Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo



Một tuần trước khi Lương Chân và Do Thái vào phòng thu âm, bọn họ đã quyết định dùng đoạn hook của bài .

Quyết định này Do Thái đề xuất trước, nguyên nhân bởi vì hắn đã thấy một số bình luận thú vị trên NetEase Cloud. Ví dụ như, có một vị tên "Vương TamBB", qua bản trữ tình của bài hát này nghe ra được nền kinh tế thực sự suy yếu, quyền lợi của nông dân và công nhân không có chỗ để khiếu nại, nỗi đau của sự chuyển đổi giữa các ngành sản xuất, bất cập trong quy chế về trách nhiệm của các xí nghiệp và những vấn đề sâu sắc khác.

Phản ứng đầu tiên của Do Thái khi nhìn thấy bình luận này là cảm thấy vô nghĩa. Làm sao từ một bài hát về nhà máy da Giang Nam lại có thể nghe ra nhiều thứ đến vậy? Nhưng sau khi hắn nghe đi nghe lại bài hát này cả ngày, hắn không thể không thừa nhận chính mình cũng nghe ra hương vị buồn khổ.

Và nỗi buồn đó không phải dành cho Hoàng Hạc trong hiện thực. Một bài hát cũng là một tác phẩm văn học nghệ thuật. Khi nó được tạo ra, người sáng tác muốn biểu đạt điều gì là một chuyện, còn người nghe nghe ra được những gì từ bài hát đó, lại hoàn hoàn dựa vào hiểu biết và những trải nghiệm cá nhân. Bài hát này xuất phát từ thực tế, quả thật Ôn Châu có một nhà máy da Giang Nam, và người đại diện hợp pháp của công ty, giám đốc Hoàng Hạc, đã ôm tiền bỏ trốn. Nhưng nếu như đổi lại mạch suy nghĩ, nếu coi "Hoàng Hạc" và "Nhà máy da Giang Nam" là một mô hình thu nhỏ và là biểu tượng của các doanh nghiệp tư nhân ở Ôn Châu trong nhiều thập kỷ mà không phải sự tồn tại khách quan của người và vật, bài hát này thật sự ẩn chứa chiều sâu của hiện thực.

Điều này làm cho Do Thái nghĩ tới những gì Lương Chân nói. Một vở hài kịch xuất sắc có thể khiến người ta nghe ra bi kịch trong đó, có thể cười và có thể rơi nước mắt. Sau khi nghe bản trữ tình của cả ngày, Do Thái cũng có thể cảm nhận được sự bất lực của những con người bình thường, những con người từ nơi khác đến tha hương cầu thực, họ biết phải trải qua thế nào trong những năm tháng dài đằng đẵng kế tiếp đây. Khi hắn đặt bản thân mình vào vị trí của những người lao động nhập cư đó, khi ông chủ của họ chỉ có thể bán tống bán tháo để thu hồi phí đi lại của công nhân viên, loại cảm giác bất lực này khiến Do Thái sinh lòng áy náy. Thành phố mà luôn mang đến cho hắn niềm tự hào, thực sự đã bạc đãi nhiều người ngoại lai đến Ôn Châu kiếm sống.

Và những người đó không nên bị lãng quên.

Khi bản remix của "Nhà máy da Giang Nam" đạt được sự đồng thuận, hai người sòng phẳng sửa lại phần verse riêng của mình. Cũng không hẳn là bất chấp mọi thứ, nhưng nếu muốn hướng đến "Rap hài kịch", vậy thật sự phải hoang đường đến cùng. Đó là một sáng tạo mà nhiều năm chưa có ai từng thử qua. Vì thế, Lương Chân đã nhờ Cao Vân Ca đưa cậu đến thăm một số nơi mà người ngoài hay tụ tập ở đường Mộc Sơn. Mấy ngày nay Lương Chân đã gặp gỡ và giao lưu với những người từ năm sông bốn biển, thậm chí còn nhiều hơn số người cậu gặp ở trường đại học. Kết thúc chuyến thăm hỏi, cậu chọn ra ba người tiêu biểu nhất để phỏng vấn. Sau khi viết lời bài hát, họ đã trở thành "Tôi" trong đó. Sau câu chuyện dài một phút rưỡi ôn lại chuyện xưa thời Hậu Lương với một người bình thường ở Ôn Châu, Lương Chân đã viết đoạn hook cho "Nhà máy da Giang Nam", tiếp nối là đoạn verse của Do Thái. Sau ba ngày liên tiếp ở phòng thu âm với Do Thái, Lương Chân không chống đỡ được nữa muốn nhắm mắt một chút. Nhưng nhìn thấy Do Thái vẫn đang sửa lời bài hát, đột nhiên cậu cảm thấy có một số lời mình nói ra thật không công bằng.

Cậu đã từng nghĩ ở Ôn Châu trước đây không có nhiều ca sĩ tiêu biểu, nhưng Ôn Châu bây giờ và tương lai có những người như Do Thái. Sự cố gắng và tài năng của họ là niềm tự hào của Ôn Châu, và một ngày nào đó họ sẽ lao ra khỏi Ôn Châu, để cho tất cả mọi người chứng kiến một diện mạo mới của thành phố này.

Mặc dù đặt vào nhiều tâm tư, nhưng là bài hát ít kĩ xảo nhất mà Lương Chân từng sản xuất. Thậm chí không phối lại nhạc, đơn giản đến quá mức chân thật. Nhưng khi sắp xếp thứ tự bài hát trong album, cậu đặt ở vị trí thứ hai, và bài hát mà cậu nghĩ là quan trọng nhất trong toàn bộ album, , được đặt lên đầu.

Mới đầu, thứ tự này khiến Do Thái lo lắng. Đây là album đầu tiên của Lương Chân, tốt nhất nên giữ vững sự ổn định chứ không phải đem một bài hát "dị loại" đặt ở vị trí như vậy.

Lương Chân có thể hiểu được, cậu biết Do Thái lo lắng bài hát này sẽ nhận phải nhiều đánh giá tiêu cực, lo lắng những cảm xúc mà họ muốn thể hiện như "Thành phố này không quên những vị khách tha hương vất vả" sẽ không được khán giả đón nhận.

Nói cách khác, liệu có bao nhiêu người có thể nghe ra màu sắc nghiêm túc bi thương bên dưới bề mặt của lớp "Rap hài kịch"? Khi bài hát này được phát hành, liệu có bao người sẽ châm chọc khiêu khích ở khu bình luận, nói rằng một bài hát như vậy mà cũng được coi là hiphop?

"Đây là hiphop, " Lương Chân không hề dao động, "Những gì chúng ta viết phản ánh hiện thực ở Ôn Châu, đây chính là hiphop."


"Chỉ cần nó đủ chân thực, nó có thể lay động lòng người, sẽ có người nguyện ý đào mới ý nghĩa sâu xa đằng sau bài hát này."

Trước khi ra album, Lương Chân đã nghĩ đến việc làm ảnh bìa cho bài hát . Vì bài hát này hoàn toàn khác với phong cách trước đây của Lương Chân, và nó cũng một trời một vực so với những bài hát khác trong album, nên cậu muốn làm thứ gì đó khác biệt, nhưng Lương Chân chưa có ý tưởng gì cho ảnh bìa. Ngược lại, Thiệu Minh Âm đề nghị chụp ảnh trên đường Mộc Sơn, dù sao những người lao động nhập cư trong lời bài hát của Lương Chân đều sống ở đây.

Vì vậy, vào một chiều chủ nhật nào đó, Thiệu Minh Âm và Lương Chân nhàn rỗi cùng đi xe đạp công cộng dạo quanh mọi ngôi làng trong khu phố này.

Đây là lần đầu tiên Lương Chân đi xe đạp công cộng ở Ôn Châu. Ở bên Thiệu Minh Âm, cậu không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu cái lần đầu tiên. Bây giờ là đầu tháng năm, gió thổi nhè nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ, kéo theo tiếng lá xào xạc của những cây long não ven đường bốn mùa xanh tốt. Đây là thời điểm tốt nhất và sáng nhất ở miền Nam. Khi Lương Chân bạo dạn dang hai tay ra đón gió xuân, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xám và xanh lam đậm của cậu bị gió thổi phồng lên.


//


Cây long não

Sau đó cậu dừng lại, như thể đạp phanh sau khi lái ô tô, Lương Chân đạp một chân lên bàn đạp, quay nửa người ra phía sau nhìn Thiệu Minh Âm. Đợi đến khi Thiệu Minh Âm chậm rãi ung dung bắt kịp, cậu lại vui vẻ tăng tốc đi về phía trước, dù sao chính là nhất định phải đi trước mặt Thiệu Minh Âm!

Cậu dừng lại trước một đống đổ nát của một nhà xưởng. Cậu chụp một bức ảnh, Thiệu Minh Âm nói rằng vẫn còn nhiều tàn tích như vậy ở khu phố Mộc Sơn. Lương Chân đột nhiên có ý tưởng, cậu muốn đến chụp ảnh từng nơi, sau đó hợp lại chỉnh sửa thành ảnh bìa bài hát.

Vì thế Thiệu Minh Âm dẫn cậu đi, thế nên anh đạp xe đằng trước cậu. Anh quá quen thuộc với từng con đường của thị trấn này đến nỗi anh nhỡ rõ vị trí những tòa nhà bất hợp pháp trên đất nông nghiệp bị phá hủy mà không có ai thu dọn. Lúc mới bắt đầu, Lương Chân còn có thể cùng anh đùa giỡn, nhất định phải dán sát vào xe anh.

Nhưng càng đi về phía sau, Lương Chân không thể vui vẻ cười đùa như lúc đầu nữa. Sau khi chụp ảnh khoảng 7, 8 khu tàn tích, Thiệu Minh Âm lên xe muốn đi đến địa điểm tiếp theo. Anh vốn nghĩ rằng Lương Chân sẽ nhanh chóng theo kịp. Nhưng sau khi dẫm hai lần lên bàn đạp, anh quay đầu nhìn lại, phát hiện Lương Chân vẫn dừng lại trước đống gạch vụn hoang tàn.

"Lương Chân? " Thiệu Minh Âm gọi tên cậu, sau đó anh đạp xe qua, đi đến bên cạnh Lương Chân.

Lương Chân không trả lời, mà cậu cúi người, khom gối ngồi xổm. Bàn tay cậu lướt qua những đám cỏ dại mọc không kiểm soát trên mặt đất, và rồi cậu đứng thẳng sống lưng, cầm một nắm đất trong tay.

Đó là đất bùn miền nam, đen và ẩm ướt. Lương Chân để sát vào mũi ngửi, cậu ngửi thấy mùi hương đặc biệt của cỏ cây. Cậu nhìn mảnh đất bỏ hoang nhưng vẫn dễ dàng nuôi dưỡng nhiều cây xanh, cậu nói, nếu đất ở Lan Châu được như vậy thì thật tốt.


—— nếu như nền đất ẩm ướt và màu mỡ như vậy xuất hiện ở Lan Châu khô cằn, sẽ không có ai cam lòng xây dựng bê tông cốt thép trên đó.

Nhưng trái tim của mọi người đều giống nhau, khi những lợi ích của bản thân được bày ra ngay trước mắt, sẽ không có ai xem xét đến cảm nhận của những mảnh ruộng đất ấy.

Khi những viên gạch bất hợp pháp bị nghiền nát bởi máy móc rơi xuống đồng ruộng phì nhiêu, đồng ruộng phì nhiêu đó có phải cũng sẽ cảm thấy đau đớn?

Lương Chân hỏi Thiệu Minh Âm, còn bao nhiêu phế tích như vậy nữa?

Thiệu Minh Âm không lập tức trả lời, như thể anh không tính toán hết được. Anh nói với Lương Chân, không ít.

Không có ai cai quản ư?

Đã không còn hữu ích nữa, sẽ không có người quản.

Lương Chân nắm chặt đất trong tay. Mở bàn tay ra lần nữa, cậu nhìn thấy vệt đất trong lòng bàn tay. Cậu tự hỏi liệu ruộng đất cũng giống như con người, phải chăng cũng sẽ cảm thấy đau đớn khi bị cải tạo và vứt bỏ?

Nếu như nói thời điểm bị ném bỏ con người cảm thấy đau đớn sẽ có người ghi lại và hát về nỗi đau này, thì khi ruộng đất bị bỏ rơi và cảm thấy đau nhức, nó thậm chí không thể kêu khóc dù chỉ một tiếng.

Ngày hôm đó, Thiệu Minh Âm và Lương Chân đã chụp ảnh của hơn 40 tàn tích lớn nhỏ khác nhau của các nhà xưởng bất hợp pháp ở khu phố Mộc Sơn, vừa đủ để Lương Chân ghép thành một tấm ảnh bìa. Ở bước biên tập cuối cùng trước khi đăng tải, đột nhiên Lương Chân cảm thấy do dự, ngay cả khi cậu biết chắc rằng sẽ đưa vào album, nhưng trong một khoảnh khắc, cậu đã do dự muốn rút lại bài hát này.

Sau đó Thiệu Minh Âm nói, "Em bấm nút tải lên đi."

"Anh nói xem, ngày mai có phải rất nhiều người sẽ nói bài hát này nhảm nhí chỉ để gây hài hay không?"

Thiệu Minh Âm không trực tiếp trả lời, anh chỉ nói với Lương Chân rằng cậu và Do Thái đang làm điều gì đó rất có ý nghĩa.


Thiệu Minh Âm nói, bài hát này cũng bao hàm những cảm xúc mà Ôn Châu trao cho cậu. Cái "Tôi" trong đó cũng là một phần của cậu, là một bằng chứng về cuộc sống của cậu ở thành phố này.

Thiệu Minh Âm nói, em phải tin rằng những người hiểu sẽ hiểu.

Lương Chân bật cười và cậu tải album lên.

Album nhạc số đầu tay của Lương Chân được tải lên vào sáng sớm. Sau đó cậu ôm Thiệu Minh Âm ngủ ngon. Rapper hiếm khi kiếm tiền dựa vào album. Lương Chân cũng vậy, cậu không quan tâm nhiều đến doanh số. Cậu khăng khăng muốn sản xuất một album nhạc số hoàn toàn chỉ để thỏa mãn mong ước của mình. Từ hôm nay trở đi, cậu cũng là một người có album, hai từ "ca sĩ" càng trở nên danh chính ngôn thuận. Vì thế, đến ngày hôm sau, khi Lương Chân nằm trên giường xem điện thoại, cậu tuyệt đối không nghĩ tới doanh số album lên đến ba chữ số.

Phản ứng đầu tiên của Lương Chân là có thuỷ quân*. Cậu nhìn điện thoại rồi lại nhìn Thiệu Minh Âm, tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng vẫn không nỡ đánh thức anh. Đến khi anh thức dậy, cậu không nhớ rõ câu đầu tiên nói với anh là tin tức tốt về doanh số album, hay là hỏi Thiệu Minh Âm có phải anh mua thủy quân cho cậu hay không.

*"Thủy quân" trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...).

Vì vậy thừa dịp Thiệu Minh Âm còn mơ hồ nửa ngủ nửa tỉnh, Lương Chân liền mở lại ứng dụng ra xem, cậu muốn xem ai đã mua album của mình. Quả nhiên có hàng tá tài khoản mua nhạc.

Thế nhưng mười mấy cái ID này có một điểm chung, ở tên tài khoản đều có một từ khóa. Lương Chân càng nhìn càng phiền muộn, phiền muộn đến nỗi đọc ra miệng.

"Tôi yêu địa lý?"

Thiệu Minh Âm cũng gần như tỉnh táo. Anh nghe thấy giọng Lương Chân, mang theo giọng mũi đáp "Hử? " Anh mở mắt ra, Lương Chân lập tức cho anh xem mấy cái ID.

"Địa lý khiến tôi vui vẻ? " Thiệu Minh Âm cũng đọc tên tài khoản, "Địa lý khiến tôi thăng hoa, Tôi muốn đạt 100 điểm bài thi địa lý, Tôi cần đạt điểm A trong bài thi địa lý......" Thiệu Minh Âm trở mình, nhìn tên mười mấy cái ID đều có "địa lý", anh hỏi Lương Chân: "Có chuyện gì thế này?"

"Em cũng không biết, " Lương Chân có cảm giác bị ép buộc khi kiếm được tiền bằng cách này, "Chắc hẳn người này rất yêu địa lý...Bạn cùng lớp? Thay đổi ID và mua hơn 500 album của em chăng?"

Lương Chân không còn suy đoán Thiệu Minh Âm mua thủy quân nữa. Hiện tại cậu bắt đầu suy nghĩ liệu người kia có phải Tống châu không, nhưng nếu như là Tống châu, mấy ID kia chắc sẽ phải là "Tôi yêu Cao Vân Ca", "Cao Vân Ca khiến tôi vui vẻ", "Cao Vân Ca làm ơn nhìn tôi nhiều hơn đi mà"...

"Tôi biết là ai rồi, chắc là Tiết Manh, " Thiệu Minh Âm nói xong, lại vùi mặt vào chăn, anh không muốn rời giường, "Giáo viên chủ nhiệm lớp nó dạy địa lý."

Lương Chân chưa từng nghĩ tới đó là Tiết Manh, thằng nhóc mà đã lâu cậu không gặp. Nhưng vừa vào khu bình luận, nhìn thấy những ID nhiệt tình yêu địa lý kia gửi một loạt emoji "Cầu vồng" và "Hôn hôn trái tim", cậu cũng nắm chắc mười phần người kia là Tiết Manh.


Lương Chân nghĩ có một fan giàu nứt đố đổ vách ở Ôn Châu thật tốt, trong lòng cậu đang vô cùng hạnh phúc. Cậu cúi đầu nhìn thấy Thiệu Minh Âm duỗi lưng một cái, hơn nữa không hề che đậy ngáp lớn, nước mắt sinh lý thoáng tràn ra từ khóe mắt dính vào lông mi.

Dáng vẻ này hoàn toàn không giống với một Thiệu Minh Âm bình thường. Bộ dạng không hề phòng bị này chỉ có Lương Chân được nhìn thấy. Lương Chân lập tức cảm thấy nóng trong người, cậu lại chui vào trong chăn nháo với Thiệu Minh Âm, đòi anh khen thưởng. Lần "khen thưởng" này khiến Thiệu Minh Âm đến trưa mới đến đồn công an. Triệu Bảo Cương vừa thấy vẻ mặt thỏa mãn no đủ của anh, vốn định khuyên anh tuổi trẻ phải biết tiết chế, nhưng khi ông nhìn thấy Thiệu Minh Âm cười tươi đến vậy—— ông nói không nên lời. Ông có thể nhìn ra trạng thái vô thức của Thiệu Minh Âm hoàn toàn khác ba năm trước.

Ông nhìn thấy Thiệu Minh Âm mỉm cười như thế, chỉ có thể miễn cưỡng chôn vùi sự chua xót khi chứng kiến "cải trắng" nhà mình bị "lợn ôm". Một ngày nọ, Triệu Bảo Cương nghe được từ một tài khoản công khai trên WeChat. Đó là một bài báo nghiêm ngặt và nó giống như một bài luận phân tích những chi tiết vừa hoang đường vừa chân thật mang tính nhân văn sâu sắc đằng sau lời bài hát của ca khúc này. Ngoài miệng Triệu Bảo Cương như trước nói rằng những lời rap bẩn thỉu không đáng tin cậy, nhưng ông vẫn lén lút đi nghe xem Lương Chân hát gì.

Mà cái tên Lương Chân thực sự bùng cháy, bùng cháy trong giới Underground.

Thông qua và trận đấu battle năm ngoái, Lương Chân đã có một chút nhiệt, nhưng chưa thể tính là làm nên trò trống gì. Khi tất cả mọi người cho rằng cậu sẽ dựa vào kỹ năng ổn định và ưu thế của giọng hát để làm đâu chắc đấy, thì Lương Chân lại ra mắt với . Nhiều năm về sau, những đánh giá về bài hát tiêu biểu nhất của album vẫn chia thành hai thái cực, có người cảm thấy rất hay, có người lại cảm thấy Lương Chân đầu cơ trục lợi* ra vẻ bức cách. Bất kể ý kiến nào Lương Chân cũng không đáp lại. Mãi đến nhiều năm sau, khi cậu đã trở thành lão luyện chính hiệu trong giới rapper, Lương Chân mới nói chuyện về nguồn cảm hứng của bài hát này. Căn cứ vào tuổi tác và kinh nghiệm, cậu đã nói rằng viết lời cho bài hát này thật ra chính là làm thơ.

*đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.

Bạn sẽ viết vì người bạn yêu, sẽ viết để bày tỏ cảm xúc của mình, sẽ viết vì muốn lưu lại bằng chứng của sự tồn tại...Có hàng ngàn lý do để làm thơ, nhưng khi bạn viết xong và hoàn thành tác phẩm, độc giả của bạn đọc ra được điều gì từ bài thơ này, phần đồng cảm nhất thực ra là những trải nghiệm và câu chuyện của riêng họ. Thế nên so với việc giảng đạo lý, chân thật mới càng lay động lòng người. Thẳng thắn thành khẩn có lẽ sẽ càng dễ dàng gợi lên sự cộng hưởng sâu sắc—— đây là sức mạnh của thơ ca, cũng là bản chất sức mạnh của ngôn từ.

Điều này cũng khiến Lương Chân phải đối mặt với các vấn đề phát sinh khác. Ví dụ như cậu thường xuyên bị hỏi, nếu như dựa theo kiến giải của cậu, liệu có người nào đó có thể dùng tâm linh để sáng tạo mà không cần tìm kiếm sự đồng cảm 100% hay không? Ít nhất nó sẽ không khiến ngài hối hận khi dùng hai từ "Phù hợp" để hình dung. Mỗi lần gặp được loại vấn đề này Lương Chân đều cười, và câu trả lời cậu đưa ra chưa bao giờ thay đổi, đó chính là cậu rất may mắn.

Tôi rất may mắn, Lương Chân nói, không chỉ có một người như thế, hơn nữa ngay từ đầu anh ấy đã ở bên tôi.

Đó là Lương Chân của nhiều năm về sau. Tình yêu của cậu dành cho âm nhạc và sáng tác chưa bao giờ thay đổi, vẫn giống như tâm tình của thiếu niên hai mươi tuổi. Lương Chân của tuổi hai mươi tuy rằng ngượng ngùng khi nói cậu tự mình làm thơ, nhưng cậu đã viết ra được những bài hát khiến bản thân hài lòng và đồng thời được thế giới bên ngoài công nhận. Trong số đó, mức độ lan tỏa của《 Vượt núi băng đèo》 hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Lương Chân. Điều không thể thiếu nhất trong giới rap là《Vượt núi băng đèo》, bài hát nói về những khát vọng và tương lai, nhưng thiếu nhất cũng là《Vượt núi băng đèo》, là kiểu rapper có thể tự mình hát hook, mà lại còn hát vô cùng dễ nghe. Vô số người trở thành fan của Lương Chân vì bài hát dịu dàng này. Ở khu bình luận tràn đầy "Woo wooo tại sao có thể có hook dễ nghe đến vậy". Họ không biết rằng người viết và hát bài hát này đang ở trong một căn nhà trọ chưa đầy 40 mét vuông, nằm trên giường cùng người yêu xem điện thoại. Một người giữ điện thoại, một người kéo phần bình luận. Mỗi khi nhìn đến một câu chân tình thực cảm [1] "Ô ô ô tại sao có thể hook dễ nghe đến vậy", Thiệu Minh Âm sẽ bật cười, và Lương Chân sẽ ghé vào tai anh, ngân nga giai điệu điệp khúc chỉ mình anh có thể nghe...

Bài hát của Lương Chân trở nên nổi tiếng và Lương Chân cũng bắt đầu sắp xếp tour diễn. Theo kế hoạch của Do Thái, chuyến lưu diễn đầu tiên của Lương Chân sẽ diễn ra ở năm thành phố, tất cả đều ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Thời gian từ tháng 7 đến đầu tháng 8 và điểm dừng chân cuối cùng là Ôn Châu. Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Lương Chân vẫn còn gần nửa tháng nhàn rỗi. Ban đầu cậu định nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, nhưng nghĩ đến việc Tiết Manh đập tiền mua hơn 500 album, Lương Chân muốn quay MV cho .

Để thể hiện sự mới mẻ, Lương Chân quyết định để kiểu tóc dreadlock.



Kiểu tóc dreadlock

- -------------------------

Editor: [1] Cụm "chân tình thực cảm" ở đây có thể edit thuần việt thành "tình cảm chân thực". Nhưng do quá thích cụm từ này nên tôi xin phép được giữ nguyên. Cám ơn mọi người nhiều <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui