- Em đợi lâu chưa? Anh lạc.
Anh ngồi xuống, cởi áo khoác đã ướt để sang một bên, vừa hỏi tôi. Tôi không trả lời ngay, vẫn lẳng lặng nhìn anh, thêm một lần nữa cố khắc sâu vào tâm khảm hình bóng ấy. Không thấy tôi nói gì, anh liếc nhìn ly cà phê đã hết, gượng gạo cười.
- Phố xá Hà Nội phức tạp quá, anh lạc suốt cả chiều nay.
Tôi vẫn không nói gì, cho đến khi phục vụ đến, chẳng cần cô ta hỏi tôi đã chọn đồ uống thay anh.
- Một ly đen nhiều đá. Không đường.
Cô phục vụ hơi sững lại một chút, rồi dạ một tiếng, nhanh chóng rời đi. Anh thoáng nhìn tôi, đôi mi cụp xuống. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi anh đến, hờ hững hỏi anh một câu.
- Anh ra Hà Nội lâu chưa?
- Uhm, mới hôm qua.
Câu nói còn chưa dứt tôi đã thấy anh khẽ rùng mình một cái. Lạnh, phải, như vậy đã là quá lạnh với dân miền Nam rồi. Môi anh tái nhợt, nói tiếp.
- Anh ra để…
Chưa kịp nói xong, cô phục vụ đã bưng đến ly cà phê, đặt nhẹ nhàng trước mặt anh. Anh gật đầu cảm ơn, không nói gì nữa. Tôi cầm ly cà phê đã rỗng không của mình lên, dùng cả hai tay ôm chặt lấy nó, chặt đến tưởng như một chút nữa thôi là có thể bóp vỡ rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản hỏi anh.
- Anh lạc, sao không gọi cho em?
Ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi anh từ lúc anh bước vào quán, nhưng anh thì luôn cúi mi tránh né. Chờ một lúc không thấy anh trả lời, tôi khẽ nhếch mép, tự đoán được câu trả lời. Lại là một cái cớ, anh vốn dĩ đâu phải bay dọc đất nước chỉ để gặp tôi. Tôi cười, giễu chính bản thân mình.
- Gặp em có chuyện gì thế?
Tôi lại hỏi, anh khẽ mím môi, với lấy cốc cà phê vẫn còn nhè nhẹ tỏa làn khói lạnh, nhấp một ngụm. Trên mặt anh thoáng qua một nét chịu đựng, vì cà phê quá đắng, hay vì quá lạnh. Là tôi muốn phạt anh, anh biết tôi ghét nhất chờ đợi mà vẫn bắt tôi ngồi đây hơn hai tiếng, tôi muốn anh biết vị đắng và cái lạnh khi một mình trông ngóng là như thế nào. Tay anh cầm cốc cà phê đã đỏ ửng vì buốt, thế nhưng vẫn không chịu thả ra. Lòng tôi lại nhói lên. Bao giờ cũng thế, trước anh, tính khí trẻ con của tôi vẫn cứ vô thức bị phô ra, để rồi sau đó cảm giác ân hận lặng lẽ tràn về.
Anh bỗng ngẩng đầu, nhìn tôi nở nụ cười tươi:
- Muốn nhờ em dẫn anh đi chơi một vòng Hà Nội! Đâu phải lúc nào cũng có dịp ra Thủ Đô đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...