Em Yêu Anh, Chàng Trai Bồng Bềnh ạ

Nhỏ bạn thân đưa ngón tay cái chỉ lên, bĩu dài môi và trong phút chốc, con bé lật ngược con tay lại, Thảo Nhi xị mặt, thiếu điều muốn chạy lại véo vào cái má phính của nhỏ một cái cho bõ tức. Nhưng cuộc đời vốn không như là mơ, Thảo Nhi ngạc nhiên với thái độ ở thì hiện tại của nhỏ bạn khi được thông báo chia tay.
- Lần này chuyện tao với Minh kết thúc thật rồi.
- Hả? Mày nói thật á? (Nếu là mọi khi, nhỏ bạn sẽ dửng dưng: Câu này tao nghe quen quen!)
- Ừ. Mày ngạc nhiên à?
- Ừm. Sao chia tay? (Nếu là mọi khi, nhỏ bạn sẽ phán: Chia tay được thì tốt!)
- ?!?
- Mày chịu đựng giỏi lắm mà? Mọi khi dù có bị leo cây thế nào mày cũng chịu được đúng không?
- Ý mày là sao? Mày đang châm chọc tao đó hả?
- Không hề!
Mặt nhỏ bạn nghiêm trọng, mắt long lên, tay nắm vào vai Thảo Nhi. Một lúc sau, như kịp nghĩ ra điều gì, nhỏ bạn quay người đi, chạy nhanh về phía cuối dãy hành lang lớp học, bỏ lại Thảo Nhi đứng ngơ ngác.
- Sao phản ứng kỳ cục vậy? Tưởng là mày muốn tao đưa ra quyết định này mà?
Thảo Nhi cố với, nước mắt lưng lưng khiến cổ họng như nghẹn lại. Quả thật, chia tay Minh tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại là một việc rất đau khổ. Vốn dĩ tình cảm mà cô bé dành cho Minh quá lớn, thứ tình cảm ấy lại quá đối trong sáng và thánh thiện, không chút gợn toan tính, ích kỷ hay chi li. Thảo Nhi còn nhớ rất rõ những kỉ niệm khi hai người bên nhau. Mặc dù Minh có vẻ như hay dùng việc lỗi hẹn để bắt nạt Thảo Nhi, hay làm cô nàng mít ướt nhưng không thể phủ nhận những quan tâm dịu dàng, ấm áp của cậu ấy. Chính những điều đó đã làm cho chuỗi ngày yêu giữa hai cô cậu ngọt ngào và lung linh đến lạ. Thú thật một điều, cho dù bây giờ, khi đã quyết định sẽ buông tay và rời xa một vầng dương ấm áp như Minh thì Thảo Nhi cũng cảm thấy lưu luyến những khoảng thời gian đã được đóng khung mang tên kỉ niệm khi ở bên cạnh cậu ấy.

Thảo Nhi mơ hồ nhớ lại cảnh chiều tan học của ngày đầu tiên gặp Minh, cô bé đứng ngơ ngác bên một tán phượng già, những ánh nắng vương vãi trên con đường dài và sâu hút, gió thổi mơn man tươi vui nghịch ngợm làn tóc xõa ngang vai. Thảo Nhi đang thẫn thờ chờ đợi sự xuất hiện của Lê – nhỏ bạn thân, bất chợt, một quả bóng lăn tròn đến bên cạnh. Quả bóng màu da cam lấm lem bùn đất. Cô bé định cúi người nhặt lên và ném trả về chỗ cũ cho chủ nhân nhưng vừa cúi người xuống đã thấy một đôi giày thể thao trắng xuất hiện trước mặt. Chiếc giày bên chân trái bị tụt dây, Thảo Nhi nhoẻn cười, tiện tay thắt lại dây nơ giúp chủ nhân của nó. Lúc ngước lên, cô nàng chạm phải ánh mắt cười tinh nghịch của Minh. Ánh mắt ấy ấm áp, nhìn như thôi miên người đối diện với khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Sống mũi cao và thẳng, cặp chân mày rậm, gọng kính đen, nụ cười thường trực trên bờ môi. Bất chợt Thảo Nhi bị lúng túng.
- Dây giày của cậu bị tuột. Mình…
- Em là học sinh khóa mới đúng không? Bắt tay nhé!
Cậu chàng giơ tay, dõng dạc chào hỏi ra dáng đàn anh. Thảo Nhi lúng túng, ngượng nghịu đưa bàn tay trái ra bắt, sau đó lại đỏ ửng mặt, rụt tay lại, nhớ rằng nên chìa tay phải ra mới đúng. Cô bé lại ngại ngùng giấu sự bẽn lẽn trên bờ má ửng hồng. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua. Và giọng nói của Minh khiến Thảo Nhi như bừng tỉnh.
- Cảm ơn em. À, mà em cũng về nhà bằng con đường này à? Nếu thế thì đi cùng đường với anh, có gì anh đèo về.
Vậy là sau buổi chiều ấy, Thảo Nhi thấy sự xuất hiện của anh chàng khóa trên trở nên đều đặn hơn trong cuộc sống của mình. Ngay từ đầu, Lê đã khuyên can Thảo Nhi đừng dây dưa chuyện tình cảm với Minh nhưng Thảo Nhi không thể hiểu được lí lẽ phát ra từ trái tim mình. Nó luôn biết cách làm khó cô bé khi đứng trước mặt Minh, lúc nào cũng nhảy nhót vô tội vạ khi bắt gặp ánh nhìn của cậu ấy. Rồi những hành động siêu lãng mạn nữa, thử hỏi có cô nàng gà bông nào chịu nổi chứ?
Nắm bắt được trái tim một người con trai đã không phải là điều đơn giản. Khi nắm được rồi thì việc giữ được nó lại càng trở nên khó khăn hơn. Thảo Nhi lúc bấy giờ nhận lời làm bạn gái của Minh mà quá ngây thơ nên không hiểu được điều đó. Hoặc có hiểu chẳng qua cũng chỉ là những cái ậm ừ rất nhẹ khi Lê mách nước cho chuyện tình đầu. Nhưng rốt cuộc, chuyện cũng qua và Thảo Nhi biết cách lấy lại cảm xúc của mình. Đã một thời cô bé trót đắm say quá đà với vị ngọt thuở đầu tiên ấy, nhưng như thế chưa chắc đã không hay. Ít ra cũng có những giọt nước mắt vì dại khờ ngốc nghếch, cũng có giọt nước mắt vì hạnh phúc và vui sướng, có giọt nước mắt vì tủi hờn… Tất cả dệt nên một màu quá khứ đủ đẹp để con tim đang đau kia phải mỉm cười. Thảo Nhi nghĩ vậy và vẫn luôn tin là như vậy. Yêu Minh chắc chắn không phải là điều khiến cô bé phải thấy nuối tiếc. Có chăng là yêu thương được trao đi và nhận lại đã không đủ để nuôi dưỡng tình yêu ấy lớn lên mà thôi.
Thảo Nhi vẫn đứng ở dãy hành lang lớp học, tay vịn lan can và nhoẻn cười khi có giọt nước lăn xuống khóe môi. Lê vẫn chưa quay lại, dường như đang loay hoay gì đó ở phía cuối dãy hành lang ấy. Chiều buông, gió lạnh hơn, sân trường trở nên vắng vẻ và lác đác bóng dáng học sinh đi lại. Thảo Nhi quay gót, đi về phía người bạn của mình, lúc này trong tim cô bé như đã được tiếp thêm phần nhiều sự tự tin để kết thúc mọi chuyện. Nếu như trước khi nói chuyện với Lê và những kỉ niệm ùa về, cô bé còn vương vấn ít nhiều thì bây giờ, tất cả lại được đóng gói nhanh hơn một cơn gió. Kể cả ánh nắng ấy có chói chang đến đâu, có ấm áp và lan tỏa sức nóng như thế nào thì vào buổi hoàng hôn này, mặt trời cũng phải tắt nắng đi thôi.
***
“Anh ổn chứ?”
“Hả? Bùng học á?”

“Lần này thì có vẻ con bé quyết định thật. Em e là không thay đổi được gì đâu.”
“Vâng. Em chào anh.”
- Đang làm gì ở đây vậy?
- À… không có gì. Sao Nhi không về trước đi? Nãy giờ đứng đợi hả?
- Ừm. Thấy mày chạy đi không nói năng gì, tao đứng lại đợi về cùng. Sao hả?
- À không. Vậy cùng về đi.
Lê giật mình trước câu hỏi và sự xuất hiện của Thảo Nhi. Khi chạy đi Lê đã quên mất phải dặn Thảo Nhi về trước không thì cô bé sẽ đứng đợi mãi không chịu về. Vừa nãy đã gọi điện cho anh ấy, chắc chắn chuyện lần này không đơn giản chút nào. Nhìn vẻ mặt của Thảo Nhi không căng thẳng, không lo âu, cũng không hề tỏ ra buồn rầu gì cả, ngược lại, trong cách nói và cách mỉm cười đã nhìn thấy sự cương quyết. Hẳn là Thảo Nhi đã chịu tổn thương đủ nhiều. Nhìn bộ dạng mắt sưng húp híp lên của Thảo Nhi là Lê lại thấy thương, chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy nó, rấm rứt khóc cùng. Nhưng vì đã trót vào vai một đứa bạn cứng rắn thì sao có thể chứ? Hơn nữa, Thảo Nhi nó mà thấy Lê khóc chắc nó há hốc mồm ngạc nhiên, đứng hình đến không khóc nổi mất. Trên dọc đường về, Lê đèo Thảo Nhi, ngẫm nghĩ thấy lạ, quay mặt xuống hỏi:
- Sáng nay ai đèo mày đi học?
- Anh Thanh.
- Quang Thanh á?
Lê hét lên, tay bóp phanh “kít” một cái rõ kêu.

- Ừ. Sao hả mày?
- Tại sao lại là anh ấy?
- Tại sao lại không thể là anh ấy?
- …
Lê im lặng, tiếp tục trong vai trò là người lái… xe ôm. Thảo Nhi ngồi phía sau phân trần.
- Sáng anh Minh cũng có đến đón tao, như mọi lần ấy. Nhưng tao quyết rồi nên không đi xe anh ấy.

- Ừm, rồi sao?
- Đang đi thì anh Thanh đi ngang qua, cho đi cùng. Thế là lên xe anh ấy đèo.
- Sao không về với anh ấy luôn đi. Còn đợi đi xe tao làm gì?
- …
Thảo Nhi ngớ người, không hiểu tâm trạng nhỏ bạn hôm nay làm sao mà một chuỗi hành động như bị ma ám. Đầu tiên là thái độ sửng sốt khi nghe chuyện chia tay với Minh, sau đó là chạy đi và thần người một lúc, rồi cuối cùng là kiểu gặp chấn động mạnh khi nghe nhắc đến tên anh Thanh. Thảo Nhi nhún vai.
- Mày bị sao thế?

- Chả sao.
Lê nói hắt, đạp nhanh thật nhanh về nhà Thảo Nhi rồi phóng vút đi mất trước khi kịp nghe chào một tiếng. Hóa ra mọi chuyện bây giờ còn rắc rối hơn so với tưởng tượng của Lê. Nào ai mà ngờ được trên trời rớt xuống cái anh Quang Thanh đó. Con người lạnh lùng đó chẳng phải nổi tiếng là không thích tán tỉnh gái xinh và không giật mình trước gái xấu hay sao? Cứ cho là Thảo Nhi đáng yêu, nom dễ thương, thuận mắt… nhưng dù gì cũng là… hoa đã có chủ. Đằng này nhà người ta mới lục đục tí tẹo thôi đã thừa nước đục thả câu. Chắc chắn không phải là anh hùng hảo hán. Quả thực anh hùng hảo hán trong giới võ lâm đích xác chỉ còn lại anh em nhà Lê mà thôi. Hờ, suýt quên, suýt nữa thì lộ bí mật. Lê tức tốc chạy đến nhà ông anh họ, hớt hơ hớt hải, mồ hôi đẫm trán trong khi gió ngoài trời đủ nhiều và đủ lạnh để một ai đó mặc phong phanh vài ba lớp áo phải thấy co ro.
- Anh nói xem, cái ông Quang Thanh đó là ai?
- Hử?!?
- Vứt em chai C2 đã. Ực. Ông ấy đưa Thảo Nhi đi học, đúng hôm con bé đòi chia tay anh. Là sao?
- Ừm. Tình cờ thôi. Mà này, em có bị tẩu hỏa nhập ma không thế?
- Sao nhìn em bằng ánh mắt đó? Em đang đứng về phe anh đấy nhé!
- Ờ, anh biết, nhưng nhìn em kìa. Như kiểu chạy cướp ấy, đến nước mà cũng phải uống khổ uống sở thế, mồm miệng thì bắn như súng liên thanh…
- Ơ hay! Anh sắp mất người yêu đến nơi rồi mà còn ở đó chọc ngoáy em? Em đang lo hộ anh đây này!
Lê phùng má trợn mắt, đập tay xuống bàn, trên tay cầm chai C2 nên nước bắn lên tung tóe. Minh ngồi trên ghế phải nhảy chồm lên, né xa cô em họ ra một quãng. Cậu chàng nửa muốn cười nửa không. Phần vì cô nàng này quá ư bức xúc, phần vì cái tư thế đó của nó thật không ai dám đùa.
- Từ từ nào. Rốt cuộc là em nghĩ sao?
- Kệ xác anh. Yêu mà không biết giữ thì mất. Thế thôi. Em về đây!
Lê nói thì nói cứng vậy chứ vẫn mong muốn làm cầu nối hòa bình cho hai người bọn họ. Chỉ có điều tự nhiên xuất hiện thêm một nhân vật thân thế phi phàm như vậy, ắt hẳn là đường tình duyên của hai con người này sẽ gặp ít nhiều trắc trở. Ngẫm nghĩ một lúc Lê lại giật mình: “Chết! Mình xem phim chưởng nhiều quá rồi >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui