Eothur Phiêu Lưu Ký

“ Một thanh,… Nhưng tôi,… “ Frodo sững sờ không biết làm thế nào, cậu có bao giờ sử dụng một thanh kiếm đâu, đừng nói đến việc chiến đấu. Và nếu chúng xảy ra, quả thật là một cơn ác mộng rất tồi tệ cho cậu.

“ Chúng ta luôn cần dự phòng trong mọi trường hợp,... có thể xảy ra. “ Eothur vừa nói vừa chọn lấy cho Frodo một thanh, sau đó hắn kiếm một cái bao da vừa khít và nhét vào.

“ Cầm lấy đi, tuy với những con người nó là con dao. Nhưng với các chàng Hobbit như cậu thì nó là một thanh kiếm dài.

À còn một việc nữa:

Khi nào mặt trăng vượt qua khỏi đầu cậu. Hãy gọi Merry dậy, giờ thì tôi đi ngủ. “ Hết lời, Eothur móc ra trong túi mình là chiếc mềm mỏng dính, nằm xuống đó và nhắm mắt trước sự điêu đứng của Frodo.

Và cậu ta chưa kịp nói gì thêm thì đã có tiếng khò khè nhẹ.

...

Sáng hôm sau, Eothur tỉnh dậy trước lúc bình minh. Và lần này hắn gặp được anh chàng Sam, cậu ta đang ôm một cây chảo ngồi trên tảng đá. Cái đầu thì thỉnh thoảng suýt gục xuống một bên, nhưng cậu như đã dự phòng trước. Bằng cách chống cằm mình lên thanh cán chảo, và khi có dấu hiệu buồn ngủ là ngã đầu thì cậu sẽ giật mình tỉnh lại.

“ Chào buổi sáng, Sam. “

“ A,... chào buổi sáng. “ Chiếc đầu đang suýt bẻ cong thì thẳng lại ngay lập tức, rồi quay đầu đáp.

“ Việc canh gác có vẻ như hơi khó với cậu nhỉ. “

“ Không,... không,... tôi ổn. “

Eothur ngồi xuống bên Sam, ánh mắt dõi theo những đám mây đang lơ lửng trên bầu trời với các hình thù kỳ quặc. Tuy nhiên, chỉ cần vận dụng một chút trí óc sáng tạo là hắn có thể cảm nhận được cái đẹp của nó.

“ Cậu nghĩ chuyến đi này sẽ thế nào? “ Vài phút sau, Eothur cất lời hỏi.

“ Tôi,... tôi ư. “

“ Ở đây ngoài cậu còn ai nữa. “ Eothur liếc mắt qua anh chàng Sam mà mỉm cười.

“ Nó,... “


“ Cứ nói thật đi. “

“ Quả thật,... là tôi muốn quay trở lại vùng Shire yên bình như trước. Mọi thứ vừa xảy ra là quá khó khăn, với những người bé nhỏ như tôi. Lũ Kỵ Sĩ Đen, Ông Liễu Già,... thậm chí là những cái bóng ma đêm qua. Chúng nó quá khủng khiếp. “ Sam thở dài sau khi thổ lộ hết tâm tình của mình, rồi cậu nói tiếp.

“ Tôi chỉ hy vọng mọi chuyện hãy qua đi thật là nhanh, và kết thúc càng sớm càng tốt. “

Eothur gật đầu nhẹ, hắn hiểu những áp lực mà giờ cậu phải chịu đựng. Vài giây sau, hắn khoác tay lên vai cậu, ôn tồn khuyên nhủ.

“ Mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Chuyến đi này có thể sẽ là một gánh nặng lớn, nhưng nếu cậu lạc quan và bình tĩnh. Cậu có thể nhận ra những gì tốt đẹp vừa trải qua xung quanh mình.

Trước kia, cậu có bao giờ thấy cảnh mặt trời mọc tại đây chưa, hay cảnh hoàng hôn?

Cậu có bao giờ thấy được những tảng đá lớn nằm trên một thung lũng toàn cỏ?

Hay một cái cây u ám và ác độc như ông Liễu Già?

Chẳng phải các cậu đã được mở rộng tầm mắt của mình sao. Nhìn thấy một thế giới mới kỳ lạ, mà trước kia mình chưa hề hay biết. Hay những con người, người bạn mới lạ, chẳng hạn như đoàn người Elves giúp cậu, hay vị nông dân Maggot, và cả quý ngài Tom Bombadil lẫn phu nhân Goldberry.

Thế giới đâu phải là không có những người tốt. Họ luôn sẵn sàng trao tay ra hỗ trợ các cậu. Sau cơn mưa là trời sẽ sáng. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. “

“ Và cả anh nữa, Eothur,... “ Sam cảm thấy trong lòng thật là vui vẻ, cậu nhìn hắn thốt lên.

“ Rất vui được làm bạn đồng hành với anh. “

...

Một lát sau, tất cả các chàng Hobbit đều tỉnh lại. Họ được đánh thức bằng cái chảo nóng, với những mùi thơm từ thức ăn bay vào mũi, do chính đích thân quý ngài Sam làm ra. Thế là một bữa sáng vui vẻ được tổ chức tại dã ngoại bắt đầu.

Kết thúc bữa sáng, Eothur và các chàng Hobbit làm ra một cái hố chôn nhỏ. Nơi chứa đựng kho tàng bí mật của họ với những món trang sức làm bằng vàng. Merry và Pippin hoảng hốt khi nghe lại câu chuyện từ Frodo, về trận chiến tối hôm qua. Họ không thể tin được là mình lại ngủ say đến nỗi mà không hề biết gì, tâm trạng hơi chút buồn bã.

Song, khi nhìn thấy châu báu mà mình chôn cất. Cái miệng của hai anh chàng Hobbit đã cười toe toét trở lại.


Họ tiếp tục lên đường khi mặt trời mọc lên cao, và vài tiếng đồng hồ sau họ đã thấy được thị trấn Bree, nằm bên cạnh một ngọn đồi nhỏ, chắn ngang giữa lối đi giao thông về phía đông.

“ Đi thôi các anh bạn. “ Eothur gọi họ vượt qua bức tường rào phía tây của thị trấn, dùng để ngăn cách với vùng đất cao nguyên mà họ đang ở.

“ Frodo,... chúng ta sắp được thoát khỏi những ngày tháng hôi hám rồi. “ Pippin nhún nhảy khi đang trên con đường.

“ Pippin, mình đã nói cậu là không được nhắc đến tên của mình mà. Từ giờ mình là Ron,... chứ không phải là Frodo Baggins! “

“ Không, không được,... “ Frodo tự nhiên nhớ ra gì đó, cậu dừng chân lại.

“ Chuyện gì vậy,...? “ Sam hỏi.

“ Gandalf đã dặn mình là dùng cái tên Underhill. Vì vậy tạm thời hãy quên tên Ron đi, gọi tớ là Underhill. Nhất là cậu Pippin. “

“ Được rồi được rồi. Mình sẽ không tiết lộ nữa đâu. “

Nghe thấy tên Gandalf, Eothur có chút nheo mắt lại và nghĩ trong đầu.

“ Underhill. Chắc hẳn ông ấy phải có lý do nào đó để cho Frodo dùng cái tên ấy. “

Tự nhiên chiếc tai Eothur như chợt nghe thấy tiếng lá cây ở đâu nhưng trời lại không có gió. Và rồi hắn dừng bước chân mình lại, nhưng không xoay đầu để tìm kiếm âm thanh đó.

“ Chuyện gì vậy Eothur? “ Các chàng Hobbit cũng dừng lại. Eothur nhìn lấy bọn họ, suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“ Các vị, tôi e rằng cách tốt nhất để hạn chế sự tiết lộ là chúng ta nên tách nhau ra. Vì tôi không biết, bên trong thị trấn liệu có kẻ nào là tai mắt của đám kỵ sĩ đen không. Mà một người cao to đi với bốn chàng Hobbit ở vùng Shire là một điều cực kỳ khả nghi. Thế nên chúng ta hãy làm vậy. “

“ Nhưng sao chúng tôi có thể tìm thấy anh? “

“ Không cần đâu. Hãy tới quán trọ Prance Pony, nó nằm ở gần cánh cửa phía tây. Tôi sẽ tới đó trong một ít giờ nữa. Và nghe tôi nói đây, nhớ rằng: Chúng ta không hề biết nhau. “

Nghe theo lời của Eothur, các chàng Hobbit tiến vào bên trong thị trấn với chiếc cổng đã được mở ra. Trong khi đó, hắn thì lại chui vô một cánh rừng đầy cây nhỏ.


Gần năm phút sau, một cái bóng đen đứng thẳng người dậy, ở gần hàng rào đá. Hiện thân là một hình dáng người đàn ông đang núp mình trong chiếc áo choàng xám. Khuôn mặt ông ta nhờ có chút ánh sáng chiếu vào hiển lộ một bộ râu quai nón màu đen, sát với da mặt.

Quay đầu nhìn về hai hướng khác nhau. Người đó đã quyết định mình sẽ đi về hướng cánh rừng. Theo dấu chân của Eothur.

...

Người đàn ông lạ mặt đó đi được một khoảng đường nhỏ, rồi ông nhìn lấy xung quanh mình và cúi đầu xuống xem xét. Thấy được các dấu chân còn in vết mới mẻ trên làn đất đen ẩm ướt.

Nó dẫn lối ông ta thẳng vào một bụi rậm đối diện. Người đàn ông nheo đôi mắt mình lại, tay tự nhiên sờ xuống bên hông trái, nơi có một thanh trường kiếm.

“ Rắc,... “ Một tiếng cành cây gãy từ phía bên phải, nó trộn lẫn với những tiếng hót của lũ chim gần đó. Thế vậy mà ông ta vẫn có thể nghe thấy được, và lăn tròn người qua phía bên trái một cách nhanh chóng, như cảm nhận được nguy hiểm.

“ Ngươi là ai? “ Một âm thanh chứa đầy sát khí bao phủ lấy người đàn ông. Từ nơi có tiếng cành gãy bước ra là Eothur, tay hắn ta nắm lấy một thanh kiếm trắng. Ánh mắt thì dõi theo người đàn ông như hắn đã làm nãy giờ.

“ Một người qua đường. “ Người kia đáp lại. Nhưng tay vẫn cầm lấy chuôi kiếm của mình.

“ Người qua đường không cần phải ẩn núp và nghe lén như thế. “ Eothur chỉ mũi kiếm vào người đối diện nói thêm.

“ Cởi chiếc mũ áo choàng ra. “

“ Tại sao tôi phải làm thế? “ Người kia phản kháng lại.

“ Hừ,... “ Eothur không nói gì thêm, hắn liền tung đòn chém vào người đối diện. Nhưng không dùng hết toàn lực, chủ yếu là để thử sức.

“ Keng,... “ Người kia rút vũ khí mình ra với một tốc độ như tia chớp mà đỡ lấy.

“ Một lần cuối. Ngươi là ai? “ Eothur mặt mày nghiêm túc gặng hỏi đối phương. Nhưng người đàn ông lạ mặt vẫn không đáp lại.

Đã người ta không trả lời thì Eothur chỉ còn một cách là chiến đấu. Cứ cho rằng hắn còn đang bị thương, nhưng với kiếm thuật Lv 4 đỉnh phong và có thể dùng 1,3 đến 1,4 sức mạnh người Rohan bình thường vẫn đủ để xử lý việc này.

Eothur rút kiếm về và tạo ra những đòn thế mới. Người đàn ông lạ mặt chỉ còn cách là chống đỡ, thế là hai người họ liên tục va lưỡi kiếm của mình vào nhau, tạo ra cái tiếng kỳ lạ trong cánh rừng. Đến nỗi mà lũ chim đang hót gần đó phải giật mình và bay đi.

Càng ngày tốc độ và sức mạnh của Eothur càng tăng lên, buộc cho tay kiếm sĩ kia phải bắt đầu né tránh lấy. Và có một điều khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên, kiếm thuật của kẻ lạ mặt này rất khá. Thậm chí phải mạnh hơn rất nhiều người hắn từng gặp.

Nếu dựa theo mức phần trăm kỹ năng để đo lường thì, Eothur đoán người này cũng phải tầm Lv4 ở khoảng 70%-80%.

Sau một hồi chiến đấu mà không làm gì được, hơn nữa người đàn ông này cũng không muốn chiến đấu mà lại chỉ muốn né tránh và đỡ đòn. Chứng tỏ đối phương không có ác ý gì nhiều, thế là Eothur đưa ra một quyết định.


“ Phập “ Eothur chém mạnh thanh kiếm chặt thẳng vào một cái thân cây, do người áo đen vừa né tránh lấy. Lưỡi kiếm dính sâu vào bên trong. Và khiến đối phương như nhận lấy cơ hội của mình. Anh ta kéo lưỡi kiếm về phần chuôi của hắn, muốn hắn phải bỏ kiếm mình ra.

Eothur lập tức theo ý nguyện của đối phương. Song, hắn chợt lao thẳng vào trước mặt kẻ đó, gây nên một sự bất ngờ không phản ứng kịp. Sau đấy thì tung thẳng một quả đấm vào bên huyệt thái dương thật là nhanh.

“ Bụp “ Đòn đó làm cho người kia choáng cả đầu. Và Eothur cứ thể làm thêm một quả chính giữa mặt, khiến người kia bất tỉnh rồi gục ngã tại chỗ.

Bây giờ, Eothur đã có thấy toàn bộ khuôn mặt của người theo dõi này. Trông anh ta cũng khá trẻ, chỉ khoảng tầm ba mươi tuổi là vừa. Có mái tóc đen dài đến ngang vai và chút xoăn, khuôn mặt dù đã bất tỉnh nhưng lộ ra sự nghiêm nghị, và kiên cường.

Eothur liền trói đối phương vào một gốc cây, lục soát hết toàn bộ mọi thứ. Có hai con dao, một con bên hông và một con ở đôi ủng. Thật là khôn khéo.

...

Gần mười phút sau, người đàn ông lạ mặt bắt đầu tỉnh lại. Đối phương cựa quậy cơ thể mình, phát hiện hai tay bị trói với toàn thân rồi dính vào gốc cây. Ngước đầu lên, phát hiện Eothur ở đối diện cách đó khoảng vài mét.

“ Ngươi là ai? ” Eothur hỏi lại một lần nữa. Vì trên người đối phương chẳng có thứ gì gọi là thông tin thân phận để hắn biết cả.

Anh ta mím môi mình lại như đang suy nghĩ gì đó. Thấy thế, Eothur cầm thanh kiếm mình lên đứng trước mặt anh.

“ Strider,... người dân làng Bree gọi tôi là Strider. “

“ Còn cậu là ai? Tại sao lại đi theo các chàng Hobbit đó. “ Người kia hỏi lại Eothur, chẳng có vẻ gì là người tù nhân cả.

“ Ngươi đã nghe được thứ gì? “ Eothur không đáp mà hỏi bằng một câu khác.

“ Đủ để tôi hiểu người tôi cần tìm. Frodo Baggins. “

Eothur lập tức đâm mũi kiếm của mình, vào phía bên kia đầu của người đàn ông này.

“ Ngươi tìm cái tên đó để làm gì? “

“ Bảo vệ và dẫn cậu ta tới Rivendell. “

“ Hả? “ Eothur ngạc nhiên, mình có nghe lầm không vậy.

“ Tôi đã trả lời thật, đến lượt cậu. Cậu là ai và tại sao lại đi theo bọn họ? “

“ Tại sao ta lại phải trả lời ngươi? Lỡ đâu những gì ngươi nói đều là giả. “ Eothur lạnh lùng trở lại, hắn vẫn chưa tin tưởng người này cho lắm, nói xong liền quay đầu và rời khỏi cánh rừng. Để người đàn ông kia vẫn bị trói với những sợi dây thừng bền bỉ và rắn chắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui