Eothur Phiêu Lưu Ký

“ Nhưng,… “

“ Cậu ta rất yếu. Cái sức mạnh trong cậu tuy giống Valar, tuy nhiên thì nó vẫn thua kém họ hàng ngàn lần. “ Tom giải thích cho vợ mình.

“ Vậy cậu ta là một Ainur sao? “

“ Càng không phải. Ainur là những linh hồn được tạo ra bởi Thượng Đế. Linh hồn của họ hoàn toàn khác xa với các chủng tộc khác trên thế giới. Đằng này, cậu ta có một linh hồn của con người chính gốc. “

“ Ngay cả anh cũng không hiểu cậu ta là sinh vật gì à,... “ Goldberry thì thầm.

Tom Bombadil khẽ cười và nhún vai. “ Thế giới vốn rất nhiều điều kỳ diệu. Ngay cả em cũng chẳng phải thế sao,... “

“ Cả anh nữa. Vua của đồi núi, rừng rậm và dòng sông. “

Tom Bombadil chuyển sang điệu cười toe toét, cả thân hình run lên như một quả bóng màu xanh đang bật nhảy trên sàn nhà.

...

Bốn tiếng đồng hồ sau, Eothur tỉnh lại thêm một lần nữa. Lần này thì hắn không phát hiện người đàn ông tên Tom Bombadil đâu cả, chỉ có vợ ông ta. Phu nhân Goldberry đang ngồi trên chiếc ghế bành, đan những sợi rễ vào nhau làm thành một thứ gì đó.

“ Đừng cử động mạnh,... “ Bà khẽ nhắc nhở Eothur khi hắn cố ngồi dậy.

“ Cảm ơn ngài phu nhân. “ Eothur đáp lại bằng lời cảm ơn. Đây là lời cảm ơn lần thứ hai trong ngày.

Goldberry mỉm cười. Bà đứng dậy khỏi chiếc ghế, lấy một cái cốc đang đặt trên bàn và tới gần chiếc giường của hắn.

“ Cậu hãy uống nó đi. Nó sẽ khiến cậu giảm đau và nhanh chóng hồi phục. “

Eothur dùng hai tay mình nhận lấy nó. Hắn nhìn vào bên trong miệng cốc, thấy được một làn nước màu xanh thẳm,... khá giống như bùn trộn lẫn với rêu cỏ vậy.

“ Uống thứ này,... sao. “ Một câu hỏi vang lên và ý nghĩ trong đầu hắn hiện tiếp theo là “ Không “.

“ Đừng e ngại vẻ bề ngoài của nó. Thực chất nó rất tốt lắm đấy. “ Goldberry như đọc được ý nghĩ trong đầu Eothur. Giọng bà vang lên bên tai hắn. Một lời khuyên nhủ như cái âm thanh uyển chuyển của tiếng đàn dương cầm.

Eothur quay đầu nhìn bà ấy. Thấy được cái đôi mắt chứa đầy tình thương của thiên nhiên, đất trời.


“ Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn,... một người có ánh mắt như vậy thì làm cớ gì tại sao phải hại mình. Mà nếu muốn thì lúc đầu bà ấy có thể bỏ mặc mình trôi theo dòng sông,... “

Nhìn trở lại thứ trên tay mình. Eothur giơ nó lên và uống hết sạch trong một ngụm.

“ Dù gì thì mình đã cảm nhận những thứ ghê rợn hơn cái này nhiều lần. “

Song, khác hẳn với những gì hắn thấy bề ngoài. Thứ này rất tuyệt vời và ngon. Ban đầu có chút vị đắng chát của loại thảo mộc nào đó, cùng với đấy là nước khá sền sệt tạo ra cảm giác trong cổ họng rất buồn nôn. Thế mà chỉ trong một giây sau, cái vị đắng chát ấy biến mất mà hóa thành cái vị ngọt dịu.

Như là mật ong, đường mía,... pha trộn lẫn vào nhau. Nếu thế thì sẽ ngọt lắm, và nhờ cộng thêm cái mùi thơm của thiên nhiên,... hương thơm của các loài hoa mà Eothur chỉ có thể đoán được một, hai như hoa súng, hoa hồng. Chính chúng đã khiến vị ngọt kia trở nên thật là dịu đi trong cổ họng của hắn và làm mùi thơm bay đến tận chiếc mũi, đỉnh đầu trong tâm trí.

Càng bất ngờ thêm, khi thứ này trôi xuống bụng của Eothur. Hắn cảm thấy cái cảm giác chiếc bụng đói gần như đã tan biến hoàn toàn. Toàn thân sớm vô lực yếu ớt như một ông già 70 tuổi thì trở nên có sức sống trở lại chỉ trong vài ý nghĩ.

Các vết thương tự nhiên nóng lên. Cái nóng này không đem lại sự khó chịu, đau đớn cho Eothur mà khiến hắn như đang có cảm tưởng mình đang ngồi trong một bãi nước nóng ở Nhật Bản hay cái căn phòng xông hơi,... thật là thoải mái mà không thể diễn tả được bằng tiếng nói.

Mặc dù đã uống hết chiếc cốc. Nhưng Eothur vẫn có thể cảm nhận được các hiệu ứng của nó vẫn còn đang tồn tại trong cơ thể mình, từ vị ngọt vẫn quanh quẩn trong khoang miệng, chiếc mũi, tâm trí. Cái nóng tuyệt diệu từ các vết thương, vết bỏng và chiếc bụng như vừa được thưởng thức, nạp năng lượng đầy đủ.

“ Nó,... “ Eothur lên tiếng và phát hiện ra bà ấy đang nhìn mình mỉm cười nãy giờ.

“ Không thể tin được. “

Goldberry gật đầu nhẹ đáp. “ Đây là loại ma dược rất có ích cho người bị thương như cậu. “

Ngoài ra, bà cũng ẩn dấu mấy lời. Thứ ma dược này rất khó để có thể chế tạo ra được, từ các nguyên liệu rất hiếm cho đến công đoạn ủ thuốc và chế tạo. Chồng bà cũng phải mất gần cả 200 năm trời mới làm ra được. Không những thế số lượng thứ này cũng rất ít, và e rằng cả người Elves lẫn các phù thủy cũng chẳng chế ra được nhiều như chồng bà.

Trừ Phù Thủy Nâu Radagast.

“ Có lẽ chỉ cần 100 năm. “ Goldberry chỉnh lại suy nghĩ của mình. Nếu không phải Tom lười biếng và không quan tâm thì thời gian làm thứ này sẽ rút ngắn lại hơn một nửa.

Eothur mặc dù không rõ công đoạn và cách chế tạo. Nhưng từ lợi ích của nó đem lại mà hắn cũng có thể rõ ràng thứ này cực kỳ khó mà có thể làm ra. Nó chẳng kém một món bảo vật quý hiếm.

Ngay khi hắn vừa tính cất lời thì Goldberry đã hỏi trước.

“ Cậu tên gì? “

“ Eothur,... Eothur xứ Rohan thưa phu nhân. “ khi này do lòng cảm kích ơn cứu mạng và thứ dược thảo kia, nên hắn cực kỳ tôn trọng người phụ nữ trước mặt mình. Và chồng của bà ấy.


“ Xứ Rohan,... “

“ Tom bombadil là người vui vẻ,

Ông ta có áo khoác màu xanh và đôi ủng màu,... vàng! “

Cùng với lời của Goldberry là một tiếng hát to lớn của người đàn ông ở ngoài phòng xuất hiện. Bà nghe được liền khẽ cười, không tức giận gì khi giọng nói mình bị cắt đứt.

“ Ông ấy đã trở về. “

Không cần bà nói ra. Eothur cũng hiểu được chủ nhân của giọng hát này, rồi nhớ lại dáng vẻ của ông ta.

“ Một bông hoa súng, hai bông hoa,… “ Tiếng hát có chút nghêu ngao tiếp tục vang lên từ bên ngoài phòng.

“ Ông ấy lúc nào cũng tràn đầy niềm vui như vậy. “ Goldberry nói khẽ.

“ Cạnh “ Chiếc cửa được mở ra. Hiển thị khuôn mặt đầy râu của Tom Bombadil, cùng với đó là cái ánh mắt, khóe môi kéo dài thể hiện sự vui vẻ của mình.

“ Ồ,... cậu đã tỉnh lại,.... Và uống hết ma dược rồi à. “ Tom liếc sang chiếc cốc vợ mình đang cầm nên hiểu ngay được.

“ Anh vừa đi đâu vậy? “

“ Đi dạo quanh khu rừng già,... dù sao những chiếc cây liễu cần có người quản lý. “

“ À,... cậu thấy thế nào rồi? “

“ Cậu ấy tên Eothur. “ Goldberry nhắc chồng mình.

“ Tôi ổn thưa ngài. Thành thật cảm ơn hai người vì thứ nước đó. Không biết làm sao tôi có thể trả ơn cho các vị đây. “ Eothur đáp lại, cuối câu có chút than thở. Giờ hắn có thể nói là trắng sạch tay, trừ hai sợi dây chuyền quý giá.

Ngay cả đồ cần gửi cho lãnh chúa Elrond cũng mất tích.

“ Không cần gì cả,... “ Tom trả lời rồi hỏi.


“ Vậy tối đó cậu đã giao chiến với chúng? Những tên tay sai của Sauron. “

Eothur bất ngờ nhìn Tom Bombadil lẫn Goldberry. Họ biết về lũ Nazgul nữa à. Chợt hắn nhớ lại cái đêm hôm đó, những dòng nước nâng niu,... đó không phải là ảo giác.

Cùng với thứ ma dược kỳ lạ kia,... cặp vợ chồng này,... thật là thần bí. Họ là ai?

“ Phải thưa ngài,... và giờ là kết quả của trận chiến. “ Eothur cúi mặt xuống lắc đầu, vừa cười vừa đáp.

Tom Bombadil và Goldberry nhìn nhau. Mất vài giây sau ông ta nói qua chuyện khác.

“ Khi nãy đang lang thang trong rừng,... ta nhận được một tin báo từ người Elves. Lũ kia đang truy tìm người Hobbit có dòng họ Baggins, và anh chàng người Elves trong thư này nói cho ta biết cậu ta tên là Frodo Baggins. “

“ Frodo Baggins,... cậu ấy thế nào rồi?! “ Eothur thốt lên.

“ Trong thư báo vẫn ổn. “

“ Không được,... tôi cần phải,... “

“ Đừng nhúc nhích Eothur. “ Goldberry ngăn hắn lại.

Bà nói tiếp. “ Việc cậu cần bây giờ là nghỉ ngơi. Chàng Hobbit kia sẽ không sao hết cả. Cậu không cần phải lo lắng quá, nếu người Elves báo tin thì chứng tỏ người đó đang trong trạng thái an toàn,... “

Eothur ngẫm nghĩ lại, rồi từ từ bình tĩnh lại.

“ Hãy ngủ một giấc đi. “ Bà để hắn nằm xuống chiếc gối, rồi lấy ngón tay của mình ấn nhẹ vào phần giữa trán. Một sức mạnh thần bí nào đó lan truyền vào bên trong, như một bùa chú yên tĩnh.

Thế là Eothur liền cảm thấy trở nên thật thư thái, và chìm sâu vào trong không gian vô bến bờ.

...

Hai ngày sau, trên con đường mòn trong khu rừng già. Eothur đang đi bộ với Tom Bombadil, nhờ có thứ ma dược thần thánh kia, các vết thương trên người hắn đã hồi phục rất là nhanh chóng. Cộng thêm khả năng tự hồi của cơ thể gấp 1,8 lần người Rohan bình thường, thế nên hắn đã có thể đi lại được mà không có vấn đề gì.

Tất nhiên, ma dược vẫn là nguyên nhân chủ yếu. Một ngày hắn uống thứ đó tận hai lần, sáng và tối.

“ Tom và Eothur đang đi dạo,... “ Tom Bombadil vẫn như mọi khi, ông ta trên tay cầm lấy một giỏ hoa. Miệng thì ca hát những khúc nhạc tự chế thể hiện sự vui vẻ không bao giờ dừng lại của mình.

Eothur nhìn lấy ông ấy. Đến tận nay hắn vẫn không rõ ông ta rốt cuộc là nhân vật gì?

Hãy nhìn khu rừng u ám xung quanh xem, tất cả chúng như bị tiếng hát của ông buộc cho chìm vào giấc ngủ sâu, dù sao trên chuyến đi nãy giờ hắn đã thấy được mấy Huorns.

Huorns là một giống loài cực kỳ nguy hiểm. Tốt nhất là không nên đi vào lãnh địa của họ.


Và bằng một khúc nhạc,... chúng vốn đang thì thầm là im lặng như những cái cây bình thường ngay. Thật là,... không thể tin tưởng được.

“ Nếu Tom Bombadil ở gần khu rừng Fangorn, gần ở Rohan. Thì chỗ đó sẽ hết mang danh là khu rừng quỷ ám nhỉ. “ Eothur tưởng tượng trong đầu.

“ Này Eothur,... đứng im lặng lâu thế. Hãy hát cùng với ta nào. “

“ Tom Bombadil và Eothur,... “ Eothur xúc động, hắn quả thật muốn lấy một tay che mặt mình lại.

Hai ngày nay hắn hết nghe các câu chuyện cười rồi lại đến các câu hát hò,... từ Tom Bombadil. Cái nhân vật thần bí, trí giả và chứa đầy quyền năng trong tâm trí của hắn đã bay đi mất từ lâu. Ông ta,... chính xác như một đứa trẻ trong sáng, ngây thơ và hồn nhiên.

“ Nào hát thôi,… “

“ Tom,... “ Không thể từ chối lời mời, Eothur cũng cất tiếng hát theo ông ấy. Vừa đi vừa nhún nhảy một bên. Cả hai người họ trông rất buồn cười.

Gần 10 phút sau, khi họ đi được một đoạn nhỏ thì có tiếng thét ở phía trước.

“ Cứu,... cứu với. “

Eothur giật mình dừng tiếng hát lại, hắn quay đầu nhìn Tom.

“ Ông Liễu Già lại thức tỉnh rồi. “

“ Đi thôi Eothur,... có người cần chúng ta giúp đỡ. “

“ Tom và Eothur,... “ Dừng một chút nói với Eothur, rồi ông ấy tiếp tục chạy tới đó vừa hát hò.

Khi tới nơi, Eothur chợt dừng chân mình lại. Trước mặt hắn chẳng phải là Frodo sao.

“ Đi ngủ đi, ông liễu già,... “ Tom Bombadil nói mấy câu, tay ông cũng xua đuổi mấy chiếc rễ chặn đường.

“ Thả các cậu ấy ra,... “ Nhanh chóng, Frodo và ba người bạn của mình được thả ra.

Họ lăn lộn dưới mặt đất vài vòng, có người thì bị siết cổ nên khá khó thở hay bị siết tay chân để lại những vết bầm tím.

Tom đứng trước cây Liễu Già không ngừng tung ra các lời giảng đạo. Eothur tới gần Sam và Frodo, trợ giúp hai chàng Hobbit đứng dậy. Và khi họ ngước đầu lên phát hiện cái khuôn mặt thân quen, đều khiến họ sững sờ vài giây.

“ Eothur,... anh còn sống? “ Frodo lẫn bạn mình không thể tin vào đôi mắt của bản thân. Khi ở nhà Maggot, hai người họ biết rằng đã có chuyện xảy ra ở cây cầu,... một chuyện gì đó khủng khiếp. Đồn rằng các kỵ sĩ đen đã chiến đấu với người nào đó.

Vị nông dân kia cũng đưa cho họ một chiếc túi bị. Nói rằng ông ta tìm thấy nó ở đó, điều đó khiến Frodo lẫn Sam hết hồn. Họ nhận ra thứ này, đấy là chiếc túi của Eothur. Chẳng lẽ,...

Và giờ, anh ta một lần nữa xuất hiện trước mặt hai người họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui