Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo



Sau ngày thứ sau đó, Lương Chân không đến nhà Thiệu Minh Âm trong 5, 6 ngày kế tiếp. Cậu có số điện thoại Thiệu Minh Âm, dường như chắc chắn Thiệu Minh Âm sẽ nhớ mình, mỗi ngày Lương Chân đều rất tự giác nhắn cho anh hôm nay có đến hay không, nếu không đến sẽ nói với anh là mình bận việc gì. Thiệu Minh Âm luôn muốn nhắn lại một câu, mỗi lần mở máy nhìn hàng tá tin nhắn ngắn dài của Lương Chân trong mấy tháng qua, có chút vui đùa gõ chữ muốn gửi cho cậu, nhưng cuối cùng anh vẫn không gửi.

Sau khi Lương Chân vắng mặt cả tuần lễ sau đó, cậu gửi cho Thiệu Minh Âm một tràng thật dài a a a a a a a a a a cùng với dấu chấm than, ý là tám, chín không thể rời mười*. Vì vậy ngày hôm đó sau khi tan việc, hiếm thấy Thiệu Minh đi chợ một chuyến mua nguyên liệu tươi sống về nhà nấu ăn.

*Bên Trung có một bộ phim tên là Không bao giờ xa nhau, OST là bài "Tám, chín không thể rời mười". Ý muốn nói hai người sẽ không thể xa nhau quá 10 ngày. Lương Chân có mặt ở nhà Thiệu Minh Âm thứ 6 tuần trước, vắng mặt ngày T7, CN của tuần đó, và cả tuần sau, tính ra là 9 ngày. Tiểu công muốn nói ngày thứ 10 sẽ đến =))) còn cái đoạn a a a a a và dấu chấm than tại sao lại liên quan đến bài hát này thì tôi cũng không rõ =((

Lương Chân theo thói quen gõ cửa lúc anh đang làm cơm. Sau khi mở cửa Thiệu Minh Âm không liếc mắt nhìn mà nhanh chóng bước vào bếp, trên tay cầm một cái xẻng để xào gì đó. Lương Chân đứng ở cửa phòng bếp, tay trái vịn lên một bên cửa kính, chỉ ngó đầu vào trong, mũi hít hít ngửi ngửi.

Giống như một con mèo được gãi cằm, mắt Lương Chân hơi mê mẩn, đặc biệt xốc nổi cảm khái một tiếng: "Thơm quá."

"Cậu còn từ nào khác không? Cà chua cậu nói thơm, sủi cảo chiên cậu nói thơm, cơm rang trứng cậu cũng nói thơm." Thiệu Minh Âm nhớ lại những lần trước đây Lương Chân đến cọ cơm, tất cả đều là mấy món ăn nhẹ hoặc đồ đông lạnh được hâm nóng lại, làm trong vài phút và cũng vài phút là ăn xong. Với Thiệu Minh Âm những thứ này chỉ để lấp đầy bụng, chỉ có Lương Chân mới cảm thấy loại đồ ăn này có mùi vị và ăn ngon miệng.

"Thật sự rất thơm mà!" Lương Chân lại rất khoa trương hít một ngụm lớn, "Mọi thứ anh làm đều thơm, đều ngon!"

"Ôi chao?" Lương Chân nghiêng người lên phía trước, cậu thấy Thiệu Minh Âm cầm xẻng nấu ăn, "Hôm nay ăn..." Lương Chân nghĩ đó là cơm rang, nhưng mắt thấy nồi cơm điện đang bắt đầu sôi, cậu liền bước vào bếp. Không quá vài bước, ánh mắt cậu bị thu hút bởi nồi thịt lợn băm với ớt xanh.


//



"Wow!" Lương Chân há to miệng, "Wow! Cảnh sát Thiệu hôm nay anh xào rau! Wow!"

Lương Chân "Wow" ba tiếng, lần sau to hơn lần trước, Thiệu Minh Âm bị chọc cười, một bên xào một bên hỏi: "Cậu chưa từng nhìn thấy ai xào rau?"

"Tôi chưa từng thấy anh xào rau, mọi lần đều ăn đồ đông lạnh hoặc cơm hộp đóng gói từ đồn công an. Ngày hôm nay thực sự được ăn rau tươi xào nha!" Lương Chân ngó mắt thấy cái túi to bên cạnh, cậu nói muốn mở ra xem bên trong có đồ ăn gì. Thiệu Minh Âm đánh tay cậu, thuận tiện lườm một cái: "Ai nói là đồ ăn cho cậu?"

Lương Chân cây ngay không sợ chết đứng: "Nếu anh không thêm phần của tôi vào thì anh xào nhiều như vậy làm gì?"

"Tôi thích xào nhiều thì xào nhiều, tôi xào một bữa ăn ba bữa không được à."

Lương Chân không phản bác được, vươn đầu đến trước mặt Thiệu Minh Âm duỗi cổ một cái, bĩu môi bắt đầu bán manh, cách áo vỗ vỗ bụng mình: "Cảnh sát Thiệu, anh cam lòng nhìn tôi đói bụng sao?"

"Tôi tan làm rồi, không cần gọi cảnh sát."

"Nhưng tôi gọi quen rồi." Lương Chân nắm lấy tay không cầm muỗng của Thiệu Minh Âm áp lên bụng mình, muốn cho Thiệu Minh Âm cảm thụ khát vọng chân thực của cậu đối với rau xào. Thiệu Minh Âm trở tay một cái liền thoát khỏi tay cậu, sau đó đánh một cái vào mu bàn tay Lương Chân.

"Được rồi." Thiệu Minh Âm đem Lương Chân đẩy ra, "Cậu đi xem nồi cơm đã hạ nhiệt chưa, nếu hạ rồi thì lấy trước đi."

Lương Chân tay cầm hai cái bát, còn hỏi: "Anh định lấy mấy bát?"

Thiệu Minh Âm thấy cậu ra vẻ chiếm được tiện nghi, làm dáng muốn đạp bắp chân của cậu. Lương Chân phát hiện sớm, nhanh chóng tránh ra, đắc ý làm mặt quỷ với Thiệu Minh Âm rồi đi xới cơm, sau đó mở bàn gấp, rồi xếp hai đôi đũa. Ngay lúc đó Thiệu Minh Âm mang ra hai món, là thịt băm xào ớt xanh và đậu đũa.


Thiệu Minh Âm ngồi đối diện Lương Chân, nói: "Lâu rồi tôi không làm thức ăn, nếu khó ăn thì cậu phải cố chịu, không cho nói ra."

Lương Chân gật đầu, không kịp chờ đợi liền gắp một đũa, đưa đến trong miệng nhai nhai rồi vô cùng khoa trương trừng mắt, không ngừng hướng Thiệu Minh Âm giơ ngón tay cái. Còn chưa nuốt hết thức ăn trong miệng, cậu nhanh tay gắp một đũa lớn đồ ăn vào bát như sợ ai giành ăn mất, rồi mới nuốt xuống, sau đó biểu cảm giống như sắp khóc.

"Cậu còn có thể tự diễn vui vẻ như thế?" Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân mặt đầy cảm xúc, "Trước mặt bạn bè cũng như này sao?"

"Làm sao có khả năng, ở cùng anh tôi mới như vậy."

"Gì cơ?"

"Chính là..." Lương Chân lại ăn, bên trong nghiền ngẫm tự hỏi bản thân, tại sao mình cứ chạy đến chỗ Thiệu Minh Âm.

"Dù sao chính là tôi thích ở đây." Lương Chân không nói rõ ràng được, lập tức chuyển chủ đề rồi tập trung ăn cơm. Nhưng cậu lại không kịp chờ đợi lấy điện thoại ra, mở ra một phần mềm chế tác nhạc, sau đó cậu cắm tay nghe, đưa một bên cho Thiệu Minh Âm và bên còn lại cậu đeo lên tai mình, cậu nói "Cho anh nghe một thứ đặc biệt."

"Hai ngày nay tôi bận làm cái này, tôi tự làm beat, thu thập mẫu là Saltarello, đàn ghi ta là tôi tự chơi, rồi thêm nó vào!" Lương Chân lộ ra cái biểu cảm nhỏ "Tôi không tự hào lắm đâu".

Nhưng khi đoạn nhạc kia được phát ra, cậu thực sự rất tự hào.

Không biết tạp âm được xử lý thế nào, bản nhạc kia mang lại chút mùi vị của núi sông, chút hơi thở bốn phương, quan điểm nghệ thuật đầy đủ. Nhưng đó chưa phải một tác phẩm hoàn chỉnh. Lương Chân chưa viết lời rap, cậu giải thích có ba khoảng trống, cậu sẽ viết verse và hoàn thành sản phẩm trong thời gian tới.


"Thế nhưng đoạn hook và điệp khúc đã có, nó đó!" Lương Chân kích động như chạy nước rút "Sắp tới chính là hook!"

*hook: đoạn hát/rap trước khi vào điệp khúc, mang tính chất đẩy cao trào cho điệp khúc, cũng như báo cho người nghe biết là sắp vào điệp khúc

Thiệu Minh Âm cũng nghe được đoạn kia, phối hợp với giai điệu của Saltarello, giọng Lương Chân lôi cuốn, vang vang phát âm rõ ràng bốn câu.

Sông Hoàng Hà xa xa trên những đám mây trắng.

Cảm giác kinh diễm khiến người ta sáng mắt được khuếch đại lên.

Cô thành vạn trượng sơn cùng Ngọc môn quan dương liễu hướng tây bắc

Giọng hát cùng giai điệu dân dao thực tươi vui.

Lương Chân vừa nghe vừa không ngừng lắc lư cơ thể, cậu hỏi Thiệu Minh Âm: "Hơi khô khan phải không?"

"Trước đây tôi từng mua rất nhiều beat từ một người bạn. Mấy ngày trước tôi tìm cậu ấy nói về dự định của mình, cậu ấy liền cho tôi mượn phòng làm việc miễn phí, còn dạy tôi cách làm beat và cách xử lý hậu kỳ. Sau khi làm xong bản beat này thì cậu ta bảo đoạn trap này quá khô!"

Thiệu Minh Âm tháo tai nghe ra, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Lương Chân đang kích động. Nếu là hai tháng trước, anh sẽ không tin hai tháng sau mình sẽ ngồi mặt đối mặt với một chàng trai trẻ tuổi, cảnh phục còn chưa thay ra, anh nghe Lương Chân nói về trap. Thiệu Minh Âm đột nhiên nhận ra mặc dù hai tháng nay Lương Chân vừa chơi vừa hát nhạc dân dao, nhưng thực chất cậu là một rapper.

Đối với rap, Thiệu Minh Âm là một gà mờ, anh hỏi Lương Chân: "Trap là cái gì?"

"Cái này... Đây là một phong cách của nhạc rap, nhưng mỗi người có thể hiểu nó theo những cách khác nhau." Lương Chân giải thích, "Với cá nhân tôi mà nói, trap cần đủ khô và đủ độ tẩy não. Nghĩa trên mặt chữ, trap là một cái bẫy, muốn khiến người ta vừa nghe liền rơi vào trong đó. Đặc biệt ở đoạn hook, một ca khúc có ba lần hook, trap tốt sẽ khiến người nghe ba lần có thể nhớ kỹ giai điệu, có thể hát theo."


"Giống như "Lương châu từ"?" Thiệu Minh Âm có chút đã hiểu, "Bài này thật sự là nghe ba lần có thể hát theo, còn rất có văn hóa."

"Phải không? Anh có cảm thấy rap giống như là women, money, fame." Lương Chân vừa nói vừa xòe ba ngón tay, sau đó lại tăng thêm một ngón "Ồ đúng rồi, còn có cars."

Thiệu Minh Âm cười, đem đầu ngón tay của cậu gập trở về, nhếch cằm chỉ chỉ thức ăn trên bàn: "Ăn cơm trước đi ngôi sao tương lai."

"Ăn, ăn." Lương Chân bưng cái bát, ăn một miếng lại nói "Thật là thơm", sau đó cậu lại nhìn sang Thiệu Minh Âm, nhìn vô cùng chăm chú.

Thiệu Minh Âm liền hỏi: "Làm sao đấy?"

Lương Chân buông bát xuống, vẻ mặt ngượng ngùng: "Thật ra tôi còn làm hai cái beat nữa." Cậu cười, còn có chút đỏ mặt "Anh có muốn nghe không?"

Thiệu Minh Âm vốn muốn nói ăn cơm trước, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lương Chân cực kì mong đợi khiến cho anh sửa lại lời nói: "Ừ, bật loa ngoài đi."

Lương Chân cấp tốc bỏ tai nghe ra, bật nhạc rồi để điện thoại ở giữa mặt bàn. Thiệu Minh Âm vừa ăn vừa nghe, nhưng khi nghe đến đoạn đàn accordion đàn ghi ta, cả người bỗng bất động.

Anh ngước lên nhìn Lương Chân: "Đây là..."

Lương Chân nói: "Hôm ấy tôi ghi âm lại, hai mẫu beat này chính là chúng ta cùng chơi ngày đó."

- ---------------------------------------------------

Chúc mọi người 8/3 vui vẻ và an toàn 🌷! Chú ý phòng dịch nhé ༼☯﹏☯༽!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui