- Ơ, anh biết người đó là ai à?
- Anh không biết. Nhưng bây giờ anh muốn biết.
- ...
“Két.” Xe dừng lại, người đi sau hốt hoảng, giật mình, má cậu ấy cũng trở nên đỏ bừng.
- Cậu cũng vừa đi đâu về à?
- À… ờ.
Quang Thanh chủ động hỏi, Minh ấp úng trả lời. Chỉ có Thảo Nhi là ngơ ngác. Cô bé còn chưa biết phải làm sao thì Quang Thanh chủ động kéo tay người con gái bên cạnh mình nép sát hơn vào người cậu. Đúng lúc đó có một cơn gió thoáng qua, Minh rùng mình, mặt tái đi và bàn tay như nắm lại rất chặt.
- Mình về nhé?
- Vâng.
Thanh quay sang nhẹ nhàng hỏi Thảo Nhi, cô nàng mơ hồ nhận ra trong ánh mắt Quang Thanh có gì đó đổi khác. Nhưng hiện thời không định hình nổi nên cô bé gật đầu rồi vâng khẽ. Lúc quay người lên xe Thanh, Thảo Nhi vẫn muốn ngoái đầu nhìn lại về phía Minh đang đứng. Cậu ấy đứng ở đó, trân người nhìn cảnh Thanh nắm tay Thảo Nhi đi về phía trước mà không nói không rằng. Khuôn mặt cậu cũng biến sắc, ánh mắt tối sầm lại. Chỉ có điều, những gì muốn nói với Thảo Nhi lại nghẹn ứ trong cổ họng, không thể cất thành lời.
***
Sau khi đưa Thảo Nhi về nhà, Thanh trở về với miền suy nghĩ của riêng mình. Cách mà Minh đang quay về chẳng phải đã sai lầm ngay từ những bước đầu tiên hay sao? Sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi bị tổn thương khi cậu ấy ngang nhiên hẹn hò cùng một cô gái khác. Mà không may cô gái ấy lại là bạn cùng lớp của Thảo Nhi.
Sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi thất vọng khi cậu ấy thậm chí còn không dám lên tiếng níu kéo cô ấy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn như một kẻ qua đường nhạt nhẽo. Và sẽ là một lần nữa khiến Thảo Nhi có niềm tin hơn cho quyết định chia tay của mình khi Minh tỏ ra xa cách.
Thanh lẩm bẩm, ngồi trước màn hình máy tính, có những suy nghĩ rất mông lung mà cậu cũng không định hình nổi. Khi chợt nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều cho câu chuyện của hai người này thì cũng mới nhận ra rằng mình hiện đang là người trong cuộc, sao có thể nghĩ cho đối phương nhiều đến thế? Tình cảm mà Thanh dành cho Thảo Nhi là gì? Cậu biết rất rõ rằng trái tim mình đập không bình thường khi bắt gặp dáng vẻ của cô bé ấy trong khu vườn nhỏ. Buổi chiều đó đã trở thành một hồi ức đẹp mà cậu cho rằng mình sẽ đóng vào khung kỉ niệm, dù không có được tình cảm của Thảo Nhi thì cũng mang theo trong suốt cuộc hành trình sau này. Riêng chuyện tình cảm, Quang Thanh nghĩ thoáng hơn so với nhiều người. Cậu chỉ cần được thấy người mình yêu hạnh phúc, vậy là quá đủ. Không nhất thiết phải luôn bên cạnh, không nhất thiết phải tỏ tường về nhau. Nhiều lúc Thanh cho rằng mình đang nuôi mơ mộng về thứ tình yêu hi hữu ấy. Nhưng với cách suy nghĩ của mình, cậu lại thấy nó chẳng có gì sai cả. Nếu như bây giờ, nhân lúc Thảo Nhi và Minh gặp chuyện, rất có thể sự xuất hiện của cậu sẽ làm cho chuyện tình của họ rẽ sang một hướng khác, và chính chuyện của cậu cũng như mở ra một trang sách mới. Nhưng hơn ai hết, Quang Thanh hiểu rằng tình cảm mà Thảo Nhi dành cho Minh không phải một sớm một chiều có thể tan biến hết được. Huống hồ đó còn là mối tình đầu. Những rung động đầu đời đâu dễ phai. Cứ cho là Thanh chấp nhận được việc Thảo Nhi giữ hình bóng Minh trong tim, nhưng yêu như thế chẳng phải rất khó chịu sao? Quang Thanh nghĩ vẫn nên giữ mối quan hệ tốt đẹp với Thảo Nhi như bây giờ. Không phải là tình bạn, không phải là anh em, nhưng chỉ cần hiểu, lắng nghe, quan tâm và chia sẻ là đủ. Cậu sẽ vui với niềm vui và hạnh phúc của cô bé ấy, sẽ buồn và đau khổ với nỗi buồn của cô bé ấy. Quang Thanh với tay tắt đèn để đầu giường đi ngủ, trước khi chìm vào giấc mơ trên môi cậu còn vương một nụ cười. “Này, đồ đáng ghét, trưa mai ở canteen nhé, không gặp không về. Kí tên: Áo xanh, giày Converse màu xanh lá!” Điện thoại để trên bàn học của Quang Thanh nhấp nháy đèn báo hiệu có tin nhắn mới. Tiếc rằng lúc này người con trai đã ngủ say.
Cùng thời điểm đó, Lê đang loay hoay trước màn hình máy tính, đèn phòng vẫn bật sáng choang. Cô nàng vừa tìm hiểu được số điện thoại của “kẻ đáng ghét”. Dám ngang nhiên xen vào chuyện của ông anh họ và nhỏ bạn thân thì quả là to gan quá đáng! Lê vẫn tức vụ đi ăn kem, rõ ràng là Lê ra tín hiệu như vậy rồi mà còn bị hai người đó gạt phắt đi, coi như người vô hình. Gì thì gì Lê cũng đâu phải kẻ cản đường đáng ghét? Thế nên cô tự tin mình sẽ hạ knock-out con người tên Quang Thanh kia. Nói đi thì cũng phải nói lại, mặc dù Quang Thanh ấy đáng ghét thật, nhưng… hình như cũng chưa có động tĩnh gì trong việc lấn lướt tình cảm của Thảo Nhi cả!?! Anh ta vẫn chỉ đơn thuần đưa Thảo Nhi đi học, thỉnh thoảng gọi đi ăn cùng, lúc thì trà sữa, khi thì dạo phố. Không tỏ ra ráo riết theo đuổi cho lắm! Cũng không thể quy chụp cho anh ta cái tội đục nước béo cò được.
Lê ngồi vắt chân, tay xoa xoa cằm ra vẻ đăm chiêu. Vừa nghĩ vậy cô nàng đã xua tay. “Không thể nào, có thể là anh ta giả nai, đóng kịch thôi!” Con người có mưu cao sẽ là người đi những nước cờ chậm mà chắc. Càng những kẻ hấp tấp càng nhanh chóng nhận về phần mình sự thất bại thảm hại. Nghĩ vậy, Lê thấy cái tên Quang Thanh hiện lên trong đầu mình quay búa lua xua, cô nàng thấy ù cả tai, chán ngấy cái tên này và bản mặt đẹp trai thái quá của anh ta. Bực mình, cô nàng đứng phắt dậy, cầm mũi phi tiêu đồ chơi nhỏ xíu phóng vút một cái.
“Phịch!” Mũi tên cắm trúng tiêu điểm, trên đó là bức ảnh Quang Thanh đang mỉm cười. Cái ảnh này là Lê đã lên mạng tải về trong một trang báo viết bài ca ngợi về giải thưởng gần đây của anh ta. Nhìn khuôn mặt “giả vờ” xởi lởi ấy khiến Lê hào hứng sắm ngay bộ phi tiêu về để chơi trong phòng, nhân lúc nhàn rỗi hoặc bực mình sẽ có trò vui để nghịch. Tất nhiên, trên bức ảnh kia, khuôn mặt tội nghiệp của Quang Thanh bị không ít những vết phi tiêu cắm vào làm thủng lỗ. Ấy vậy mà anh chàng điển trai ấy vẫn mỉm cười, nụ cười rất tươi.
“Đồ hâm! Trúng mặt mà vẫn còn cười.” Lê bịt miệng, vừa nói xong câu ấy cũng tự nhiên thấy mình rất buồn cười. May là đêm rồi nên cả nhà đều đi ngủ cả, cô nàng thích chí, phóng thêm vài phát phi tiêu nữa rồi cũng cuốn chăn đi ngủ. Trước khi leo lên giường, Lê không quên lục tủ đồ và để ra một chiếc áo màu xanh, đặt bên cạnh một đôi giày Converse màu xanh lá.
Canteen trường, điểm hẹn, Quang Thanh đứng yên một chỗ, trên tay cầm lon coca nhìn quanh. Thật là nhảm nhí nếu tin vào một lời hẹn của số lạ qua tin nhắn điện thoại lúc nửa đêm. Nhưng cậu biết chắc đó là ai, muốn gì, nên cũng không ngại ngần đi ra canteen. Dù sao thì cô gái này cũng rất thú vị. Thanh chưa từng nói chuyện trực tiếp với cô nàng này, chỉ vẻn vẹn mấy lần gặp khi cô nàng đi kè kè bên cạnh Thảo Nhi. Nhưng qua dáng dấp, cách nói chuyện thì đủ thấy cô nàng thuộc tuýp người bướng bỉnh, khó bảo và rất ngoan cố. Một khi đã theo đuổi chuyện gì nhất định sẽ không buông xuôi một cách dễ dàng.
- Hey!
- Chào em!
Lê chạy lại, đập mạnh vào vai Quang Thanh một cái khiến cậu hơi giật mình. Khi quay mặt lại, Quang Thanh đã thấy Lê tắt ngấm nụ cười khi nãy, thay vào đó là bộ mặt hình sự có vẻ như đang cáu kỉnh. Lê nắm lấy tay Thanh, lồi xềnh xệch vào một tán cây gần đó, ấn vai cậu ngồi xuống ghế đá. Hất cằm, hỏi khẽ:
- Chiều nay anh được nghỉ, đúng không?
- Ừ. Có việc gì mà em…
- Được nghỉ thì tốt. Anh em mình sẽ dùng buổi chiều nay để đàm đạo. Ok?
Chưa kịp để Thanh nói hết câu Lê đã cướp lời, cũng chưa kịp để Thanh đồng ý cô nàng đã cười đắc thắng, cứ coi như sự im lặng của Thanh là đồng ý đi. Cô nàng hí hửng đâu biết rằng với một người vẫn lạnh lùng như Quang Thanh thì sự im lặng đồng nghĩa với việc trong đầu cậu hoặc đang nghĩ đến điều gì hoặc không quan tâm đến điều mà người nói vừa mới nhắc đến.
- Đi nào!
Lê lại chủ động kéo tay Thanh đứng dậy. Lần này, Quang Thanh vùng tay ra, vẻ mặt hơi khó chịu, đôi mày hơi chau lại.
- Em đang làm trò gì thế?
- Ơ.
- Nắm tay con trai có phải là sở thích kì quặc của em không?
- Ơ…
Lê tròn mắt, há hốc mồm. Đến lúc này mới ý thức được rằng tay mình vẫn nắm chặt tay Quang Thanh. Phải rồi, bàn tay Lê lạnh ngắt, chỉ mới chạm vào một tí tẹo thôi mà bàn tay ấy đã ủ ấm cho tay Lê trở nên nóng nóng rồi. Lê hơi xấu hổ, nhưng với bản tính ngang ngạnh của mình, cô bé vẫn hất cằm lên, mắt mở to, dõng dạc tuyên bố.
- Phải. Anh đoán đúng rồi đấy! Quả là thông minh.
Nói rồi Lê tiếp tục lôi Thanh đi. Đến nước này thì Quang Thanh cũng thấy mình chịu thua trước cô nàng ngỗ ngược này. Thôi thì đằng nào cũng đã đến đây, đằng nào cũng là người mà cậu đoán, không sớm thì muộn cậu biết cũng sẽ có ngày Lê đối xử với cậu như thế này mà. Lê cứ kéo tay Thanh như vậy đi giữa sân trường, hai người đi đến khu vườn nhỏ đằng sau trường, nơi này vẫn là địa điểm đẹp nhất được các cô cậu học sinh thường xuyên lui tới. May mắn là giờ đang trong tiết học nên cả trường hầu như im ắng, chỉ một số ít bạn học sinh được nghỉ buổi chiều như Quang Thanh ra đây ngồi ôn bài. Quang Thanh chắc mẩm rằng cô bé này trốn học để thu xếp buổi gặp mặt này. Nếu không có chuyện quan trọng chắc chắn cô bé không phải phí công vô ích như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...