Trên đường lớn, các bá tánh vì nghênh đón năm mới mà đã treo lên đèn lồng màu đỏ, nhưng vì quốc tang nên toàn bộ đều được tháo xuống, nhà cao cửa rộng đã an bài thợ thủ công sơn trát vách tường cũng đều đình công toàn bộ, không khí vui mừng ăn tết trong một đêm liền hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn dư lại hình ảnh vải trắng phất phơ.
Diêu Ngọc Chi từ ngày ấy ở triều hội bị hôn mê, tuy được cứu trị tỉnh lại, nhưng tâm tình vẫn luôn buồn bực, triền miên trên giường bệnh, cho đến đêm nay mới miễn cưỡng ngồi dậy, gian nan mà gọi quản gia trong phủ tới.
“Ngày mai ngươi tự mình cầm bái thiếp của ta đi tìm Tần Vương, liền nói…… Ta có việc cầu kiến.”
Quản gia đã hầu hạ Diêu Ngọc Chi vài thập niên, đối với tính nết của chủ nhân rất hiểu biết.
Lão gia luôn luôn không đồng ý việc Tần Vương ủng binh tự trọng (nắm giữ binh quyền, tự mình điều động không nghe theo lệnh hoàng đế), trong lén lút cũng chưa từng có bất luận cái giao tình gì với hắn.
Trên triều hội lại càng là đối chọi gay gắt, gặp mặt liền cũng đều không chào hỏi một tiếng, hiện giờ chủ động gửi bái thiếp cầu kiến như vậy, chắc là vì tiểu thư mới hạ quyết tâm một phen, kéo xuống cái mặt già này.
Chính là…… Lấy tính tình của Tần Vương, sẽ đồng ý gặp mặt sao?
Quản gia lo sợ trong lòng, lại cũng không dám nhiều lời, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo bái thiếp đi tới dịch quán.
Không đến nửa canh giờ sau, hắn liền dẹp đường hồi phủ, đem thiệp trả lại cho Diêu Ngọc Chi, nói: “Lão gia, Tần Vương điện hạ hôm nay bận bịu, không lấy ra được thời gian, không bằng…… Lão nô ngày khác lại đi hỏi một chút?”
Diêu Ngọc Chi nhìn bái thiếp kia, sắc mặt tái nhợt tiều tụy lại ủ dột thêm vài phần.
“Không cần lấy loại lời nói này tới an ủi ta, hắn không chịu gặp, đúng hay không?”
Quản gia im lặng, sắc mặt bất đắc dĩ.
Diêu Ngọc Chi hít sâu một hơi, lại hỏi: “Hắn nói như thế nào?”
Quản gia do dự một lát, nói: “Tiểu nhân chưa gặp được Vương gia, là người hầu cận bên cạnh hắn truyền lại mấy câu, chỉ nói…… Nói quốc tang qua đi, liền sẽ mang theo tiểu thư rời kinh, muốn lão gia ngài thừa dịp mấy ngày này, mau cùng tiểu thư cộng tự thiên luân (hưởng niềm vui cùng con cái), đợi tiểu thư xuất giá …… Lại muốn gặp mặt sợ là sẽ khó khăn.”
Đất phong của Tần Vương cách kinh thành ngàn dặm, thân là phiên vương, hắn lại không được tự tiện hồi kinh, cho dù có hồi kinh, mang theo thê tử hay không còn không nói chắc được, sau này Diêu Ngọc Chi nếu lại muốn gặp nữ nhi, còn không phải rất khó khăn sao?
Diêu Ngọc Chi nhắm mắt: “Còn có gì nữa?”
Quản gia a một tiếng, tỏ vẻ khó nghĩ.
Diêu Ngọc Chi nói: “Hắn còn nói cái gì?”
Lấy ân oán giữa Tần Vương cùng hắn, tuyệt đối không thể chỉ nói vài câu như vậy liền xong rồi.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, quản gia nhất định còn che giấu cái gì đó.
Quả nhiên, quản gia nghe vậy, sắc mặt khó xử, ánh mắt né tránh không muốn nhiều lời.
Diêu Ngọc Chi run run mà ngồi dậy: “Ngươi không nói ta liền tự mình đi hỏi!”
Nói xong thật muốn đi giày thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Quản gia vô pháp, chỉ đành phải bùm một tiếng quỳ xuống.
“Tần Vương nói…… Nói ngài không cần tới cửa cầu hắn sau này đối xử tử tế với tiểu thư, tiểu thư nếu sống không tốt, kia cũng đều là do sai lầm của người làm cha là ngài.
Nói ngài là…… Kẻ lừa người đời lấy tiếng tốt, cái gọi là đạo đức tốt đẹp bất quá chỉ là vì mua danh chuộc tiếng mà thôi.”
“Còn nói…… Nói phu nhân cùng hai vị thiếu gia đoản mệnh như thế, sợ đều là bởi vì mệnh ngài quá cứng rắn, đoạt đi tuổi thọ của bọn họ, nếu tương lai tiểu thư cũng……”
Nói còn chưa dứt lời, Diêu Ngọc Chi đã nôn ra một búng máu, suýt nữa lại hôn mê lần nữa.
P/S: Nam 9 ko tệ đâu nha mọi người, đọc tiếp mọi người sẽ biết.
Mình chỉ muốn nói ở đây là ân oán giữ nam 9 và cha nữ 9 là có thật, thực sự có thể coi là ko đội trời chung.
Mình nói để mọi người ko vì đoạn này mà drop truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...