Em Yêu Anh Hoành Vũ Phong
Vẫn như mọi hôm 7h tối là Hoành Vũ Phong về thấu nha.
Mỗi lần như thế Nhã Nhã đều ra đón anh.
Nhưng mà hôm nay thì khác Nhã Nhã chắc sợ bắt gặp ánh mắt ấy của Phong sẻ không biết cư xử ra sao,liền vội về phòng sớm hơn mọi khi.
Thầm nghĩ không biết cô làm gì nên tội mà bây giờ tránh anh như tránh tà cơ chứ.
Mặc dù suốt một ngày dài không gặp anh, cô thực sự rất nhớ khuôn mặt ấy nhớ da diết luôn ý nhưng mà biết làm sao bây giờ.
Suốt một ngày dài làm việc không có cô bên cạnh anh không tài nào tập trung nổi.
Anh thầm nghĩ từ trước đến nay có bao giờ thôi không nghĩ đến công việc đâu, sao bây giờ từ khi trái tim ấy bắt đầu loạn nhịp anh lại trở nên khác đến như vậy.
Chắc có lẽ bây giờ Nhã Nhã đang đứng ngoài sân chờ anh.
Trong cái tâm trạng nhớ nhung này anh,anh quyết định hôm nay sẻ về sớm hơn mọi khi.
Trong cái tâm trạng bồi hồi ấy khi xuống xe vẫn như thường lệ cô sẽ là người anh thấy đầu tiên.
Cớ sao hôm nay bóng dáng ấy lại không hề thấy.
Chỉ thấy dì ra đón anh mà thôi.
Một cảm giác hụt hẫn đến lạ.
Anh vội vàng hỏi dì?
- Nhã Nhã hôm nay đâu sao không thấy hả dì?
Chính dì cũng bất ngờ với câu hỏi của anh.
Lần đầu tiên dì thấy anh gọi tên cô chủ,quan tâm sự tồn tại của cô đến như vậy.
Dì đã chăm sóc anh từ nhỏ coi anh như con của dì, dì mong muốn một ngày nào đó anh sẻ tìm thấy hạnh phúc cuộc đời.
Dì biết rằng trái tim ấy sẻ trở nên ấm áp khi gặp đúng người.
Haiz cuối cùng trái tim lạnh lùng này cũng đã bắt đầu tan chảy rồi.
Thầm cười trong bụng Dì vội vàng trả lời
- Dạ thưa cậu chủ hôm nay hình như cô chủ không được khỏe nên đã lên phòng từ khi sớm.
Nhã Nhã không được khỏe ư Hoành Vũ Phong vội vàng đi thật nhanh lên phòng Nhã Nhã.
Cảm giác lo lắng cho cô cứ bồn chồn cả lên,một bước đi mỗi lúc một nhanh hơn.
CỐC CỐC CỐC
- Nhã Nhã anh vào được chứ?
CỐC CỐC CỐC
CỐC CỐC CỐC
Trong căn phòng Nhã Nhã ngay lúc này đây cô đang vi vu thả hồn vào phòng tắm dường như cô không còn bận tâm những tiếng động gì từ bên ngoài.
Thấy bản thân mình tắm cũng đã lâu cô vội vàng quần một chiếc khăn tắm rời ra.
Gọi mãi không thấy cô trả lời anh vội tìm chìa khóa tự mở cửa.
Đập trước mắt anh ngay lúc này đây hình ảnh cô đang quay lưng loay hoài tìm áo quần để thay.
Cô quấn trên người một chiếc khăn thật mỏng manh lô hẵn đôi chân dài thon thả bờ vài trắng nỏn nả kia toát lên một mùi hương rất dễ chịu.
.
Một cảnh tưởng làm cho anh điêu đứng cả lên.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...