Editor: Cảo Béo + Beta: Béo
Đến Tết Đoan Ngọ, Chu Quân Ngôn đưa Cố Nhan về nhà bố cô ăn tối.
Anh đã chuẩn bị trước vài món quà gặp mặt, tuy là Cố Nhan nhắc nhở anh đi mua đồ, nhưng cô cũng không tính toán để anh ăn tối cùng.
Chu Quân Ngôn không phải không hiểu nỗi băn khoăn của cô, cô chỉ lo lắng anh sẽ bị bố cô đối xử lạnh nhạt.
Anh bóp nhẹ mặt Cố Nhan, nói rằng buổi tối anh sẽ quay lại đón cô.
Anh tiện đường ghé vào siêu thị mua một ít bột mì, thêm một chút gạo lứt.
Sau khi ra khỏi siêu thị anh nhìn thời gian, mới 6 giờ 30, vẫn còn sớm nên anh lái xe đến nơi Chu Ninh sống.
Dạo gần đây, cứ đến buổi tối Cố Nhan thường hay đói bụng, nhưng cô lại lười không muốn nấu, một hai đòi đặt cơm hộp.
Chu Quân Ngôn cho rằng đồ hộp bên ngoài không sạch sẽ nên kiên quyết từ chối không cho cô đặt, cũng không chịu nổi cô cứ dính người, anh đành làm cho cô.
Từ trước đến nay anh chỉ biết nấu mấy món cơ bản như sủi cảo, cơm chiên, nhưng bởi vì cô, thời gian này anh cũng đã học được thêm một số loại bánh.
Chiếc bánh bao nhân thịt mà Cố Nhan ăn sáng nay là thành quả cả buổi tối qua anh đứng gói.
Nhưng bình thường buổi sáng cô không mấy thèm ăn, chỉ ăn một nửa, còn lại một nửa đưa anh giải quyết.
Về đến nhà mẹ đẻ, Chu Quân Ngôn thoáng liếc mắt đã nhìn thấy Chu Tích đang đội mũ lưỡi trai.
Chu Ninh không ngờ Chu Quân Ngôn đến vào giờ này, tối qua anh có gọi điện hỏi bánh ú(*) gói như thế nào, bà cứ nghĩ hôm nay anh sẽ đến chỗ Nhan Nhan.
(*) Bánh ú, một loại bánh người Trung Quốc ăn trong ngày tết Đoan Ngọ.
Chu Quân Ngôn gật đầu xem như chào hỏi Chu Tích, rồi anh đi vào phòng tắm thay chiếc đèn bị hỏng.
“A, sao anh biết đèn bị hỏng? Lúc nãy em nghe dì nói chuẩn bị thay đấy.”
Chu Ninh đang ở ngoài phòng khách gói bánh ú cho Chu Tịch cũng cảm thấy kỳ quái.
“Sau khi cô ấy về nhà có nói với anh.” Chu Quân Ngôn vừa thản nhiên đáp lại, vừa tháo bóng đèn bị hỏng xuống.
Chu Tích mất nửa ngày mới hiểu được “cô ấy” là đang ám chỉ ai.
Nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh họ, so với băng sơn mỹ nam trước kia đúng là như hai người khác nhau.
Có bạn gái là có thể đắc ý như vậy sao? Cậu cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ cùng Chu Ninh nói chuyện một hồi, sau đó giúp đỡ bà chuyển một số thứ trên lầu vào gara, rồi cùng nhau rời đi.
Chu Quân Ngôn nói muốn đi đón Cố Nhan.
Chu Tích vừa mới vào cấp ba, đương nhiên phải đi nhờ xe anh.
Cậu cố ý đi quanh xe một vòng rồi ngồi vào ghế phía sau.
Chu Quân Ngôn liếc nhìn cậu rồi nói câu đầu tiên với cậu đêm nay:
“Em làm sao vậy?”
Chu Tích nói: “Không phải dì bảo rằng Nhan Nhan không thích người khác ngồi ghế phụ xe anh sao?”
“Nói linh tinh.” Chu Quân Ngôn khởi động xe, hỏi Chu Tích về đâu rồi nói: “Lần trước cô ấy gặp một cô gái cùng tuổi trước cửa bệnh viện thì cảm thấy không thoải mái, không muốn để người ta ngồi ghế phó lái nên mới nói như thế.”
Đôi khi Cố Nhan ấu trĩ rất giống trẻ con, thích làm nũng với anh, nhưng anh không hi vọng mọi người hiểu lầm cô ấy.
Chu Tích nhìn dáng vẻ bao che bênh vực người của anh thì cố ý khoa trương nói: “Wow, tuyệt thật, chị ấy đúng là hiện thân của chân thiện mỹ, là thiên thần tái sinh.”
Cứ tưởng anh họ sẽ trừng mắt nhìn mình, không ngờ anh lại nở nụ cười:
“Cô ấy sẽ rất thích lời khen này của em đấy.”
“Hầy, thật hâm mộ hai người.
Tại sao em không gặp được một nửa như vậy chứ?” Chu Tích từng quen một đàn chị khóa trên, nhưng mới gặp nhau được vài lần, người kia đã thấy cậu nhàm chán không thèm liên lạc nữa.
Cậu tiếp tục phàn nàn: “Vì cái gì những người em thích lại không thích em?”
Chu Quân Ngôn ngồi tính toán thời gian đi đến nhà Cố Nhan, đồng thời nghĩ xem có cần phải an ủi người em họ đáng thương này của mình hay không.
“Từ trước đến nay em đã thích bao nhiêu người rồi?” Anh cố gắng chuyển chủ đề.
Chu Tích đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống.
“Tính từ lúc trưởng thành đến giờ có hai người.” Trong đó có một người cảm xúc vừa mới nhú thì nghe tin người ta là hoa đã có chủ rồi, mà chủ của bông hoa này lại chính là người anh họ mặt lạnh của cậu.
Chu Quân Ngôn không phát hiện ánh mắt của cậu có chút kỳ quái: “Hai người?”
Chu Tích cà lơ phất phơ nói bóng gió: “Đúng vậy, một đàn chị gần đây, còn người còn lại, anh rất quen đấy.”
Chu Quân Ngôn không thể hiểu nổi người trẻ tuổi bây giờ, ai cũng đều là dạng cảm xúc biến hóa bất thường như này sao.
Tuy Cố Nhan cũng có lúc cảm xúc lên xuống thất thường như vậy, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
“Làm sao anh biết được.” Anh trả lời một cách lơ đãng.
Chu Tích nhìn cái gáy của anh họ mình mà bĩu mỗi, nửa phút sau mới hỏi: “Anh định đi đón chị ấy trước, rồi đưa em về luôn hả?”
Chu Quân Ngôn gật đầu, nhà của Chu Tích cũng thuận đường về nhà anh luôn.
Một lúc sau, Chu Quân Ngôn đột nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Chu Tích!” Anh bất ngờ gọi cả họ tên của em họ của mình sau một khoảng thời gian dài.
Chu Tích vốn đang thoải mái ngồi ở đằng sau, ngay lập tức ngồi thẳng ngay ngắn: “Có chuyện gì vậy anh?”
Chu Quân Ngôn nhìn cậu hồi lâu: “Đừng để anh biết là em có bất kỳ suy nghĩ không đứng đắn với cô ấy.”
Chu Tích thật sự muốn cười, mặc dù ánh mắt của anh họ khiến cậu sợ hãi.
Cậu ta ngay lập tức xun xoe nói: “Anh họ, anh đã nhìn thấy ánh mắt của Cố Nhan mỗi khi nhìn anh chưa? Chị ấy như là muốn đóng cọc trên người anh luôn vậy, sến sẩm đến mức ong mật còn thấy ngán nữa là.
Đến mức như vậy rồi thử hỏi trên đời này còn có vị dũng sĩ nào lại đi thích người không thèm liếc mình một cái hả anh?”
Chu Quân Ngôn hiển nhiên đã bị lời nói của Chu Tích làm cho ngây ngẩn, gương mặt cũng thả lỏng hơn.
Đêm hôm đó, Chu Tích cảm thấy bản thân phải cảm tạ tài ăn nói của mình rất nhiều, nếu không cậu đã sớm bị đuổi xuống xe rồi.
—————
Kịch bên lề:
Đó là một buổi tối cuối tuần bình thường, Cố Nhan nằm trong lòng Chu Quân Ngôn xem phim điện ảnh.
Nếu để Chu Quân Ngôn định nghĩa, anh sẽ đánh giá thẳng rằng đây thực sự là một bộ phim ngu ngốc không có một chút giá trị nào.
Theo như Cố Nhan nói, đây là bộ phim được chuyển thể từ một bộ anime manga rất nổi tiếng bên Nhật Bản.
Nữ chính từ khi còn học cấp 3 đã nhất kiến chung tình với nam chính, cơ duyên tình cờ khiến cả hai trở thành bạn cùng bàn của nhau, rồi sau một hồi cốt truyện dài, hai bọn nọ kết hôn.
Chu Quân Ngôn bị âm thanh cãi nhau ồn ào trong phim làm phiền đến đau cả tai, nhìn Cố Nhạn dựa trong ngực anh, bộ dáng trông có vẻ cũng không thích lắm.
“Em không thích thì xem làm gì?” Anh sờ sờ cái gáy của cô rồi hỏi, không phải vì anh không vui, anh chỉ cảm thấy khó hiểu.
Nhiều lúc Cố Nhan làm ra những hành động khiến anh cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cố Nhan nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: “Anh không thấy xem loại phim hại não này rất ức chế sao? Nhìn quen mấy người này kỳ kỳ quái quái, anh sẽ không cảm thấy mình bất bình thường nữa.”
Cô nhét miếng khoai tây chiên còn lại vào miệng anh.
Đống khoai tây này là Chu Quân Ngôn bỏ vào lò nướng hai tiếng trước.
Anh phải mất bốn mươi phút cắt từng lát khoai tây ra như vậy.
Anh đang muốn nói, em không hề kỳ quái tý nào thì nghe thấy Cố Nhan nói.
“Bộ phim này đúng là “đặc sắc”, lãng phí nguyên một buổi tối anh ngồi đây với em.” Cô hôn lên mặt anh, tỏ vẻ hối lỗi.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân có thể ở bên người mình luôn thích từ thuở ban đầu, không phải rất lãng mạn sao, hơn nữa phim thanh xuân vườn trường luôn khiến em hoài niệm lại hồi còn đi học, chẳng lẽ anh không thấy như vậy sao?”
Đương nhiên xem bộ phim này cũng khiến cô cảm thấy tiếc nuối không thôi, nếu như cô với Chu Quân Ngôn cùng học cấp 3 với nhau thì tốt rồi! Nói không chừng cô có thể dùng trí tuệ và sắc đẹp của mình sớm thu phục được anh rồi.
Không giống với Cố Nhan cảm thấy vô cùng phấn khích, phản ứng của Chu Quân Ngôn có phần lạnh nhạt.
“Cấp 3 của anh không có gì đáng nhớ cả.” Khuôn mặt anh không chút cảm xúc.
Kỳ thực Chu Quân Ngôn không cảm thấy có gì đáng nói, thậm chí anh không có bất kỳ ký ức gì về mấy năm đó, nhưng nghe qua tai của Cố Nhan, nó lại thành một chuyện khác.
Cô cảm thấy đau lòng với quá khứ của anh, hai tay xúc động ôm lấy khuôn mặt anh.
“Chu Quân Ngôn, anh nghe cho rõ đây, em chỉ nói với anh duy nhất lần này thôi.” Gương mặt cô mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía anh: “Vốn dĩ em đã định cất giấu chuyện này như một bí mật, như vậy có thể khiến em trông càng thêm bí ẩn.”
Ánh mắt sâu sắc của Chu Quân Ngôn cứ như dán vào mặt cô, nhìn cô tiến gần đến bên tai anh.
Đêm nay, Cố Nhan đã thì thầm bên tai anh một bí mật vừa phức tạp lại rất đơn giản.
Nói xong, vẻ mặt cô chờ mong nhìn anh.
Chu Quân Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt vừa khó nói lại mờ mịt, anh cứ lặp đi lặp lại những gì cô vừa nói trong đầu.
Một lúc sau, có vẻ anh đã bình tĩnh bèn hỏi: “Thật sao?”
Cố Nhan gật gật đầu, nhưng bầu không khí thực sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ, cô mặt đối mặt với anh vài giây liền ngại ngùng, vì thế nhanh chóng vùi mặt vào trong cổ anh.
“Em nói chuyện này cho anh nhưng anh không cần cảm thấy phải yêu em nhiều hơn đâu.”
Một lát sau, Chu Quân Ngôn kéo cô vào trong ngực mình ôm đến gắt gao.
Cô ngốc này.
Thật ra, Cố Nhan thỉnh thoảng vẫn nhớ đến chàng trai cao ráo tuấn tú mà cô nhìn thấy ở cổng trường ngày nhập học cấp 3 năm đó, lạnh lùng như băng.
Lúc đó khi cô vừa nhìn vào đôi mắt của anh đã cảm thấy anh như cách mọi thứ xung quanh một khoảng cách thật xa, dường như trong mắt anh không chứa đựng bất kỳ một người nào.
“Nếu như đôi mắt này, ngày nào cũng luôn nhìn cô, vậy thì tốt rồi.”
Nghĩ đến đây, Cố Nhan rời khỏi vòng ôm của Chu Quân Ngôn, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô cũng xác định được một sự thật: đôi mắt của người đàn ông này vẫn luôn hướng về cô.
—————————
Ngoại truyện cuối cùng bị chậm trễ đã đến rồi đây, đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi nhưng cách viết vẫn giống nhau, thật sự xin lỗi những độc giả vẫn luôn chờ đợi.
Có rất nhiều người đọc cảm thấy băn khoăn vì sao Cố Nhan không bày tỏ tình cảm thầm kín nhiều năm của mình với Chu Quân Ngôn, vì vậy xin dâng lên màn kịch bên lề này, ngọt ngấy ngọt xỉu như muốn OOC(*) luôn, không thích cũng không cần nói với tôi, nếu không tôi sẽ khóc mất.
(*) OOC: Out of character: biến thành một tính cách hoàn toàn khác do với lập trình tính cách nhân vật ban đầu.
Được rồi, “Ép buộc bạn trai ngủ cùng” đến đây thực sự nên gửi lời chào tạm biệt đến tất cả mọi người.
Cảm ơn tất cả các bạn đã luôn quan tâm đến Cố Nhan và Chu Quân Ngôn, có nhiều người yêu mến bọn họ như vậy, họ sẽ vô cùng hạnh phúc, mà tôi cũng thực hạnh phúc.
Hi vọng tất cả mọi người trên đời này đều có được hạnh phúc, không cần phải hai người mới là hạnh phúc, một người cũng có thể rất hạnh phúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...