Em Yêu Em Là Ai


Lâu Liệt liếc nhìn thư ký một cái, đột nhiên không có tâm tình nói chuyện tào lao, anh ta phất tay nói: “Anh bận việc đi, không cần phải tiếp tôi đâu, tôi sẽ vừa làm việc vừa đợi anh của tôi.” Anh chỉ vào chiếc laptop bên cạnh nói.
“Vâng, ngài làm việc đi ạ, tôi sẽ qua đó tiếp tục cuộc họp.”
Thư kí riêng cũng không khách khí với anh , đi về phía khu hội nghị làm việc.

Lâu Liệt mở túi xách lấy laptop.

Lúc khởi động máy thì thấy Lâm Thiếu Phong đã thêm trà nước cho những người kia quay lại, ánh mắt hai người không hẹn mà chạm nhau.

Lâm Thiếu Phong lịch sự cười, Lâu Liệt cũng kéo kéo cánh môi cười cười, sau đó liền rời ánh mắt, không tiếp tục để ý nữa.
Tuy rằng không tiếp tục đánh giá diện mạo của Lâm Thiếu Phong, nhưng đối với khuôn mặt đó lại ghi nhớ rõ ràng.

Khuôn mặt có chút tuấn tú và tươi tắn, nếu phát triển trong giới diễn nghệ, nói không chừng có thể đạt được kết quả không tồi.

Nhưng đối với Lâu Liệt mà nói, khuôn mặt như vậy cực kỳ đáng ghét.
Có điều trong lòng Lâu Liệt hiểu rõ, trong lòng anh đối với khuôn mặt này có bao nhiêu chán ghét thì đối với người anh của anh khuôn mặt này có bấy nhiêu sự yêu thích, thậm chí còn thích hơn vô số lần.
Sau đó Lâu Liệt không nhịn được sự hiếu kỳ: Vẻn vẹn chỉ có khuôn mặt như vậy mà đem lại cho người tên Lâm Thiếu Phong này bao nhiêu lợi ích?
Anh ta có thể vì vậy mà được trọng dụng? sau này sẽ trở thành cán bộ cấp cao của Cao Phong? Thậm chí có thể lên được càng cao, cao tới nỗi có thể cùng ông chủ lớn kề vai sát cánh? Sau đó chia nửa quyền lực của Cao Phong?
Hừ!
Lâu Liệt cười lạnh trong lòng.
Quyết định thờ ơ lạnh nhạt xem anh trai của anh ta làm như thế nào.
Chỉ vì có một chút tương đồng đã đủ để người anh thân ái của anh ta lần nữa phát cuồng?
Anh ta sẽ đợi xem!
Xem anh của mình đem người này tới bên cạnh đến tột cùng là muốn thế nào!
***
Lâu Nhiên từ trước tới giờ không nghĩ muốn như thế nào, chí ít, đối với người trẻ tuổi tên Lâm Thiếu Phong này anh cũng chỉ là nhìn chứ không nghĩ biến đơn giản thành phức tạp.
Bạn tốt, bạn tri kỷ của anh Phong Hòa đã mất được hai năm rồi, anh rất buồn, buồn tới nỗi mỗi lần nghĩ tới là thấy nội tâm đau nhức, nhưng mà cho dù là nội tâm đau nhức anh cũng vẫn không nhịn được mà nghĩ tới.

Thực ra chuyện đau đớn này cũng chính như khi xưa Phong Hòa nói: Khi đau đớn trở thành sinh mệnh, ngày ngày phải chịu đựng nó thì sẽ cảm thấy không có gì nữa.

Đây là khi cậu ấy bị ma bệnh tra tấn trong ba năm đã phát biểu một câu đầy tính kinh nghiệm.
Chuyện này, ngày hôm nay Lâu Nhiên đã hoàn toàn có thể lĩnh hội, và sâu sắc tán thành.

Lâm Thiếu Phong sở dĩ có thể đột nhiên từ một nhân viên tạm thời được đưa vào nhân viên biên chế chính thức cấp cao của tầng mười tám đương nhiên diện mạo chiếm ưu thế, cũng coi như là đi cửa sau, chỉ có điều không ai biết tình hình… à không, phải tính có một người, tên tiểu tử này biết.
Lâu Nhiên cùng Lâu Liệt là anh em song sinh khác trứng, bọn họ không giống nhau, một người giống cha một người giống mẹ, từ nhỏ tới lớn khi đứng cạnh nhau chưa từng có ai nghĩ rằng họ là anh em, càng đừng nói là song sinh.

Đương nhiên bọn họ đều đẹp trai, chỉ có điều không giống anh em.
Từ trước tới giờ Lâu Nhiên không bởi vì anh em song sinh không giống nhau mà có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Lâu Liệt lại rất để ý, vì vậy luôn tức giân, từ nhỏ tới lớn luôn như vậy.

Lâu Nhiên cảm thấy người anh em này tính tình thực khó hiểu nên cũng không để ý tới anh ta.

Cái gọi là song sinh thân mật khăng khít với nhau, rất hiểu nhau chỉ là truyền thuyết mà thôi, chí ít từ trước tới giờ anh chưa từng cảm nhận được.
Cuối cùng anh đặt điều thuốc đang nghịch trên tay vào giữa môi châm lửa hít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói trắng vào không trung.
Thời gian trên màn hình máy tính chỉ 22:58, lại một ngày nữa sắp kết thúc.

Những người tăng ca bên ngoài có lẽ đã về hết, anh còn nhớ trước lúc thư ký riêng ra về có quay vào chào anh, có điều lúc đó anh đang ứng phó với sự khiêu khích của Lâu Liệt nên cũng không chú ý.

Lâu Liệt chất vấn anh, định làm gì với người tên Lâm Thiếu Phong kia?
Thực lòng mà nói, còn chưa muốn làm gì, cho dù đã nghĩ cả một buổi tối vẫn là một đáp án đó.
Lâm Thiếu Phong có khuôn mặt giống Phong Hòa, nhưng cũng chỉ là có hơi chút giống mà thôi, với lại chỉ có ngũ quan là giống mà không phải phong cách và khí chất, những thứ đó càng quan trọng hơn.

Cho nên anh sao có thể coi Lâm Thiếu Phong làm thế thân của Phong Hòa mà đối đãi?
Đó chính là làm vũ nhục tình bạn giữa anh với Phong Hòa.
Không ai có thể giống Phong Hòa, Phong Hòa cũng sẽ không thể có thế thân.
Mà Lâu Nhiên anh, cho dù có tưởng niệm Phong Hòa cũng sẽ không tìm kiếm sự an ủi từ trên người thế thân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận