Em Xin Lỗi Vì Vẫn Ở Đây
- Gì mà giờ này còn đến nhà anh thế Lu?
- Anh Quân! Xem em đến cùng ai này.
Tôi cười nhăn mũi kéo anh đang trong trạng thái lơ mơ ra hẳn khỏi cửa. Anh nhíu mày nhìn tôi, rồi nhìn sang người bên cạnh tôi. Ánh mắt hai người họ gặp nhau, khó nói đó là ánh mắt gì, chất chứa những cảm xúc gì. Một lúc sau, anh Quân mới ngập ngừng tìm được từ ngữ để mở lời trước.
- An à? Lâu lắm không gặp nhỉ?
Anh mỉm cười đáp lại anh Quân. Bỗng từ trong nhà vọng ra tiếng hỏi.
- Ai thế anh?
Tôi lườm lườm anh Quân, huých nhẹ vào sườn anh.
- Lại bé nào thế, em đang làm phiền hai người hả?
Chẳng cần nhìn, tôi cũng hiểu được tình hình xảy ra trong phòng trước khi tôi và anh đến, một vụ mây mưa còn đang trên đỉnh điểm. Hiểu được mình đang làm phiền người khác “vui vẻ”, tôi nháy nháy mắt với anh Quân rồi nói lời cáo từ.
- Thôi, phá “bữa tối” của anh rồi. Bọn em về đây, mấy nữa gặp lại rồi nói chuyện sau anh nhá.
Trên mặt anh Quân thoáng có chút bối rối, nửa muốn đi cùng chúng tôi, nửa lại bị tiếng gọi trong kia làm cho ngập ngừng.
- Vậy hôm sau gặp.
Anh lên tiếng trước, cười cười chào anh Quân rồi quay lưng đi, tôi cũng vẫy vẫy tay chào mới theo sau anh. Hôm nay chúng tôi lại thả bộ về, nhưng không phải về nhà tôi nữa, chỉ là cùng đi chung một đoạn đường.
- Anh ấy chẳng khác trước gì cả - Nhớ lại tình cảnh của anh Quân lúc nãy, tôi chợt bật cười, nói – Vẫn thích lông bông với mấy bé non tơ như vậy. Khóe môi anh cũng nhếch lên thành nửa nụ cười gượng gạo.
- Uhm, vẫn vậy. Đúng là lâu quá rồi không gặp.
- Chuyện gia đình, chuyện tình cảm, nên ba năm trước, sau khi học nghề xong, anh ấy chuyển ra Hà Nội sống cho thoải mái tự do. Vậy cũng tốt, anh ấy cần một khoảng không mới để bắt đầu lại.
Anh không nói gì nữa, lại chìm vào suy tư. Tôi khẽ mỉm cười.
- Anh muốn đi bộ thêm một vòng không? Tiện thể dẫn anh đến nơi này nữa.
Vì thế mà lộ trình của chúng tôi đến phút chót lại thay đổi. Tôi dẫn anh đi đoạn đường mà ngày trước không biết tôi đã đi qua bao nhiêu lần, có lần bước chân thẫn thờ, có lần như bỏ chạy trong hoảng loạn, có lần nước mắt rơi dọc theo từng lối đi. Đó là con đường trước kia tôi chọn để khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng mỗi khi nhớ về một người. Con đường xưa cũ, quán xá vẫn vậy, mà tôi thấy có chút lạ lẫm. Anh lặng lẽ đi bên tôi, không hỏi đây là đâu, cũng không thắc mắc vì sao, đôi mi hơi cúi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...