Dưới màn đêm lung linh, môi lưỡi hai người quấn quýt nhau, không biết rốt cuộc là ai chủ động trước.
Cố Nhan chỉ biết Chu Quân Ngôn lấy tay đỡ sau gáy cô để nụ hôn được sâu hơn, từ trong miệng anh cô nếm được vị của chính mình, ngoan ngoãn mở miệng để môi lưỡi anh dẫn dắt mình triền miên…
Không biết đã hôn được bao lâu, Cố Nhan cắn nhẹ lên đầu lưỡi của Chu Quân Ngôn, rời khỏi môi anh, cô thấy một sợi chỉ bạc vương vấn giữa hai người.
Khuôn mặt cô ửng hồng dưới bóng cây, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm chất lỏng trong suốt trên cằm Chu Quân Ngôn.
Tay Chu Quân Ngôn vô thức xoa đỉnh đầu cô, cô đưa ngón trỏ ra quyến luyến vuốt ve môi dưới của anh, nói nhỏ:
“Chỗ bên dưới của em vẫn đang ướt át, bây giờ anh tiến vào sẽ rất dễ dàng.”
Chu Quân Ngôn thu lại bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu cô, giữ chặt ngón tay kia của cô, lẳng lặng nhìn cô, anh nghe thấy cô thì thầm bên tai mình:
“Hơn nữa, trong túi của em còn có bao.”
Lúc nãy Cố Nhan nhân lúc Chu Quân Ngôn đỗ xe đã lén lấy ra từ cái hộp trước ghế phụ, vốn dĩ là muốn trêu đùa anh, nhưng lần này chính anh lại bắt đầu trước.
Cô nhìn Chu Quân Ngôn đang cố tỏ ra bình tĩnh, anh nhất định sẽ nói rằng cô không biết xấu hổ, nhưng lần này anh lại chần chừ không mở miệng, dục vọng trào dâng trong đáy mắt anh đã tiếp thêm dũng khí cho cô, cô nhẹ nhàng cọ chân lên người anh, chủ động nói:
“Biết xấu hổ chính là tiến lại gần dũng cảm hơn, anh mau khen em đi.”
Chu Quân Ngôn không để ý đến những lời cô nói, đưa tay phủi mấy cọng cỏ trên đầu cô xuống.
Cô khẽ nhét “áo mưa” vào tay anh, tay sờ nhẹ vào đùi anh khuyến khích:
“Chu Quân Ngôn, em vừa bị anh làm cho không còn chút sức lực nào rồi, lần này anh chỉ có thể tự mình đeo thôi.”
Khi Chu Quân Ngôn nghiêng người tiến vào trong cô một lần nữa, khoé miệng Cố Nhan liền mỉm cười:
“Dường như em đang nằm mơ, có lẽ đây là một giấc mộng xuân của tuổi 18 trong khuôn viên trường.”
Sau khi côn thịt cứng rắn tiến vào hoa huyệt ướt át của cô, Chu Quân Ngôn ngăn không cho cô tiếp tục nói chuyện, trực tiếp ngậm lấy môi cô, hôn một cách cuồng nhiệt.
“Ư…ưm…ư… “
Mọi tiếng rên rỉ của cô đều bị anh nuốt xuống.
Chu Quân Ngôn nhắm mắt lại, theo bản năng mút lấy lưỡi cô, nửa thân dưới của anh không dùng lực đâm vào rút ra mạnh mẽ, mà là từ từ mơn trớn ra vào, tay anh đặt bên hông cô, ép cô vào trước ngực mình.
Họ cứ thế nuốt vào nước bọt của đối phương, tâm trí cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, cô cảm nhận được Chu Quân Ngôn đang chuyển động chậm rãi mà có quy luật trong cơ thể cô, tình yêu và dục vọng của cô bị cái buổi tối yên tĩnh và nơi cấm kị này đốt cháy, lưỡi cô hơi dừng lại trong khoang miệng anh, hai tay nắm chặt lấy tay áo anh, thúc giục:
“Em muốn mạnh thêm chút nữa, a…a…a mau lên….
“
Cô nghe thấy tiếng anh thở dốc bên tai, tiếng thở hổn hển của anh luôn rất gợi cảm, Cố Nhan mất tập trung suy nghĩ, giây kế tiếp vật cứng của anh giống như là một hung khí dữ tợn đâm mạnh vào cơ thể cô, khiến cô không ngừng phát ra tiếng kêu kiều mị: “A…a…a…a…a.”
Cả người cô run rẩy dữ dội, ngẩng đầu muốn tìm kiếm môi anh.
Chu Quân Ngôn ngậm lấy vành tai cô, phía dưới dùng lực hướng về phía trước mạnh mẽ đâm vào rút ra, mỗi lần đâm anh đều thúc đến chỗ sâu nhất, thỉnh thoảng đầu dương vật chạm vào điểm mẫn cảm trong hoa huyệt, cô sẽ uốn éo người dâm đãng mà tha thiết gọi tên anh.
Âm thanh của lá cây xào xạc trên đỉnh đầu, còn có cả tiếng chim hót đơn lẻ khi về tổ, giấu đi tiếng rên rỉ thỏa mãn của Cố Nhan.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, một chân quấn lên đùi anh.
Cô biết dục vọng của Chu Quân Ngôn đang dần được thoả mãn, khoái cảm từ phía dưới cơ thể truyền lên đại não, huyết dịch trong cơ thể như đang sôi trào, cô chỉ biết nẩy cái mông tròn thuận theo động tác của Chu Quân Ngôn.
Ngay sau đó, Chu Quân Ngôn liền nâng cái chân đang quấn trên người anh lên, đồng thời gia tăng sức lực và động tác đâm vào rút ra, Cố Nhan bị anh đâm vào sướng tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh, Chu Quân Ngôn trầm mặc nhìn cô gọi tên mình, khuôn mặt cô mang một vẻ tình mê ý loạn, giống như là chỉ biết nói ba từ này vậy, anh lại một lần nữa không kìm nổi hung hãn đẩy vào trong.
Anh liên tục đâm sâu vào dâm huyệt ướt át mẫn cảm của cô, quấy nhiễu ở trong cơ thể cô, cho đến khi Cố Nhan chuẩn bị lên đến cao trào lần thứ hai, lưng cô cong lên định giãy giụa để lùi lại dựa vào cây cổ thụ phía sau, cánh tay Chu Quân Ngôn nhanh chóng siết chặt eo cô lại, không cho phép cô né tránh đòn roi ra vào hoa huyệt.
Cuối cùng, Cố Nhan nức nở vùi đầu vào hõm cổ anh, trong hoa huyệt liên tục co rút lại, run rẩy cao trào ở trong ngực anh.
Chu Quân Ngôn bởi vì sự siết chặt đột ngột trong hoa huyệt của cô mà thoải mái đến mức tê dại cả da đầu, anh cố gắng kiềm chế dục vọng muốn bắn tinh, tiếp tục mạnh mẽ đâm vào rút ra ở hoa huyệt đang cao trào lại vô cùng mẫn cảm, chật hẹp của cô, tiếp tục đâm vào mấy chục lần mới bắn ra…
Sau khi cao trào qua đi, hai người ôm chặt lấy nhau, dưới không khí tươi mát trong lành của đêm mùa hạ, hô hấp của Cố Nhan dần dần ổn định lại, ở trong vòng tay của Chu Quân Ngôn khiến cô cảm thấy vô cùng yên bình và an tâm.
Mấy phút sau, Chu Quân Ngôn rời khỏi cơ thể cô, Cố Nhan híp mắt nhìn anh dùng khăn giấy bọc bao cao su lại đút vào trong túi, sau đó lại nằm xuống.
Vào giờ khắc này, hàng ngàn vì sao lấp lánh như tô điểm thêm cho bầu trời đêm, ánh trăng thẹn thùng giấu sau làn mây mỏng hoà trong không gian ám muội bao quanh hai người.
Cố Nhan nhìn người đang nằm nghiêng bên cạnh, sau đó cũng ngước lên nhìn ngắm bầu trời, sự tĩnh lặng vào giờ phút này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô gối đầu lên cánh tay anh, nhìn ngắm ánh trăng mờ mờ, khẽ nói:
“Thời còn đi học em thường trốn việc tự học vào buổi tối, một mình nằm ở đây, chính là nơi mà bây giờ chúng ta đang nằm! Chu Quân Ngôn, lúc còn đi học đã từng có người đợi anh ở sân tập chưa?”
Chu Quân Ngôn trầm mặc trong giây lát, sau đó thấp giọng nói:
“Có.”
Giọng nói của anh vẫn còn khàn khàn sau cuộc ân ái, Cố Nhan chăm chú nhìn ánh trăng bị ẩn dưới làn mây mù, hỏi:
“Vì sao chứ?”.
Truyện Đoản Văn
Trong màn đêm dày đặc, Chu Quân Ngôn không tiếp tục lên tiếng nữa, thật ra Cố Nhan cũng không cố chấp đến nỗi phải biết bằng được đáp án, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn ngắm ánh trăng.
Giống như là quay lại thời gian mấy năm trước vậy, Cố Nhan và Chu Quân Ngôn của thời cấp 3 tại giờ phút này cùng nhau tận hưởng buổi tối bình yên tại sân tập trong khuôn viên trường.
Nghĩ như vậy, tim cô lại càng đập nhanh hơn, Chu Quân Ngôn kéo cô vào lòng, bàn tay vỗ lên eo cô trấn an, nhiệt độ cơ thể cô vì thế mà tăng lên nhanh chóng.
Cố Nhan yên lặng nhìn lên trên đỉnh đầu, những đám mây trôi lững lờ đang dần dần bao trùm lấy mặt trăng.
“Chu Quân Ngôn.”
Cô xúc động gọi tên anh.
Có lẽ là do cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô tăng cao, Chu Quân Ngôn nghiêng người cúi xuống nhìn cô.
Tại thời điểm cô đang dò xét bí mật ẩn sâu trong lòng anh, tình yêu của cô đối với anh đã đạt đến cực điểm, cô thật sự rất muốn nói với anh ba từ đó.
Cố Nhan vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của chú bảo vệ, ánh sáng của chiếc đèn pin đung đưa trên tàng cây, cơn gió mát của buổi đêm mùa hạ thổi bay đi những giọt mồ hôi của họ, Cố Nhan rụt cổ lại, im lặng mấy giây, sau đó nhìn anh hồn nhiên cười.
Chu Quân Ngôn thấy cô cười ngây ngô với anh, cuối cùng cũng chỉ đành bất lực đứng dậy, kéo luôn cả cô đứng dậy cùng.
Anh giúp cô phủi bụi và cỏ trên người, phủi đi cả những bằng chứng đã từng tồn tại trong đêm hè này.
Sau khi chỉnh lại vạt váy ngay ngắn cho cô, Chu Quân Ngôn nhàn nhạt nhìn cô, nói:
“Đi thôi.”
Thấy Cố Nhan cứ đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng, anh đành duỗi tay ra trước mặt cô.
Cố Nhan ngây người ra mất mấy giây, sau đó cười tươi đưa tay cho anh.
Hai người nắm lấy tay nhau bước đi trong đêm tối.
Nếu cô nói với anh ba từ đó anh sẽ tin chứ? Có thể anh sẽ tin hoặc cũng có thể anh không tin, nhưng có lẽ cô sẽ dọa anh chạy mất! Cố Nhan ngẩng đầu nhìn người mà vẫn giống như trước đây, luôn mang đến cho cô vô số sự rung động, vẫn là không nên nói ra thì sẽ tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhan lên máy bay đi Campuchia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...