Kết thúc cuộc gặp mặt, mỗi người bọn họ tự trở về phòng của mình. Như chưa từng có chuyện xảy gì ra cả. Eothur lẫn Aragorn cũng không hề thốt lên câu nào với nhau, ngoài trừ công việc chính của họ. Cái sự ngăn cách của hai người bộc lộ rõ ràng, đến nỗi mà các chàng Hobbit ngồi bên cạnh đều có thể cảm nhận được.
Vào buổi chiều hôm đó, tất cả mọi người đều không thoát khỏi căn phòng của riêng mình. Mãi cho đến tận khi ánh nắng của mặt trời bị dập tắt, thay vào đó là ánh sáng của các ngọn đuốc hay các cây nến nhỏ ở trong quán trọ.
Các chàng Hobbit có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài. Chúng đã làm các cậu không thể nào ngăn cản được sự tò mò và ham vui của mình. Dù sao ở trong phòng, ngoài những chiếc bánh mì, thức ăn khô,... và bình nước lọc thì không còn gì cả.
“ Mình nghĩ mình sẽ thoát khỏi đây. Ra kia và uống một chút cốc bia. “ Merry nói với ba người bạn của mình.
Nhanh chóng, Pippin liền đồng ý với cậu. Hai người bọn họ, làm sao có thể thoát khỏi mấy thứ không khí náo nhiệt này được. Sam nhìn qua Frodo hỏi.
“ Cậu muốn ra ngoài thoải mái một tí không? Ăn một chút thức ăn được hâm nóng hay,... “
Frodo gật đầu nhẹ, cả ba người họ đi hết mà để cậu ở lại đây thì quả thật, sẽ rất cô độc và nhàm chán. Hơn nữa Eothur lẫn Aragorn cũng đâu ngăn cản việc họ đến đó.
Bốn chàng Hobbit lật đật rời khỏi căn phòng của mình. Khi bước ra khỏi lối đi nhỏ, họ nhìn thấy được các bàn trong quán hầu như đã bị chiếm dụng hết. Nào là người lùn, con người và có cả người Hobbit sinh sống trong vùng Bree.
Frodo bắt gặp được cả Eothur lẫn Aragorn. Hai người bọn họ trông thật khá kỳ quái. Mỗi người đều ngồi sát với bức tường bên góc, nơi có bóng tối phủ lên người họ. Eothur thì đỡ hơn, còn Aragorn thì trùm toàn bộ khuôn mặt mình trong chiếc áo choàng của anh, tay thì cầm lấy cái tẩu mà cậu đã nhìn thấy hồi sáng.
Song cả hai người đều có cùng một điểm chung, là đang quan sát hết toàn bộ quán trọ lúc này. Từ vị chủ quán, cho đến bàn của các người Hobbit đang bàn tán về vụ mùa năm nay.
Kiếm một cái bàn trống, Frodo và các người bạn ngồi xuống. Họ gọi những món ăn nóng hổi và những cốc bia ngon nhất của quán trọ. Sau đó, Merry thì chạy qua bàn bên nơi mà các chàng Hobbit vùng Bree ngồi. Anh ta nhanh chóng làm quen và nói chuyện được với họ. Pippin thấy thế liền cũng chạy qua.
Có thể là do sự chứng kiến của Eothur lẫn Aragorn. Anh bạn Merry lẫn Pippin đều không cố làm một hành động gì đó ngốc nghếch, họ tránh bàn tán về chuyến đi của mình. Chủ yếu là nói về vùng đất mình đang sinh sống hay lắng nghe người ta nói là hết.
Trong lúc đang nhâm nhi chiếc cốc trên tay. Frodo tự nhiên cảm thấy mình đang bị một ánh mắt nào đó dõi theo, như một con rắn đang quan sát con mồi của mình. Cậu quay đầu lại và thấy được một con người đang nhìn cậu chăm chú, đó không phải là Eothur hay Aragorn.
Đối phương nhếch mép mỉm cười, rồi quay đầu đi chỗ khác. Những động thái đó, khiến cho Frodo có một cảm giác không an tâm lắm. Nhưng rồi nhờ anh bạn Sam cất tiếng hỏi, cậu trả lời và một cuộc trò chuyện xảy ra. Khiến cậu quên bén mất cảm giác khi nãy.
Cứ thế mà vài tiếng đồng hồ sau trôi qua, quán trọ gần như đang vắng lại dần. Tất cả các khách nhân trong quán bắt đầu rời khỏi chỗ mình ngồi, người thì về phòng, người thì về nhà,...
Eothur để ý thấy được, tên Bill và đồng bạn người phương nam lạ mặt ngồi bên cũng rời khỏi quán. Hắn nghi ngờ tên phương nam này có thể là một tên gián điệp nào đó, vì kẻ đấy nãy giờ liên tục quan sát các chàng Hobbit trong quán lẫn anh chàng Strider kia, hay gọi là Aragorn, dòng dõi Isildur.
Cố gắng nán lại thêm một chút nữa. Cho đến khi Frodo và bạn của mình cùng nhau trở về phòng thì Eothur mới đứng dậy. Có lẽ hắn nên đi dạo bên ngoài một chút, không khí ồn ào trong quán trọ vừa nãy khiến hắn hơi chút phiền lòng.
Bước ra sân vườn của quán, Eothur hít sâu một hơi và ngước đầu quan sát các ngôi sao lẫn mặt trăng trên bầu trời. Chúng lúc nào cũng vậy, dù đã ngắm nhìn cả mấy ngàn lần nhưng đến lần tiếp theo, thì vẻ đẹp của chúng chẳng bao giờ khiến hắn chán cả.
Mang theo tâm trí bình dị, Eothur cất bước đi một vòng quanh khu này. Hắn mang trên mình một đôi ủng da khá tốt, cộng thêm bước chân chậm rãi và mềm mại như các vị sư tăng đang thực hành thiền đi. Vì thế, hầu như ít có tiếng động nào có thể vang lên. Và phải là những người có chiếc tai nhạy cảm như Strider, mới có thể phát hiện được hắn.
Gần năm phút sau, Eothur đã vòng ra phía sau của khu vườn. Và rồi hắn nhìn thoáng qua, và phát hiện có hai cái bóng người lén lút gần bên một cái cửa sổ.
Hình như cái khung này quen quen. Theo hướng này nhìn ra, thì đây,... rõ ràng là cửa sổ của căn phòng các chàng Hobbit mà. Eothur dừng chân lại và ẩn sau các bụi hoa, hắn căng mắt ra để nhìn rõ hơn. Thấy được hai cái bóng đen ấy chính là tên Bill và người lạ mặt phương nam.
“ Chúng muốn nghe lén gì đó? “ Eothur khuôn mặt lạnh dần. Đang trong lúc muốn xử lý chúng, tên Bill như đã biết được điều gì quan trọng, khuôn mặt tên đấy đỏ bừng lên và hàm răng vàng lộ ra rõ rệt.
Bill và người phương nam nhìn nhau, rồi bò từ từ thoát khỏi chỗ đấy. Nhìn dáng vẻ chúng là Eothur biết có chuyện không hay xảy ra, hắn dự tính muốn xử lý chúng tại đây. Đáng tiếc, có một số người dân đang đi ngang qua khu vực này, tay họ cầm lấy cây đuốc sáng chói.
Việc giết người chỗ này là một điều tồi tệ. Eothur có thể bị phát hiện, thậm chí là bị truy nã. Sẽ là rắc rối lớn nếu hắn muốn dẫn các chàng Hobbit rời khỏi đây.
Vì thế, Eothur chưa manh động ngay bây giờ. Hắn đi theo hai tên khốn đấy, núp sau những bức tường và hàng rào mỗi khi chúng quay đầu lại xem xét và đề phòng.
Theo dấu chúng về hướng nam. Cho đến khi tới một căn nhà thì chúng bỏ vào bên trong. Đây là ngôi nhà của tên Bill quỷ quyệt đó. Eothur nghiêng đầu nhìn xung quanh mình, để tìm xem có người nào đang ở đây không.
Phát hiện khu này khá trống vắng, Eothur ngồi dậy và đi thật là nhẹ nhõm chẳng giống gì với một kẻ chuẩn bị hành hình cả. Đứng trước cổng, hắn lấy tay gõ nhẹ.
“ Cốc,... cốc,... cốc. “
“ Ai đấy? “ Giọng của tên Bill. Nhưng không có tiếng trả lời, nên tên đó nắm lấy một con dao nhỏ và bước nhẹ tới cổng. Còn Eothur có thể lắng nghe cả được sự rung động của sàn nhà do từng bước đi ở bên trong.
Chiếc cổng mở ra, Bill chưa kịp nhìn thấy rõ trước mặt mình là ai. Thì một cái gì đó đã đập thẳng vào sống mũi, cái tốc độ đó quá nhanh đi, cùng với đó là sức mạnh to lớn khủng khiếp.
Eothur chỉ dùng một đòn đấm, đã khiến Bill lăn ngã người mà nằm dưới đất. Hắn thấy tên người phương nam hoảng hốt, đang muốn bỏ chạy thì phóng một con dao vào trước mặt kẻ đó, con dao ghim vào tường chỉ cách khuôn mặt kia vài Inch.
Tên kia sợ hãi mà ngã bệt xuống sàn. Eothur liếc qua Bill đang ôm mặt mình, rồi cho thêm một cước nhẹ để thằng khốn đó bất tỉnh. Vừa đi tới và vừa thổi tắt hết tất cả ngọn lửa cháy trên nến.
“ Ngươi là ai hả tên kia, kỵ sĩ đen là gì của ngươi? “ Trong cái bóng tối u ám, khuôn mặt lạnh lùng của Eothur như một xác chết vừa sống dậy. Cái ánh mắt đầy sát khí đó làm cho người phương nam sợ toát cả mồ hôi, từ trên đầu lẫn sau lưng.
Eothur rút con dao ra và đè lên mặt tên đó. Tính cất tiếng đe dọa thêm một lần nữa, thì kẻ này đã khai hết mọi thứ.
“ Xin ngài hãy sự cao thượng mà thương xót cho tôi. Tất cả đều là do lũ kỵ sĩ đen cả. Chúng thống trị tôi bằng sự kinh hãi khủng khiếp, đến nỗi mà ánh sáng cũng chẳng có thể xua tan đi cái thứ nỗi sợ về chúng.
Chúng bắt tôi và Bill phải tìm cho ra người họ Baggins tại nơi này. Chúng tôi chỉ là những kẻ bị ép buộc. Tôi thề với ngài đó,... làm ơn tha cho tôi đi. “
“ Nói những gì ngươi biết cho ta? “ Eothur nhìn thẳng vào đôi mắt nhát gan, và sợ sệt ấy. Con dao gần như có thể cắt làn da trắng bệch của tên người phương nam.
“ Tôi nói,... tôi nói.... “
Thế là Eothur nghe hết được những gì mà tên phương nam biết. Nhưng chúng chẳng có ích gì cho hắn cả.
“ Vô dụng. “ Eothur chỉ nói ra hai chữ. Rồi con dao giơ lên cao tính đâm vào trán, để thử xem tên này có nói thật không.
“ Không,... xin ngài,... còn một điều nữa,... tối nay chúng sẽ đến thưa ngài. Chúng,... sẽ đến đây. “
“ Ai? “
“ Kỵ sĩ,... đen. “
Eothur trầm ngâm vì cái tin đột xuất này. Nếu không phải hắn đuổi theo và đe dọa tên khốn kiếp trước mắt, thì hôm nay các chàng Hobbit sẽ phải gặp nguy hiểm.
Nhìn lại cái khuôn mặt đầy sự sợ hãi, Eothur liền dùng cán dao đập thẳng vào huyệt thái dương, đánh ngất tên này như làm với Bill. Sau đó hắn lục soát hết tất cả mọi thứ trên người hai tên, chẳng thấy gì cả ngoài trừ vài đồng tiền lẻ.
“ Nếu như đám kỵ sĩ đen tới thì làm sao? “ Quay trở lại vấn đề chính, Eothur tự hỏi lấy mình.
“ Hay,... ta đánh lừa bọn chúng đi. Nếu như có đủ chín tên thì bỏ chạy theo cửa sau, còn một hai tên có thể thử. “
Một hồi sau, Eothur quyết định làm như vậy. Hắn trói hai tên này thật là chặt, quấn dây thừng quanh toàn bộ cơ thể kể cả tay và chân. Miệng thì nhét vào một cái giẻ thật là lớn, và dùng dây giữ nó lại. Khi đã hoàn tất thì ném hai tên vào căn nhà kho, khóa chặt luôn cái cửa.
...
Một tiếng đồng hồ sau, từ bên ngoài ngôi làng Bree xuất hiện hai cái bóng đen đang cưỡi ngựa. Và khi tới gần cổng thì chúng kéo dây cương thắng gấp.
Đây là hai tên Nazgul mà người phương nam nói tới. Chúng xuống ngựa mà đi bộ lẻn vào bên trong thị trấn, đi nghênh ngang trên đường cái cho đến khi tới ngôi nhà của Bill.
Từ bên trong căn nhà, Eothur đã có thể cảm nhận được những làn khí bóng tối từ hai tên Nazgul toát ra. Khiến cho những ngọn gió bắt đầu thổi nhẹ qua các khe cửa, mang theo hơi thở của chúng với sự kinh hãi và cái âm thanh gào thét của các linh hồn khốn khổ. Từng bị chúng hành hạ.
Không cần Eothur mở cửa thì chúng đã tự mình bước vào bên trong. Nhìn lấy cái bóng đen núp mình trong chiếc áo choàng, và quỳ rạp xuống đất, do hắn đóng giả.
“ Ngươi là,... ai? “ Một trong hai tên nói. Vẫn với cái âm thanh rít gào của linh hồn mà Eothur từng nghe thấy. Vì vậy, hắn nhanh chóng khiến cơ thể mình run bần bật như đang bị tra tấn. Cùng với đó là nhái giọng, sao cho cái âm nghe thật là tràn ngập sự sợ hãi và tôn sùng.
“ Thưa,... hai vị chủ nhân. Xin cho kẻ bề tôi này một cái ân sủng nhỏ nhoi. Tôi là một kẻ vô danh, một tên trộm, một tên cướp của vùng đất Bree. Sự tàn ác tràn ngập trong tôi với những tội lỗi chất đầy, nhưng chúng chẳng là gì so với các ngài cả.
Tôi muốn được phục vụ các ngài như một tên nô lệ đang phục vụ cho dục vọng. Tôi biết Bill, đó là đồng hữu của tôi. Anh ấy đã cho tôi gặp các ngài với một nhiệm vụ đưa tin.
Và không có gì vui sướng hơn khi được gặp hai ngài. “ Để thật hơn, Eothur còn bò lê lết đến bên chân một tên Nazgul.
“ Bill,... muốn nói gì,... cho chúng ta? “ Một tên khác nói.
“ Bọn hobbit,... chúng đã ở đây thưa chủ nhân. Chúng đã ghé vào sáng nay và rời khỏi bằng những con ngựa lùn. Bill,... và đồng bọn khác đang đuổi theo chúng,... “ Eothur bịa đặt sao cho thật là hợp lý kể ra.
Khi hết lời hai tên Nazgul nhìn nhau, rồi chúng nhìn lại cái thân thể đang run bần bật dưới sàn. Một tên đưa tay thả ra những đồng vàng xuống đất và cất lời.
“ Ngươi,... làm tốt,... lắm. Mordor,... sẽ ghi nhớ ngươi. “
Lập tức hai tên Nazgul rời khỏi căn nhà mà không hề một chút nghi ngờ nào cả. Chúng thoát khỏi Bree và lên ngựa, đi tìm những tên đồng bọn khác.
Chờ đến khi không còn động tĩnh gì cả. Eothur mới đứng dậy, khuôn mặt âm trầm nhìn về hướng mà hai tên kia thoát khỏi, rồi cúi đầu đá những chiếc đồng vàng ra thật là xa.
“ Phù,... thật là nhục nhã. Mà thôi không sao cả. “
Mặc kệ hai tên kia đang bị nhốt trong nhà kho, Eothur tháo áo choàng ra và trở về quán trọ. Vừa đi hắn vừa nhún nhảy theo điệu Michael Jackson, miệng ngâm nga những điệu nhạc Pop huyền thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...