“Sao cơ? Chỉ một loại? như vậy không được! cha em thân thể không khỏe, lần trước kiểm tra phát hiện ra khối u, phải làm phẫu thuật trị liệu…”
“Có chị ở đây, những chuyện đó không cần em phải lo.” Khúc Vân Hòa nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói “nhiệm vụ hiện giờ của em là ngoan ngoãn đến lớp, nỗ lực tiếp thu tri thức, học thành thạo lấy một nghề.
Học vị quả thực không có tác dụng gì nhưng học thức lại rất quan trọng, nó sẽ quyết định chuyện sau này em chọn công việc hay công việc chọn em.”
“Có quan trọng như vậy không? Có lúc thành tích tốt cũng không nhất định sẽ có một công việc tốt a” trong thời thế suy thoái này ngay cả thạc sĩ cũng khó có thể tìm được công việc.
“Quả thực là vậy, cho nên vận may cũng là một loại năng lực, mà thực lực từ trước tới nay vẫn là càng nhiều càng tốt, em không phủ nhận điều này chứ?”
“… Phải.” ngoan ngoãn gật đầu.
“Cho nên, ngoan ngoãn học hành đi, tuy rằng chuyện trong gia đình không thể giải quyết ngay được, nhưng thời gian cũng sẽ phải qua đi, khốn cảnh của gia đình không thể là cái cớ lười học của em được, càng đừng nói hiện tại còn có chị.”
Nhìn bộ dáng thản nhiên của chị họ, không biết tại sao cô lại có cảm giác những chuyện khó khăn và những khoản nợ kếch xù của gia đình trước mặt chị họ dường như không đáng nhắc tới.
Rõ ràng tình cảnh của chị họ cũng không tốt hơn cô là bao, không biết sự tự tin đó chị họ lấy từ đâu? còn có, mới vài năm không gặp tại sao chị họ lại thay đổi nhiều như vậy a?
Những năm này, chị họ ngoài xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng thì chị ấy đã gặp phải chuyện gì mà lại làm chị ấy biến thành thế này? Rõ ràng là một người không để ý tới người khác, vừa về tới nhà liền nhốt mình trong phòng không ra ngoài, là một người vô cùng quái gở a!
“Chị, chị thay đổi nhiều quá nha, hoàn toàn không giống trước đây, có phải chị đã xảy ra chuyện gì không?” cô không nhịn được vẫn là hỏi ra miệng.
Khúc Vân Hòa tay chống ở cằm, nhìn vào hư vô, ngữ khí than thở nói: “Không phải chứ? chị thay đổi nhiều như vậy sao! mấy năm này thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều đã biến chị trở thành một con người khác rồi… tin chị, thực ra không phải chị muốn như vậy đâu, nhưng tất cả lại chính là như vậy.”
“Hả?” Khúc Tú Dĩnh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Tóm lại một câu nói: Thế sự vô thường, phải chấp nhận mệnh.” Cô ưu sầu thở dài một hơi.
Khúc Tú Dĩnh không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng, ngơ ngác nhìn vẻ mặt thất vọng đó, nhưng ngay cả khi chị ấy bày ra bộ mặt thất vọng thì cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
Trong lòng không nhịn được nghi hoặc: Tại sao trước đây cô không cảm thấy chị họ xinh đẹp nhỉ? Mà hiện tại trên mặt chị họ không son phấn nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy đẹp, còn có một mị lực mê người không thể nói ra.
Không, không phải là loại nữ tính quyến rũ mị lực mà là một loại khí thế, không thể nói rõ là gì.
Tóm lại giống như là soái khí, giống như tiêu sái, có loại cảm giác sạch sẽ lưu loát, dù sao cũng không thể hình dung ra được.
Chỉ có thể nói, đó là một loại khí chất không tả nổi, làm chị ấy lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp, đẹp tới nỗi vô cùng nội ẩn, đó không chỉ đơn giản là ngũ quan thanh tú mà có khả năng sản sinh được.
Nếu chỉ là vẻ đẹp hời hợt bên ngoài mà không có khí chất thêm vào thì cũng chỉ làm người khác có cảm giác đơn thuần mà không có chiều sâu.
Thì ra thứ mị lực này không phải ngũ quan đẹp là có thể sở hữu, cũng không phải tô son điểm phấn và đồ trang sức có thể tạo ra được.
Khúc Tú Dĩnh từ trước tới giờ chưa từng sùng bái hay mê luyến ai, bao gồm cả các thần tượng minh tinh gì gì đó, nhưng hiện giờ cô lại ngơ ngác nhìn chị họ, không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập, cô nghĩ cô đang được thể nghiệm thế nào là sùng bái rồi…
Chị họ thực sự soái nha!
****
Trương Tâm Vân nhàm chán thưởng thức ipad trong tay, sau khi đem các trò chơi thường chơi trong đó chơi hết một lượt, không kiên nhẫn mà cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, môi cong lên, cặp mắt đảo trắng dã.
Tuy rằng tức giận nhưng lại không làm thế nào được, chỉ có thể chọn một bộ phim để xem, giết thời gian.
Phim chưa chiếu được mười phút, cô ấy cuối cùng không nhịn được nữa hỏi người đối diện bàn ăn:
“Còn phải đợi bao lâu nữa a! con đói rồi, đói sắp chết rồi!”
“Đừng hở chút là nói sống nói chết.” Người phụ nữ trung niên ngồi ở bên kia bàn ăn nhíu mày nói, đem theo ánh mắt khiển trách yếu ớt nhìn con gái nói: “ Chúng ta hẹn 12 giờ, bây giờ mới là 11 giờ 50 phút, anh của con cũng chưa tới muộn, là chúng ta tới sớm.”
“Nhưng con đói rồi.”
“Buổi sáng con ngủ tới 9 giờ 30 mới dậy, 10 giờ mới ăn bữa sáng, sao giờ có thể đói được chứ? con đừng có lúc nào cũng tìm phiền phức, sống hòa hợp với anh của con không được sao?” người phụ nữ trung niên thở dài hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...