Lần đầu tiên phỏng vấn sau khi về nước, trong lòng Quý Thư Nhan rất khẩn trương, đầu tiên là gọi điện thoại cho Tống Cẩn Huyên nói mình lo lắng, sau đó lại kéo hơn nửa tủ treo quần áo ra chọn lựa quần áo, đọc thuộc lòng bản tự giới thiệu mình.
Lo sợ bất an giằng co một giờ, cuối cùng cô mặc một bộ đồ công sở cũng không tính hài lòng chạy tới địa điểm phỏng vấn, công ty Hằng Viễn.
Đối với Quý Thư Nhan mà nói, công ty Hằng Viễn cũng không tính là tiếng tăm lẫy lừng, trên thực tế ba năm trước đây lúc cô rời đi còn chưa có danh tiếng gì, cho nên ban đầu cô cũng không chú ý, lên mạng thấy tin tức liền thử có chút ít còn hơn không mà đưa lý lịch.
Nhưng sau đó cô lại nói chuyện mình gửi lý lịch cho Tống Cẩn Huyên, trong nháy mắt đó ánh mắt Tống Cẩn Huyên nhìn cô rất quỷ dị, nhìn cô chằm chằm thật lâu, cuối cùng mới nói trước mắt Hằng Viễn vốn là công ty cực kỳ có triển vọng, khích lệ cô đi phỏng vấn.
Cũng chính bởi vì một câu công ty cực kỳ có triển vọng kia, Quý Thư Nhan mới kiên định mình nhất định phải can đảm đi phỏng vấn.
Vào giờ phút này, cô cầm tư liệu của mình đứng ở bên ngoài phòng phỏng vấn, nhìn từng ứng viên đi vào lại ra ngoài, khẩn trương trong lòng lại leo thang. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy quyết định của mình không sai, nhìn nhóm người muốn vào công ty Hằng Viễn đông đúc thì cũng biết, công ty này nhất định rất tốt.
Ừ, chính là Hằng Viễn rồi, cố gắng lên, Quý Thư Nhan an ủi mình ở trong lòng.
Tích tích tích, điện thoại di động nhận được tin nhắn, mặc dù âm thanh này rất nhỏ, nhưng ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này lại khiến cho đông đảo ứng viên trước mặt khẩn trương, đều quăng ánh mắt qua.
Một tay ôm tài liệu, vừa ấn di động, Quý Thư Nhan đáp lại bằng nụ cười áy náy, lúc này mới cúi đầu kiểm tra nội dung tin nhắn.
Nhan Nhan, cố gắng lên!
Là Hứa Tri Hằng gửi tới, bốn chữ đơn giản, làm cho Quý Thư Nhan không hiểu gì, cố gắng lên cái gì, anh biết hôm nay mình phải phỏng vấn sao? Cũng sẽ không.
Muốn gửi lại tin nhắn hỏi tại sao anh gửi tin nhắn khó hiểu, nhưng lại có mấy người tham gia phỏng vấn lần lượt ra ngoài, nhìn số người càng ngày càng ít, thật sự không có tâm tình hỏi rõ Hứa Tri Hằng có ý gì, dứt khoát không nhìn.
Ngay lúc Quý Thư Nhan đang tự hỏi, buổi phỏng vấn vào Hằng Viễn công ty vẫn còn đang tiến hành.
Nộp đơn vào công ty nhiều như vậy, phần lớn nhóm ứng viên đều lo lắng, mà ở trong phòng phỏng vấn, nhóm quản lí phụ trách phỏng vấn đều nơm nớp lo sợ, mọi người như đứng đống lửa, không hiểu chỉ một buổi phỏng vấn nhỏ, sao ông chủ lớn lại xuất hiện ở nơi này, vẫn còn cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động của mình, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng làm cho người ta như tắm gió xuân.
Nhóm quản lí đương nhiên không dám hỏi tới những vấn đề đó, chỉ có thể thận trọng, khiến cho mình ở trong lúc vô tình đừng chạm vào đỉnh đầu của ông chủ, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng nghiêm túc hiên ngang lẫm liệt.
Tâm tình như vậy rất nhanh truyền đến trên người ứng viên tham gia phỏng vấn, mỗi người đều tràn đầy lòng tin đi vào, ủ rũ cúi đầu đi ra.
Vẫn chú ý vẻ mặt các ứng viên, tất cả đều không tránh được ánh mắt của Quý Thư Nhan, cho nên trước khi cô đẩy cửa đi vào, giúp mình lấy hết dũng khí, mới nở nụ cười tràn đầy lòng tin trên mặt rồi đi vào.
Sau khi nhìn thấy Hứa Tri Hằng ngồi ở vị trí phỏng vấn, nụ cười trên mặt cô cứng lại.
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, người phỏng vấn đã theo thói quen mà để cho cô tự giới thiệu mình trước.
Hứa Tri Hằng, tại sao anh lại ở chỗ này?
Lắp ba lắp bắp tự giới thiệu mình, trong đầu Quý Thư Nhan chỉ quanh quẩn một ý nghĩ này, cho đến trong khi tiến hành phỏng vấn cũng không rõ, rõ ràng là một cuộc phỏng vấn bình thường, sao lại gặp anh?
"Quý tiểu thư, theo lý lịch sơ lược của cô chúng tôi thấy ngành học chính của cô. . . . . ."
"Trong lý lịch sơ lược của cô ghi cô từng có một công việc rất tốt ở nước ngoài, tại sao lựa chọn trở về nước?"
"Quý tiểu thư, một vấn đề cuối cùng, sao cô lại muốn đến buổi phỏng vấn của công ty chúng tôi?"
Trong ánh mắt lộ ra hốt hoảng, Quý Thư Nhan khó khăn ứng phó những vấn đề này, không phải là bởi vì không chuẩn bị trước, mà bởi vì người hỏi cô những vấn đề này là Hứa Tri Hằng.
Nhìn Hứa Tri Hằng ngồi nói ở đối diện, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người mình, cả người đều là hơi thở lạnh lùng, không chút khách khí hỏi ra một chuỗi vấn đề, Quý Thư Nhan có chút choáng váng.
Hứa Tri Hằng trước mắt. . . . . . Sao giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, khác với thiếu niên trong trí nhớ, cũng khác với người vừa mới gặp vài ngày trước đó.
Người đàn ông trước mặt, trên mặt không có vẻ tươi cười, chỉ hỏi ra những điều muốn biết đáp án, ánh mắt nhìn cô nghiêm trang thản nhiên như thế, giống như cô đối với anh mà nói chỉ là một thí sinh phỏng vấn rất bình thường, không quan trọng.
Sao anh không hề giật mình khi cô xuất hiện ở trước mặt anh, công ty Hằng Viễn lại có quan hệ gì với anh?
Những nghi vấn này giống như bí ẩn xoay tròn bao vây Quý Thư Nhan, cho đến một giây phỏng vấn sau cùng vẫn không hiểu rõ, chỉ có thể thẫn thờ trả lời vấn đề.
"Được rồi, Quý tiểu thư, rất cảm ơn cô đã tới tham gia lần phỏng vấn này, chúng tôi đã giữ tài liệu, chờ sau khi nghiên cứu xong thì chúng tôi sẽ thông báo kết quả phỏng vấn cho cô."
Mặt không gợn sóngthu hồi lý lịch cá nhân của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nghiêm túc trả lời, mà Quý Thư Nhan chỉ có thể giữ vững khuôn mặt tươi cười đã gần như cứng ngắc, "Cám ơn ngài cho tôi cơ hội này!" Đứng dậy, khom lưng cảm ơn, sau đó chật vật xoay người rời đi.
Quý Thư Nhan nghĩ, nếu như cô đợi thêm một phút nữa, mình nhất định sẽ điên mất.
Ở trong trí nhớ của cô, cho tới bây giờ Hứa Tri Hằng đều là dáng vẻ con cháu nhà giàu bất cần đời, bình thường cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh, còn đặc biệt thích ức hiếp mình, có thể tưởng tượng vừa rồi nhìn thấy Hứa Tri Hằng, dáng vẻ trang nghiêm, nói năng ưu nhã, ánh mắt sắc bén, toàn thân đều lộ ra vẻ chững chạc lắng đọng thời gian, rõ ràng chính là mẫu nam sĩ thành công mà phụ nữ ngưỡng mộ trong lòng, sao còn có thể tìm được một chút dấu vết ngày xưa.
Sự phát hiện này khiến Quý Thư Nhan kinh ngạc mãi, thậm chí vượt qua buổi phỏng vấn mà mình mong đợi.
Trí nhớ của mình còn dừng lại ở ba năm trước đây lúc hai mươi tuổi, mà trong lúc bất tri bất giác đó Hứa Tri Hằng đã sớm biến thành một người khác, một người đàn ông thành công có thể làm tất cả lòng của phụ nữ muốn hướng tới.
Tại sao một người có thể thay đổi lớn như vậy trong ba năm ngắn ngủn, quả thật chính là biến chuyển thay da đổi thịt.
Mặc dù những năm này cô không ngừng thuyết phục mình bỏ tất cả xuống, nhưng Quý Thư Nhan phải thừa nhận, cô không đủ dũng cảm, không thể buông xuôi tất cả, nhưng, ở trong nháy mắt cô vừa mới nhìn thấy một Hứa Tri Hằng khác, một suy nghĩ mãnh liệt đột nhiên xông lên đầu.
Có lẽ, ở trong lòng Hứa Tri Hằng, đã bỏ qua tất cả quá khứ, tình cảm u mê, rung động ban đầu, còn có một đêm không quên được kia, tất cả ký ức này đối với Hứa Tri Hằng mà nói đã trở thành gánh nặng.
Ngay cả cô người ở trong lòng anh cũng không còn là Nhan Nhan lúc trước, mà chỉ là một người hàng xóm chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chỉ là Quý Thư Nhan bình thường, nếu như không phải như thế, trong lần đầu tiên gặp lại người đàn ông này sẽ không lạnh nhạt như vậy, lúc phỏng vấn cũng sẽ không dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy để nhìn mình.
Trong đầu lần lượt nhớ lại những ngày gặp nhau, nghĩ tới những ngày ở chung giống như chứng thực suy đoán này, Quý Thư Nhan chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, tim tràn ra một cảm giác chua xót.
Đây là thế nào, cô không thoải mái cái gì, không phải hi vọng tất cả đều đã là quá khứ sao? Tại sao sau khi nhìn thấy ngày hôm nay Hứa Tri Hằng hoàn toàn khác biệt, cô còn có thể đau lòng như thế?
Xem ra, không buông ra, cho tới bây giờ đều là cô, có một số việc ở bên trong lòng của Hứa Tri Hằng, có lẽ đã sớm vật đổi sao dời, một chút cũng không có dấu vết.
Quý Thư Nhan không suy nghĩ thêm chuyện phỏng vấn thành công hay không thành công nữa, hiện tại trong lòng của cô chỉ có một loại cảm giác, đó chính là khổ sở khó hiểu. Nếu như sớm biết công ty này có liên quan với Hứa Tri Hằng, cô nhất định sẽ chọn không xuất hiện ở hiện trường phỏng vấn, nhưng mà bây giờ nói những chuyện này đã hơi chậm.
Bước nhanh về phía thang máy, Quý Thư Nhan vội vàng muốn thoát khỏi chỗ này, ngay cả tài liệu trong tay rơi trên mặt đất cũng chẳng muốn nhặt lên, một mực muốn chạy đi.
Hằng Viễn, Hứa Tri Hằng. . . . . . Hai cái tên này xuất hiện xen kẽ ở trong đầu cô, khiến cho cô cảm thấy mình rất uất ức, trốn tới trốn lui, người đàn ông này lại đúng là âm hồn bất tán ở trong cuộc sống của mình.
Hô hấp dồn dập đi đến chỗ thang máy, Quý Thư Nhan ném tài liệu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn vào trong thùng rác, theo đám người đang chờ thang máy tiến vào thang máy, tâm tình vẫn rất lâu không thể bình phục.
Lúc tới hăng hái hừng hực, lúc đi tức giận đầy bụng, rốt cuộc cô đắc tội với ai, tại sao ai cũng có thể ức hiếp cô, đáng chết! Ngay cả thang máy này cũng đối nghịch với cô, mỗi một tầng đều phải dừng lại, người người chen nhau giống như đến chợ bán thức ăn.
Ông trời, có thể đừng làm khổ cô nữa hay không, để cho cô vui vui vẻ vẻ đi khỏi tòa cao ốc này có được hay không?
Theo một tiếng "Leng keng" vang lên, cuối cùng thang máy đến lầu một, không kiên nhẫn giắt sợi tóc rủ xuống đến sau tai, Quý Thư Nhan theo đám người đi ra ngoài, liếc mắt nhìn mình nhếch nhác ở trên cửa thang máy bóng loáng, dở khóc dở cười.
Bên ngoài cao ốc, ánh mặt trời chói mắt treo trên đỉnh đầu, một tay Quý Thư Nhan chống đỡ ở trên trán, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bầu trời, cảm thấy mắt càng chua xót hơn, một cảm giác ấm áp muốn trào ra.
Thôi, không cần nghĩ nữa, dứt khoát rời khỏi thành phố này. . . . . . Quý Thư Nhan an ủi mình như vậy.
Cô bước nhanh hơn về phía trước, bộ dạng mất hồn mất vía, ba phen mấy bận thiếu chút nữa đụng vào người khác, ngay khi cô lại một lần nữa sát vai với người khác, một cái tay bắt được cánh tay của cô, đột nhiên kéo ra, làm cho cô thiếu chút nữa ngã nhào.
"A!" Khẽ kêu dồn dập một tiếng, Quý Thư Nhan lắc lư xoay người, tức giận mắng: "Đừng kéo tôi." Không ngờ nhìn thấy Hứa Tri Hằng thở hổn hển trước mặt, bất mãn trong lòng đột nhiên bộc phát, "Tại sao anh phải đuổi theo ra đây, buông em ra!"
Quý Thư Nhan cảm thấy cuộc sống của mình quả thật đã thành một màn kịch bị Hứa Tri Hằng thao túng, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, tại sao phải bị dày vò?
"Buông em ra!" Trên mặt là lửa giận không đè nén được, Quý Thư Nhan hiếm khi không để ý hình tượng mà hô thành tiếng như vậy.
Bởi vì Hứa Tri Hằng chạy từ cầu thang xuống nên mệt mỏi thở hồng hộc, không hề buông lỏng trói buộc đối với cô, trên mặt lộ ra nụ cười quen thuộc, "Không buông."
"Diễn nhân vật quan trọng rất vui vẻ sao? Buông em ra!" Quý Thư Nhan vội vã muốn rời khỏi, không muốn dây dưa nhiều hơn nữa.
"Không dễ chơi." Biết rõ đây chỉ là chất vấn của cô, Hứa Tri Hằng lại nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Quý Thư Nhan chỉ ước trong tay mình còn có thứ gì đó, cô có thể ném thật mạnh vào trên mặt Hứa Tri Hằng.
Hứa Tri Hằng trước mắt giống như lại biến trở về dáng dấp ban đầu của anh, vô lại, bá đạo còn không nói đạo lý, nhưng những thứ này cũng không thể khiến Quý Thư Nhan quên vừa rồi mới tận mắt thấy một mặt khác của người đàn ông trước mặt.
"Hứa Tri Hằng, anh cho rằng anh là ai, Thượng Đế sao? Có thể tùy tiện muốn chơi người khác?"
"Anh không muốn vậy, Nhan Nhan, ban nãy chỉ là nhìn ở lập trường kinh doanh mà thôi."
Nhẹ nhàng giải thích, một bộ dạng hời hợt, thái độ của Hứa Tri Hằng làm cho Quý Thư Nhan cảm thấy không thoải mái hơn, giùng giằng muốn hất trói buộc ra, nhưng bởi vì cánh tay khẽ động bị đau, thiếu chút nữa thì nước mắt trào ra.
Ánh mắt sáng quắcnhìn chằm chằm Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng đột nhiên giang hai cánh tay ôm lấy cô, "Ngoan, đừng buồn, có mặt nhiều người như vậy, anh chỉ có thể giả vờ như không biết em, nếu không em vào công ty nói không chừng sẽ có người ta loan truyền tiếng xấu, nói em dựa vào quan hệ của anh để sắp xếp vào công ty."
Hứa Tri Hằng làm một chuỗi động tác cực kỳ ăn khớp, Quý Thư Nhan lại bị cái ôm lâu ngày không gặp này làm hoảng sợ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt quan sát của những người đi đường thì mới lấy lại tinh thần, chống hai cánh tay lên muốn tạo ra khoảng cách.
"Buông em ra, bây giờ anh không sợ bị người ta nhìn thấy ư, đây chính là ở trước cao ốc công ty Hằng Viễn đấy." Cái ôm vốn nên có ở ngày đầu tiên gặp lại đã thành công giảm bớt lửa giận của Quý Thư Nhan, trên mặt cô lộ ra một màu đỏ nhàn nhạt, miệng vẫn còn dám chống đỡ, "Ai nói em muốn vào công ty này, yên tâm đi, em sẽ không làm vẩn đục danh tiếng của anh."
Nếu nói hai người bọn họ da mặt của người nào dày hơn, không phải là Hứa Tri Hằng thì không ai có thể hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...