Em Xin Lỗi Vì Vẫn Ở Đây
Ánh đèn lấp lóa đảo qua đảo lại căn phòng đông nghịt người, tiếng nhạc nện vào màng nhĩ những âm thanh chát chúa. Tôi chọn ình một chỗ khá “sáng sủa bắt mắt”, đảo nhìn khắp căn phòng để kiếm “khách” như một thói quen mà quên mất hôm nay mình đến đây chỉ để uống.
- Gì thế nhóc!
Tiếng anh Quân từ sau quầy rượu kéo tôi lại, anh ấy là bartender của quán này, tay nghề của anh rất tốt, lại đúng việc anh thích, tôi vẫn thầm mừng cho anh.
- Như cũ nhá anh!
Tôi chẳng nói gì nhiều, nhưng anh hiểu ngay ý của tôi. Mỗi lần tôi đến bar để uống thì chỉ uống bia, thứ bia lạnh buốt, đầy bọt trắng. Buồn, hoặc đến “Lặng” uống cà phê, hoặc tôi sẽ đến bar này uống thứ gì thật sốc như bia. Ngày còn sinh viên, không có nhiểu tiền, tôi hay uống nước ngọt có ga. Cảm giác sốc đến từ cổ họng rồi bốc lên đầu khiến mọi thứ trong giây lát choáng váng, như vừa đẩy được cái gì đó rất nặng ra khỏi tâm trí vậy.
- Sao? Chuyện gì thế em?
Anh đặt cốc bia to hơn cả hai bàn tay của tôi xuống, xoa xoa đầu, hỏi tôi như một người anh trai. Tôi cầm cốc lên, tu một hơi gần nửa, mắt đỏ ngầu vì hơi bia.
- Em chán.
- Chán gì thế nhóc? Phong vẫn để em đến đây à?
Tôi nhếch miệng, tu thêm một hơi nữa.
- Tối hôm kia em vừa bị hắn hành cho nguyên một đêm, đến giờ vẫn mất tích, càng tốt.
Anh Quân nhướn mày, tỳ hai tay vào bàn hỏi tôi có chút lo lắng.
- Nguyên một đêm cơ à? Chuyện gì làm hắn bực vậy? Lần cuối cùng hắn làm vậy với em hình như là lúc em đang trêu một thằng cha già ở bar này.
- Vì người đó.
- Ai? An hả?
Nhắc đến người ấy anh cũng thoáng chựng lại.
- An còn ở Hà Nội không, hay về Sài Gòn rồi.
Tôi lắc đầu, kể từ hôm đó anh không còn liên lạc với tôi nữa, chắc anh thấy ghê tởm tôi.
- Anh có tin của “nó” không?
Tôi lảng qua chuyện khác hỏi anh. Anh cười cười, lắc đầu như một thói quen rồi lại tất bật với công việc của một người pha chế. Tôi nhìn anh biểu diễn một lúc, rồi uống nốt chỗ bia còn lại, bỗng thấy hơi mơ màng. Say à? Sao sớm thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...