Em Xin Lỗi Vì Vẫn Ở Đây

Hai ngày sau, theo đúng lịch hẹn, tôi gặp anh, để dẫn anh đi một vòng Hà Nội như đúng anh yêu cầu. Chúng tôi không đi xe riêng, mà bắt buýt, vì tôi nhớ anh từng nói, muốn biết Hà Nội cứ một lượt xe buýt là đi hết ba sáu phố phường.
Hà Nội nói rộng cũng chẳng rộng, mà nói bé cũng chẳng bé, lòng vòng gần hết ngày cũng qua được những nơi khách du lịch thường đến. Tôi trở thành một hướng dẫn viên đúng nghĩa, giới thiệu cho anh về Hồ Gươm, về Văn Miếu, về Hồ Tây, và vài nơi nữa, với lòng nhiệt tình nhiều nhất có thể, tựa như hai kẻ xa lạ. Anh cũng đáp lại bằng vẻ háo hức cần phải có, hỏi tôi đủ điều, luôn miệng trầm trồ sau mỗi lần xuýt xoa vì lạnh.
Hà Nội về đông đẹp nhất lúc phố xá chưa kịp lên đèn, nét vắng vẻ hòa cùng màu hoàng hôn xám ngắt tạo nên phút trầm tĩnh hiếm hoi của nơi vốn luôn ồn ào, tấp nập này. Tôi và anh thả những bước chậm trên con phố dẫn về nhà tôi.
- Vẫn biết Hà Nội bây giờ lạnh, mà không ngờ lạnh thế, anh tưởng cóng người đến nơi rồi chứ.
Anh cười cười, hà hơi vào hai bàn tay.
- Không như Sài Gòn đâu, giữa tháng mười hai mà nắng rát da.

Tôi trả lời kiểu hẳn là phải vậy, tháo một bên găng tay ra đưa cho anh. Anh cầm lấy.
- Xem ra em vẫn sống tốt. Có anh người yêu đẹp trai nhà giàu, hơn anh rồi.
Tôi không cười, chỉ ừm một tiếng rồi rảo bước đi nhanh hơn.
- Nhanh về nhà em em nấu cái gì nóng à ăn, anh sắp thành cục đá rồi đấy.
Có vài chiếc lá khô bị gió thổi bay theo bước chân hai chúng tôi, vấn vương hay vì đâu…
***

Căn bếp nhỏ lâu lắm rồi mới có những âm thanh dao đĩa như thế này, chẳng biết tôi trở nên lười nấu ăn như vậy từ khi nào, được yêu chiều quá cũng chẳng phải điều tốt. Mùi chả trứng thơm phức tỏa ra khắp căn nhà. Bỗng có tiếng anh từ phía sau.
- Lần trước đến Sài Gòn, em cũng làm món này nhỉ.
- Em thích ăn chả.
Tôi trả lời cụt lủn, lạch cạch thêm một lúc nữa rồi bưng ra bàn. Không có nhiều món, đều là món tôi thích cả, chả trứng, sườn xào chua ngọt, rau cải xào. Thật ra tôi có thể làm được nhiều món đặc biệt hơn, năm năm qua tôi đã học được khá nhiều, nhưng tôi không thích. Hai chúng tôi lặng lẽ ăn, cho đến khi gần tàn bữa anh đột nhiên hỏi.
- Nhà này, là người kia mua cho em à?
Tôi khựng lại. Cũng dễ hiểu khi anh nghĩ như thế, sinh viên mới ra trường, chẳng có công ăn việc làm gì mà lại mua được căn hộ trung cư cao cấp thế, không phải được người khác mua cho còn có thể là gì. Nhưng anh đoán nhầm rồi, không phải Phong mua cho tôi, mà là một người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui