Trước kia bọn họ cảm thấy loại triệu chứng say xe này sẽ không làm chết người, nhưng hiện giờ chính mắt nhìn thấy một người bởi vậy mà chết, một con thỏ chết cũng lại có cái gì kỳ quái đâu?
“Nếu không…… Chúng ta một lần nữa tìm một con không sai biệt lắm cho tiểu thư đi?” Có người ra chủ ý nói.
Chu mụ mụ trừng mắt nhìn nàng một cái: “Tiếp theo đó, lại không cẩn thận dưỡng chết làm tiểu thư thương tâm thì sao?”
Người nọ ngượng ngùng cúi đầu không nói, Chu mụ mụ nói: “Đem con thỏ này tìm một chỗ chôn đi, đừng làm cho tiểu thư nhìn thấy, nàng nếu hỏi, liền nói……”
“Liền nói đám nô tỳ chăm sóc bất cẩn, làm cho con thỏ này chạy mất!” Hạ nhân kia hiểu rõ mà nói tiếp.
Chu mụ mụ gật gật đầu, sợ bị Diêu Ấu Thanh phát hiện ra cái gì, không dám ở chỗ này lâu, vội vàng đi về xe.
Thời điểm bà trở về, Diêu Ấu Thanh đang được Quỳnh Ngọc làm bạn, ở bên bờ sông tản bộ, bờ sông trừ bỏ bọn họ, còn có không ít ngựa, bọn chúng đang tứ tán ở các nơi, hoặc ăn cỏ hoặc uống nước.
Ngựa của Tĩnh Viễn Quân đều rất cao lớn, Diêu Ấu Thanh mới đầu còn có chút sợ hãi, sau lại nhìn quen, cùng mấy con ngựa này đó ngược lại ở chung rất tốt, có khi còn sẽ lấy chút bã đậu đút cho chúng nó ăn.
Dần dà mấy con ngựa cũng thích nàng, sẽ tùy ý cho nàng vuốt ve cổ chính mình, có khi còn sẽ thân mật mà cọ cọ vào gương mặt nàng.
Quỳnh Ngọc xa xa liền thấy Chu mụ mụ đi tới, ở trước khi Diêu Ấu Thanh quay người, theo bản năng lùi lại vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Con thỏ kia không có việc gì đi?”
Chu mụ mụ lắc đầu: “Đã chết.
”
Quỳnh Ngọc ngẩn ra, từ con thỏ này lại nghĩ tới Lăng Sương đã chết, hốc mắt lên men.
“Sao có thể? Ta còn cầm thuốc viên bệ hạ ban thưởng cho nó ăn.
”
Không phải nói đây là thuốc mà bệ hạ để thái y chuẩn bị riêng sao, đối với triệu chứng say xe rất có hiệu quả sao? Như thế nào người cũng không sống cứu được, liền con thỏ cũng đều không cứu được!
Người nói vô tâm, Chu mụ mụ nghe xong, lúc sau trong đầu lại có thứ gì đó chợt lóe qua, tức khắc cương cứng tại chỗ.
“Chu mụ mụ, ngươi làm sao vậy?” Quỳnh Ngọc lôi kéo ống tay áo bà.
Cổ Chu mụ mụ phảng phất như rỉ sắt, gian nan mà xoay lại: “Ngươi nói…… Ngươi cho con thỏ kia, ăn thuốc viên mà bệ hạ ban thưởng?”
“Đúng vậy,” Quỳnh Ngọc nói, “Tiểu thư thích con thỏ kia, ta sợ nó chết khiến tiểu thư thương tâm, liền đem thuốc viên bệ hạ ban thưởng, cho nó ăn một viên, cho người nghiền nhỏ cho nó ăn vào.
”
Nói xong lại sợ Chu mụ mụ cảm thấy nàng lãng phí, liền nhanh chóng nói: “Ta liền cầm một viên thôi a! Chỉ cho con thỏ kia ăn một chút, phần ăn không hết cũng giữ lại, nghĩ về sau không chừng còn có thể dùng tiếp, mụ mụ không tin đợi lát nữa……”
Nàng nói đến một nửa, bỗng nhiên bị Chu mụ mụ dùng sức bắt lấy cổ tay.
Sức lực giữ lấy tay Quỳnh Ngọc quá lớn, năm ngón tay cơ hồ cách ống tay áo đều véo vào da thịt nàng.
Quỳnh Ngọc hô nhỏ một tiếng, cho rằng Chu mụ mụ là tức giận nàng, cảm thấy nàng không nên đem thuốc viên quý giá như thế cho một con thỏ dùng, đang muốn nhận sai, lại thấy sắc mặt bà ấy rất khó coi, tay đang nắm tay nàng còn ẩn ẩn phát run, cùng bộ dáng bình tĩnh cẩn thận ngày thường hoàn toàn bất đồng.
Bộ dáng này nhìn qua như thế nào cũng không giống như là đang tức giận, nàng liền lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Chu mụ mụ, ngài rốt cuộc làm sao vậy?”
Quanh thân Chu mụ mụ đều bị một cỗ hàn ý vây quanh, khi há mồm, cảm thấy răng hàm chính mình đều đang run lên.
“Lăng Sương cùng con thỏ kia …… Đều uống thuốc viên mà bệ hạ ban thưởng!”
Sau đó bọn họ đều đã chết.
Quỳnh Ngọc đầu tiên là ngẩn ra, chợt như là bị trên hàn ý trên người Chu mụ mụ lây nhiễm sang chính mình, không nhịn được giật mình một cái.
Nhưng nàng thực mau lắc đầu: “Không…… Không có khả năng! Bệ hạ thích tiểu thư như vậy, hắn như thế nào sẽ……”
Như thế nào sẽ làm loại sự tình này chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...