Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!

Nếu như thời gian đầy đủ, đoán chừng Quý Thư Nhan còn phải tiếp tục cảm khái thời gian trôi qua một chút nữa, nhưng ánh mắt của cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe RV màu bạc trên đường giảm bớt tốc độ rồi dừng ở ven đường, lập tức không còn không khí thu buồn xuân đau nữa.

Xe RV màu bạc, đây không phải là xe tới đón Tiểu Huyên sao? Xem ra, vị người tình thần bí kia của bạn tốt cũng coi như có tiền, tùy tiện lái một chiếc xe tới cũng là Porsche.

Đối với tiền bạc, Quý Thư Nhan không có khái niệm gì, gia cảnh nhà họ Quý coi như đầy đủ, hơn nữa bản thân là con gái độc nhất nên cô chưa từng chịu bất lợi đau khổ gì, đương nhiên không thể trải qua cuộc sống gian khổ.

Đối với kế hoạch tương lai của con gái bảo bối, cho tới bây giờ nguyên tắc của ba Quý đều là vui vẻ là được rồi, chưa từng muốn để cô thành danh lập vạn, đương nhiên cũng không bắt buộc đại phú đại quý, an toàn cũng rất tốt.

Trên thực tế, bản thân Quý Thư Nhan cũng không phải là một người có khát vọng đầy ngực, nếu như không phải là ngày sinh dinendian.lơqid]on nhật hai mươi tuổi đã xảy ra chuyện thay đổi quỹ tích cuộc sống của cô, cô cũng sẽ không có dũng khí chạy trốn ra nước ngoài đi học.

Nhưng mà bây giờ, ba năm sau quay đầu lại nhìn, ngược lại Quý Thư Nhan không cho rằng quyết định quá mức vội vàng ban đầu là sai lầm, dù sao đợi ở đất nước xa lạ ba năm, cô cảm thấy mình kiên cường không ít.

Cho tới khi quyết định trở về nước, Quý Thư Nhan cũng đã từng suy nghĩ kỹ càng, cô chưa từng có chấp niệm ở lại nước ngoài, đương nhiên cũng không còn thứ gì để lưu luyến. Ngược lại sau khi bạn bè nghe được tin tức này thì vô cùng vui vẻ, la hét ầm ĩ sau khi trở lại sẽ mời cô ăn cơm, Tống Cẩn Huyên càng thêm nhiệt tình thu xếp tìm chỗ ở, cách nhà của Tống Cẩn Huyên cũng không xa.

Tống Cẩn Huyên nói hy vọng có thể làm bạn tốt cả đời, cô cũng hi vọng.

Trong đầu nghĩ những thứ lộn xộn này có hay không có đều được, trên mặt Quý Thư Nhan lộ ra nụ cười khéo léo, đi nhanh đến bên cạnh xe RV màu bạc, cười khanh khách gõ gõ cửa sổ, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: "Ngài khỏe chứ, xin hỏi là xe tới đón Tống Cẩn Huyên sao?"

Gõ cửa sổ mấy cái liên tiếp, kỳ lạ, cửa sổ xe không hạ xuống.


Quý Thư Nhan hơi cau mày, tiếp tục gõ mấy cái, "Tài xế tiên sinh, ngài tới đón Tống Cẩn Huyên sao?" Cách cửa sổ xe màu đen, cô nhìn người ở bên trong không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy người ở bên trong cũng đang quan sát mình.

Sau khi chờ đợi một lát, cửa sổ thủy tinh màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt bình thường của người đàn ông, vẻ mặt rất mê muội nhìn Quý Thư Nhan đứng ở phía ngoài, "Tiểu thư, cô gõ cửa sổ làm gì?"

Không ngờ tài xế sẽ là một người đàn ông quá trẻ tuổi, Quý Thư Nhan lùi ra sau nửa bước, tránh cho mùi rượu trong miệng mình xông đến chỗ người ta, "Xin hỏi ngài là tài xế tiên sinh tới đón Tống Cẩn Huyên sao?"

"Tống Cẩn Huyên là ai?" Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một cái, thanh niên kiên nhẫn hỏi.

"Ngài không biết Tống Cẩn Huyên. . . . . ." Nói được nửa câu, Quý Thư Nhan nhìn khuôn mặt của thanh niên kia vẫn mê mang như cũ, cuối cùng cũng ý thức được mình nhận lầm xe, chuyện cười ầm ĩ, trên mặt nóng lên, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nhận lầm xe, xe của bạn tôi cũng là một chiếc xe RV màu bạc, thật xin lỗi, xin lỗi."

Nhìn cô lúng túng luôn miệng nói xin lỗi, thanh niên lái xe cẩu thả khoát khoát tay, "Không có chuyện gì."

Mang theo nụ cười quẫn bách lùi một bước, Quý Thư Nhan mỉm cười bày tỏ áy náy, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bóng dáng đang ngồi phía sau xe, thế nhưng thấy một người đàn ông làm việc ở trên xe, người nọ đang hết sức chuyên chú liếc nhìn tài liệu trong tay, mặc dù bị quấy rầy cũng không ngẩng đầu nhìn nhiều.

Có tài xế lái Porsche, ngồi trên xe còn nghiêm túc xem văn kiện, ăn mặc cũng tinh anh gọn gàng, hiển nhiên là một nhân sĩ thành công.

Cuộc sống độc lập rèn luyện mấy năm ở nước ngoài, hiện tại Quý Thư Nhan cũng dưỡng thành thói quen cẩn thận quan sát người khác, nhất là những nhân sĩ thành công khí chất không tầm thường kia, huống chi người đàn ông chuyên tâm làm việc vốn đẹp mắt, toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ làm cho không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của người này.

Trong lòng Quý Thư Nhan tán thưởng một hồi, khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần, chỉ nhẹ nhàng một cái, lại làm cho cô như bị sét đánh, tâm tình kích động rớt xuống ngàn trượng, tốc độ tim đập đột nhiên tăng nhanh.


Người kia, là anh sao?

Không dám tin trợn mắt thật to muốn nhìn cẩn thận, ai ngờ tài xế đã ấn xuống chốt cửa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa sổ xe nâng lên, che cản tầm mắt.

Người đàn ông đang ngồi trong xe, thật sự là anh sao?

Hứa Tri Hằng, cái tên này đột nhiên nhảy ra , khiến Quý Thư Nhan rùng mình một cái ở dưới nhiệt độ 20 độ.

Vừa rồi khi cô quan sát người đàn ông ngồi sau theo thói quen, người nọ đột nhiên nâng đầu lên, đối diện với con mắt cô, trong nháy mắt, khuôn mặt quen thuộc suýt nữa khiến cô phải sợ hãi kêu ra miệng.

Nhưng, người nọ rất nhanh lại cúi đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, tiếp tục nghiên cứu tài liệu trong tay, để lại Quý Thư Nhan đứng thẳng bất động ở chỗ đó, suy nghĩ hỗn loạn giống như không giải được mê cung.

Chẳng lẽ thật sự chính là anh, nếu không sao cõi đời này lại có hai người tương tự như vậy? Nhưng, nếu như là anh, sao Hứa Tri Hằng lại không nhận ra mình? Hơn nữa thoạt nhìn thân hình người kia bền chắc hơn Hứa Tri Hằng trong trí nhớ, ánh mắt lợi hại và ánh mắt hài hước trong trí nhớ cũng khác nhau rất lớn.

Không, sẽ không phải là Hứa Tri Hằng, anh sẽ không ở lại thành phố này.

Ban đầu nhiều công ty lớn ra điều kiện đãi ngộ đối với anh như vậy, cũng chính miệng anh nói sẽ lê quy đôn không lệ thuộc vào gia đình, muốn tự mình tạo lập sự nghiệp, hiện tại ba năm qua đi, cô thật sự không nghĩ ra lý do người này vẫn ở lại thành phố này.

Hứa Tri Hằng, cái tên quen thuộc này tuôn ra trong đầu, cổ động lòng của cô, giống như đoạn quá khứ không thể quên được nhưng cũng không dám nhớ tới kia, vốn hẳn nên thuộc về trong mộng sẽ không nhắc tới. Giờ phút này hoảng hốt thấy khuôn mặt tương tự, Quý Thư Nhan phải hô hấp sâu mới có thể ức chế kích động muốn đi lên trước gõ cửa sổ xe lần nữa của mình.


Đè ngực, Quý Thư Nhan cố gắng thuyết phục mình, cô tự nói với mình tất cả sẽ không trùng hợp như vậy, vừa trở về nước liền gặp phải người đàn ông này, nhưng lại không lừa được mình, vừa rồi cảm giác tim đập rộn lên thật sự từng tồn tại trong nháy mắt.

Trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một số bí mật, liên quan đến những người khác hoặc là một số chuyện, đều chỉ thuộc về chỗ sâu nhất trong nội tâm của chính mình, vui mừng hoặc là bi thương, làm người ta không muốn nhắc tới ở trước mặt người khác.

Đối với Quý Thư Nhan mà nói, Hứa Tri Hằng chính là một tồn tại như thế, anh là thanh mai trúc mã của cô, hai đữa nhỏ vô tư, cùng nhau lớn lên, cha mẹ hai nhà Quý, Hứa lại là hàng xóm kiêm bạn tốt cả đời.

Tuổi thơ và mặt cảm tình như vậy, cho tới bây giờ Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan đều là kim đồng ngọc nữ ở trong mắt người khác, một đôi trời đất tạo nên, mỗi lần nhìn hai đứa bé ôm nhau cùng chơi đùa dưới tàng cây cách đó không xa, nhóm cha mẹ cũng sẽ cười đùa nói sau này kết thân thôi.

Nguyện vọng của người lớn thì tốt đẹp, nhưng, thực tế thì rất tàn khốc.

Quý Thư Nhan thề, cô và Hứa Tri Hằng tuyệt đối không hài hòa giống như lời đồn đại của người ngoài, tình huống chân chính là, Hứa Tri Hằng giảng đạo lý, hiểu lễ phép ở trước mặt người lớn, mỗi lần ở riêng đều sẽ ức hiếp cô, kéo rối cột đuôi sam của cô, không mang theo cô đi chơi, cả ngày nói chuyện rất hung ác, thái độ thô bạo với cô, còn ép cô ăn thức ăn vốn không thích ăn, lúc cùng đi học thì ghét bỏ cô đi chậm, còn vô duyên vô cớ đánh bạn học cao trung* lấy lòng mình.

*cao trung: giống cấp 2 ở bên mình.

Ông trời, cô thật sự chưa từng gặp bé trai ác liệt như vậy, nếu như nói ký ức trước cao trung không tính là gì, sau này lớn lên quản thúc đối với mình thì việc xấu càng rõ ràng, không cho phép về nhà muộn, không cho phép đi chơi cùng người khác, dù sao chuyện người khác bắt đầu thử thì cô đều không được phép làm, hơn nữa một năm hai mươi tuổi kia. . . . . .

Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan phiền não lắc đầu một cái, không thể nghĩ nữa, còn nghĩ thì cô sẽ giận đến điên mất, nếu như không phải vì anh, sao mình lại xa xứ ra khỏi nước đi học.

Đọc tên tuổi Hứa Tri Hằng ở đáy lòng mấy lần, cả người Quý Thư Nhan đều hơi cắn răng nghiến lợi, nhưng cho dù như thế, cô vẫn không khống chế được nội tâm rung động.

Có luồng xúc động mãnh liệt muốn chứng thực người cô thấy có phải là anh hay không, nhưng mắt thấy xe đang ở bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối lại không dám đi gõ cửa sổ xe để kiểm chứng, bởi vì cô còn chưa có ý định đối mặt.


Nếu như người trong xe là anh, ba năm sau gặp lại, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để gặp lại Hứa Tri Hằng, thật sự không nghĩ ra nên nói cái gì; nếu như không phải là. . . . . . Có lẽ cô vẫn sẽ mất mác thôi.

Đứng ở nơi đó, Quý Thư Nhan tiến hành đánh giằng co ở bên trong lòng. . . . . .

"Này, Nhan Nhan, đứng phát ngốc gì vậy?"

Do dự, Tống Cẩn Huyên đã đi ra ngoài, nhìn cô đứng ngẩn người ở chỗ đó thì đột nhiên vỗ lên bả vai cô, tay chỉ một chiếc xe con phía bên kia, nhìn dáng vẻ Quý Thư Nhan ngây ngốc không lấy lại tinh thần, cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Cậu nhận lầm xe rồi con bé ngốc, xe ở bên kia đấy."

Cuối cùng đầu cũng lại bình thường, nghe cô ấy trêu ghẹo mình, Quý Thư Nhan cũng cười khô hai tiếng, quyết định buông tha dinendian.lơqid]on hỗn loạn muốn làm rõ giờ phút này, thôi, mình suy nghĩ lung tung cái gì nữa, có phải là anh hay không, lại có quan hệ gì.

Trải qua một hồi hoảng sợ như thế, cũng làm cho tinh thần của cô lập tức tỉnh táo lại, xua tan toàn bộ men say.

"Ghét, không được cười, nhận lầm xe rất kỳ lạsao?" Che giấu tất cả cảm xúc, Quý Thư Nhan mỉm cười, đánh xuống cánh tay Tống Cẩn Huyên, "Này, bỗng nhiên mình không muốn về nhà, chúng ta đi chỗ khác ăn cái gì đi, mới vừa rồi chỉ lo uống rượu, cái gì cũng không ăn."

"Được, vốn định dẫn cậu đến một chỗ cũ." Sảng khoái đồng ý, Tống Cẩn Huyên dắt tay bạn tốt, "Đi, chúng ta đừng cãi nhau ầm ĩ ở trên đường cái, bộ dáng như vậy thật là ngu,mình đã lên kế hoạch cho hành trình hôm nay của chúng ta rồi, đợi cho cậu một ngạc nhiên, lên xe rồi nói."

"Được." Nhắc tới xe, Quý Thư Nhan không nhịn được lại quay đầu lại nhìn chiếc xe kia, sau đó hai người hi hi ha ha, cãi nhau ầm ĩ lên xe của Tống Cẩn Huyên.

Họ cũng không có ai thấy, sau khi hai người đi thì cửa sổ của chiếc xe kia từ từ hạ, lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông.

"Tổng giám đốc Hứa, chúng ta đi thôi, tổng giám đốc Tăng nói khách mời dây dưa nên tạm thời không đi được, để chính ngài đi nói chuyện với Cố tiên sinh."

Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Hứa vẫn chăm chú nhìn hai cô gái đi xa, lông mày nhíu chặtcho thấy tâm tình của anh cũng không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui