi ra để anh tự suy nghĩ.
Thất vọng, tức giận, ân hận, áy náy là cảm giác của anh bây giờ.
Im lặng một lúc anh đem sự tức giận đứng dậy đi thẳng về nhà tìm Hạ Nghi.
Từ lúc Khiết Nhi xảy ra chuyện cô ta cứ nhốt mình trong phòng.
Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa Hạ Nghi bước ra thì thấy anh, vui mừng muốn ôm anh nhưng bị chặn lại.
Thay vì một cái ôm thì Cố Tĩnh Trạch tặng cho Hạ Nghi một cái tát điếng người.
Cô ta bất ngờ ôm mặt nhìn anh, đôi mắt có chút đỏ
" Anh làm gì vậy?"
" CHÍNH TÔI MỚI LÀ NGƯỜI HỎI CÔ CÂU ĐÓ, RỐT CUỘC KHIẾT NHI LÀM GÌ SAI MÀ CÔ HẠI EM ẤY NHƯ VẬY, CÒN HẠI CHẾT CON CỦA CHÚNG TÔI!"
Anh tức giận quát lớn, đôi mắt nổ lên những tia máu đáng sợ, người làm trong nhà nghe tiếng thì đứng từ xa quan sát.
" A…anh nói gì em không hiểu?"
Mặt ả bắt đầu tái đi hai tay nắm lấy tay anh nhưng bị anh vung ra.
Cố Tĩnh Trạch lấy điện thoại từ trong túi ra cho ả xem.
" Còn chối!"
Hạ Nghi biết bản thân không còn chỗ chối thì bật cười lớn, nụ cười điện loạn đó vang lên cả căn nhà.
" Hahaha, CÓ TRÁCH THÌ TRÁCH ANH QUÁ NGU NGỐC KHI TIN TÔI.
Tôi làm vậy là vì ai? VÌ AI HẢ? Không phải vì anh sao? TẤT CẢ LÀ TẠI ANH NÊN TÔI MỚI THÀNH RA THẾ NÀY! Nếu anh không đối xử dịu dàng với DU KHIẾT NHI TRƯỚC MẶT TÔI THÌ TÔI ĐÂU LÀM VẬY.
Anh nói tôi sai? VẬY ANH XEM BẢN THÂN MÌNH ĐÃ ĐÚNG CHƯA?! TẠI ANH CỨ DÂY DƯA KHÔNG RÕ NÊN MỚI CHO TÔI ÔM THÊM HI VỌNG ĐÓ! Anh cho tôi ôm hi vọng rồi lại đạp đổ nó!
“…”
Hạ Nghi vừa khóc vừa nói hết những gì trong lòng.
Càng nói cô ta càng mất bình tĩnh mà quát lên.
Anh chỉ im lặng nhìn
" Nếu anh chịu tin Du Khiết Nhi thì tôi đâu phải ôm thêm hi vọng là anh vẫn còn tình cảm với tôi.
Nếu anh đã biết thì tôi sẽ nói cho anh nghe.
Tay tôi đứt không phải do Khiết Nhi làm đâu! Là tôi làm đó.
Tôi ngã cầu thang tôi cũng tự làm, vốn dĩ tôi không hề bị thương nhưng tôi cũng muốn được anh quan tâm nên nói dối đó! Cũng chính là tôi kêu người tông chết mẹ con Du Khiết Nhi đó, nhưng mạng nó quá lớn nên chỉ mất đi đứa con.
Còn việc tôi bị ngộ độc thức ăn, cũng là do tôi làm đó.
TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI LÀ TÔI LÀM HẾT ĐÓ, DU KHIẾT NHI CÔ TA KHÔNG HỀ HẠI TÔI!.
Tôi làm như vậy.
TẤT CẢ LÀ VÌ ANH
_____________________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...