Ninh Trăn từng cho rằng chết đi rồi sống lại là chuyện thần kỳ nhất mà cô đã trải qua trong cuộc đời này.
Nhưng khi nhìn thấy chàng thiếu niên đứng hút thuốc dưới bóng cây, cô mới biết hóa ra điều kỳ diệu còn nhiều hơn thế nữa.
Nào ngờ cô lại thấy được thời niên thiếu của Lục Chấp.
Nhóm thiếu niên đứng hút thuốc dưới tàng cây, không ai trong số họ nhìn thấy cô. Ninh Trăn phảng phất như một người ngoài cuộc, đứng xem câu chuyện của bọn họ.
Trần Đông Thụ dụi tắt đầu thuốc lá, hỏi Lục Chấp: “Chấp ca, tối nay có muốn đi chơi với mấy tiểu học muội không?”
Lục Chấp khi đó mười bảy tuổi, nghe vậy đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: “Không đi.”
“Chậc chậc, nhàm chán.”
Ninh Trăn dõi mắt nhìn theo thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bước ra khỏi cổng trường, giờ vẫn đang là thời gian lên lớp, mấy thiếu niên kia vội vàng nối gót chạy theo anh: “Chấp ca, đi chơi game à?”
Lục Chấp ‘ừm’ một tiếng nhàn nhạt.
Ninh Trăn thấy thân thể mình vượt khỏi kiểm soát, đi theo bọn họ.
Những người khác chơi đến giữa đêm đều đã về, chỉ còn Lục Chấp một mình ngồi mãi ngồi mãi.
Linh hồn của Ninh Trăn ngắm nhìn anh một lúc, buồn thiu, bèn gục đầu vào bờ vai anh thiếp ngủ.
Sáng hôm sau, thiếu niên cầm áo khoác, lặng lẽ đến trường.
Cô nghĩ thầm, thời niên thiếu của anh thật sa sút buồn tênh.
Một sáng mùa hạ, nắng vừa lên.
Lục Chấp nằm sấp trên bàn, ngủ đến mờ mịt.
Giáo viên chủ nhiệm dẫn vào một cô bé.
Ninh Trăn ngây người, là cô của kiếp trước, tuổi mười sáu trăng lên. Không đeo khẩu trang, thẹn thùng như nụ hoa buổi sớm mai.
Rồi cô vô thức đưa mắt nhìn thiếu niên vốn đang say ngủ kia.
Anh chậm rãi ngồi thẳng người dậy, khóe môi cong cong.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cuối cùng Ninh Trăn cũng biết mình đang trải qua chuyện gì, nào ngờ cô trở lại kiếp trước của Lục Chấp.
Những chuyện sau đó đã xảy ra tương tự trong ký ức của cô, thiếu niên dùng tất cả sức lực để theo đuổi cô gái nhỏ, cô gái nhỏ vừa xấu hổ vừa sợ hãi, lúc nào cũng bị anh trêu đôi gò má đỏ bừng.
Ninh Trăn ngắm xem, không kìm được khóe môi khẽ cong veo mỉm cười, thì ra đứng dưới góc độ người khác quan sát thời niên thiếu của mình và Lục Chấp, lại đơn thuần và đẹp đẽ đến thế.
Linh hồn cô cứ thế nhìn bọn họ lớn lên.
Nhìn anh ở trong lớp, uy hiếp cô gái nhỏ hôn mình.
Cô gái nhỏ năm ấy lúc nào cũng đến trường rất sớm, buổi trưa nghỉ lại trong lớp. Anh biết cô đến sớm, nên cũng đến thật sớm ở bên cô.
Mùa hè tháng tám, rèm mi cô rất dài rũ xuống, chăm chú đọc sách vật lý.
Anh chống cằm, đôi mắt đen láy nhìn cô đăm đăm.
Sao mà đáng yêu, Lục Chấp không kìm được, cong môi huýt sáo.
Âm thanh trầm bổng như tiếng làn nước chuyển động nơi vùng biển sâu, khiến cô gái nhỏ không cách nào tập trung. Cô cất giọng dịu dàng nói với anh: “Anh yên lặng một chút đi.”
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có một hai học bá đang vùi đầu đọc sách.
Anh khẽ mỉm cười: “Sao anh phải nghe lời em hử?”
Cô không còn cách nào khác, mím môi, nghĩ thầm cứ xem như anh không tồn tại vậy.
Anh đột nhiên nói tiếp: “Muốn anh nghe lời em cũng được thôi, cho anh hôn một cái đi.”
Cô suýt nữa bị sặc bởi nước bọt của mình, không nén được ho khan, cả gương mặt đỏ bừng: “Lục Chấp anh!”
“Anh làm sao?”
“Anh mà còn nói vậy nữa, em…”
“Em sẽ đồng ý? Hửm?”
Cô bị anh chòng ghẹo thiếu điều tức phát khóc!
Trong đôi mắt thiếu niên tràn ngập ý cười: “Hay cho anh sờ tay cũng được.”
Anh nằm mơ ấy.
Linh hồn của Ninh Trăn nhìn cô gái nhỏ bị trêu đến đáng thương, không kìm được nhoẻn miệng nở nụ cười. Nếu như giờ có thể nói chuyện được với cô của thuở đó, cô thật muốn nói, Ninh Trăn hãy đánh cái đồ khốn này đi, anh là tên lưu manh được đằng chân lân đằng đầu, càng ngày càng vô lại.
Nhưng thời cô của tuổi trăng, lúc nào cũng chậm chạp ngốc nghếch, lúc nào cũng nhảy vào hố Lục Chấp sẵn đào.
Thật ra, khi bọn họ ở bên nhau, phần nhiều là ngọt ngào hạnh phúc.
Anh xấu xa vô lại, nhưng đặc biệt biết cách dỗ dành người ta vui.
Sau này nhớ lại, trong sinh mệnh ngắn ngủi của cô, quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất đều do anh mang đến.
Ninh Trăn nhìn Lục Chấp chậm rãi lớn lên, nhìn anh cuối cùng quay về Lục gia.
Khi đó anh hai mươi tuổi.
Là một mùa hè, mùa của những ngày nắng, cánh hoa sắp hé nở nhưng chưa kịp nở đã vội tàn, cô gái nhỏ đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Năm ấy, thời tiết rất nóng, cái nhiệt độ trên bốn mươi như muốn thiêu đốt cả đất trời. Cô nghe thấy anh đồng ý với ông nội Lục sau này sẽ tiếp nhận quản lý việc kinh doanh của gia đình, nhưng hy vọng mấy năm này có thể ở bên cạnh một cô gái.
Ông cụ Lục ngầm đồng ý.
Anh hăm hở, lòng háo hức mãn nguyện.
Cho đến khi cô gái nhỏ gục chết trong ngực anh.
Ninh Trăn không đành lòng nhìn nữa, nhưng cuộc đời anh vẫn tiếp diễn.
Ngày đầu tiên cô gái nhỏ mất đi, anh ôm lấy thi thể lạnh ngắt kia, đâu đâu cũng là màu đỏ nhức nhói, ai khuyên cũng không chịu buông tay.
Sau đó, Lưu Uy nói: “Lục thiếu gia, cậu xem, cô ấy xinh đẹp như vậy, giờ là mùa hè, thi thể cô ấy sẽ không giữ gìn được lâu, nhất định cô ấy không muốn mình trông không đẹp đâu, cậu hãy giữ lại cho cô ấy nét thanh xuân rạng ngời này mãi mãi đi.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Chấp không còn màu sắc chỉ có đại dương tĩnh mịch, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay.
Tháng đầu tiên, anh không thể ngủ yên, trằn trọc thao thức, luôn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm rồi bước ra cửa sổ, đưa mắt nhìn vào khoảng trời vô định, châm thuốc.
Khói thuốc vừa nhen, anh lại dụi tắt rồi bóp nát.
Sau đó anh uống thuốc ngủ, liều rất lớn.
Linh hồn Ninh Trăn nhìn thấy lo lắng vô cùng, thầm nghĩ anh còn trẻ như vậy, sau này phải làm sao? Nhưng khi nhìn thấy anh đi vào giấc ngủ rồi mà những giọt nước mắt cứ không ngừng vô thức trào ra nơi khóe mắt, Ninh Trăn đau đớn không thốt nổi nên lời.
Một tháng, anh không nói lời nào.
Cho đến một sớm tinh mơ, anh mở mắt ra, hỏi thím Trịnh đang tưới hoa: “Khi nào con có thể trở về thành phố A đi học, sắp khai giảng rồi.”
Nước mắt của Thím Trịnh lập tức rơi xuống: “A Chấp con đừng như vậy…”
Cứ thế này sẽ phát điên.
Khi đó anh đã tốt nghiệp trung học hơn một năm.
Song anh quên mất, anh nghĩ đến có một ngày trở lại thành phố A, trở lại ngôi trường Tam trung thuở nào, cô vẫn còn ngồi trên bệ cửa sổ, cầm quyển sách trên tay đọc chăm chú.
Sau đó Lục Chấp có một lần trở lại thành phố A.
Anh đứng trước cửa nhà Ninh gia một đêm, từ đó không về qua nữa.
Đầu mùa xuân năm thứ hai, ông nội Lục mời đến cho anh một bác sĩ tâm lý.
Người ta nói rằng thôi miên có thể giúp con người quên đi nỗi đau.
Lục Chấp lấy từ trong két sắt của Lục gia ra một khẩu súng, chỉ vào đầu bác sĩ kia, im lặng thật lâu, nói một tiếng cút.
Không ai có thể tước đoạt ký ức của anh.
Khi đó sức khỏe của ông nội Lục ngày một xấu.
Lục Chấp bắt đầu tiếp quản Lục gia.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc cái chớp mắt, anh đã trở thành một con người khác, ngày ngày xử lý công việc công ty không ngơi nghỉ. Lưu Uy đến giúp đỡ anh, thời gian đầu anh rất vụng về, mọi thứ đều phải học đi học lại rất nhiều lần, phạm không ít sai lầm, bị người khác cười nhạo sau lưng.
Anh chẳng màng, cứ vậy miệt mài đọc tài liệu thâu đêm.
Lưu Uy thấy ông chủ của mình điên rồi.
Có một năm, đêm giáng sinh.
Thành phố B tuyết đổ, tập đoàn Lục Thị cho toàn bộ nhân viên nghỉ lễ hưởng phụ cấp.
Lưu Uy sực nhớ còn một tài liệu quan trọng trong văn phòng, nửa đêm vội vàng chạy đến công ty lấy.
Tầng bốn mươi bảy, sáng đèn.
Lưu Uy hé cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy Lục Chấp hai mươi bốn tuổi, đứng trước cửa sổ kính dõi nhìn khoảng không ngoài trời.
Khi đó chỉ có thanh âm của thinh lặng, dưới chân anh muôn vạn ánh đèn, chỉ anh trơ trọi một mình, áo quần phong phanh đơn bạc. Cửa sổ mở ra, tuyết rơi như lông ngỗng bay tán loạn vào cổ áo, mi mắt anh, anh đứng bất động, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Năm anh hai mươi lăm tuổi, khi đã điều tra ra chân tướng mọi việc rõ ràng, kể cả ‘ý đồ’ không kịp thời cứu người của ông nội Lục.
Anh bình tĩnh đến đáng sợ, tựa hồ chẳng có gì xảy ra.
Lưu Uy nghĩ thầm, mấy năm gần đây Lục Chấp không một lần nhắc tới Ninh Trăn, thời gian chính là thứ tàn khốc như vậy, năm tháng hóa về không, nhất định rồi Lục Chấp có thể từ từ lãng quên.
Trong sinh mệnh của Lục Chấp, cô bất quá chỉ như cánh phù dung sớm nở tối tàn, anh còn có cả một tương lai tươi sáng, sau này rồi cũng sẽ kết hôn sinh con, lâu dài rồi cũng sẽ quên cô.
Mùa thu năm thứ hai, Lục Chấp dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến Tấn gia sụp đổ.
Anh đã hai mươi sáu tuổi, danh tiếng vang dội khắp thành phố B không ai không biết.
Lục gia chưa bao giờ hưng thịnh như thế.
Lưu Uy cho rằng mọi chuyện đều đã tốt đẹp.
Đêm giao thừa, Lục Chấp tự tay nấu một bát mì trường thọ.
Anh không ăn, ngồi đối diện chiếc bàn dài trống hoang quạnh quẽ, mở một tập tài liệu ra.
Đó là một bản điều tra tỉ mỉ.
Dự án nghiên cứu khoa học của Đường Trác vô cùng xuất sắc, tương lai có thể trở thành một nhà khoa học mang lại lợi ích cho nhân loại.
Ba Ninh đã từ chối sự chăm sóc của Đường Trác, chuyển khỏi thành phố A, cùng Từ Thiến đến thành phố H, đến giờ hai người vẫn không thể thoát khỏi ký ức đau thương.
Còn có Đồng Giai, năm ngoái cô ấy đã kết hôn, gả cho một người đàn ông hiền lành đầy trách nhiệm, bắt đầu chuyển nghề làm phóng viên, nghe nói vừa mang thai năm nay.
Con của Trần Đông Thụ và Phương Viện Viện đã tròn tuổi, là một cô bé rất đáng yêu. Trần Đông Thụ làm cha, tính cách dần chính chắn vững vàng, không còn bộ dạng cười đùa cợt nhả thời niên thiếu, trở thành một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Phần tài liệu cuối cùng là Tiếu Phong, hắn tự gầy dựng sự nghiệp, mở công ty riêng, hiện giờ công ty mới bắt đầu phát triển nhưng rất có triển vọng.
Lục Chấp xem xong, đặt xấp tài liệu dưới bát mì trường thọ.
Rời khỏi phòng khách trống trải.
Nếu cô còn sống, cô nhất định muốn biết tất cả những chuyện này.
Mùa hè năm kế tiếp.
Lục Chấp bắt đầu ho ra máu.
Không ai biết chuyện này, anh bình thản xử lý các dấu vết, mở ngăn kéo két sắt ra.
Bên trong ngăn kéo là một cây bút máy và một chiếc kẹp tóc màu hồng.
Đây là những món đồ cuối cùng cô lưu lại trong sinh mệnh anh.
Tất cả đều là anh lặng lẽ cất giấu.
Thời niên thiếu, yêu thích đến gần như biến thái.
Sau đó, không một lần dám lấy ra, đến hít thở cũng trở thành nỗi đau. Anh cất chúng vào trong túi áo vest, đặt vé máy bay trở về thành phố A.
Bầu trời xanh thẳm, nắng xuyên qua lá cây, một ngày cuối tuần.
Vẫn còn loáng thoáng nhìn ra được dáng vẻ của Tam trung năm nào.
Anh cởi áo vest, mặc chiếc áo sơ mi trắng của năm đó, trong sân trường không có gì ngoài đôi ba tiếng ve sầu réo gọi nỉ non, yên tĩnh như cái chết.
Bước chân anh đi xuyên qua những hành lang cô đã đi, đi xuyên qua những cây ngô đồng.
Lục Chấp trở lại B7.
Trong phòng treo băng rôn thông báo kỳ thi đại học.
Gió thổi lộng ngoài cửa sổ, ngô đồng vẫn xanh.
Anh ngồi nơi cửa sổ dãy bàn thứ ba, bỗng như vẫn còn cảm nhận được từng hơi thở cô vương vất.
Anh nhớ mỗi khi không làm được bài tập, cô thích chống bút dưới cằm, khi cô cười đôi mắt cong veo đầy hồn nhiên hết đỗi ngây thơ mang nắng vàng ấm áp gieo vào tim anh rồi ở đó, suốt đời.
Lúc gọi Lục Chấp là mềm mại trẻ con nhất.
Nhìn thế nào cũng đáng yêu.
Anh lấy cây bút máy và chiếc kẹp tóc màu hồng trong túi ra, đặt lên chỗ ngồi bên cạnh.
Vờ như người con gái năm nào vẫn còn ngồi nơi đó, vào một sáng mùa hè, đôi mắt to tròn mơ màng vương vất nét buồn ngủ, nhỏ giọng gọi anh: “Lục Chấp, anh lại đè sách bài tập của em nữa rồi.”
Ninh Trăn ơi, anh xin lỗi, Ninh Trăn ơi.
Anh lấy con dao nhọn đã từng đi xuyên qua trái tim cô.
Ấn vào vị trí trái tim mình.
Linh hồn của Ninh Trăn, đau đớn khóc nức nở bên cạnh.
Cô thấy một đời của anh, nhưng thà rằng mình chưa từng nhìn thấy.
Năm nay anh hai mươi bảy tuổi.
Trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ thiếu niên năm nào.
Cô nghe thấy thanh âm anh khàn khàn, tựa góp hết nỗi đau cả đời.
Đó cũng là câu nói cuối cùng của anh trong đời này.
Anh nói ——
Bạn học nhỏ, mùa hè đến rồi.
Editor:
Vì chương này mà mình quyết định edit truyện.
Đây là chương ngược duy nhất, cũng là chương thể hiện rõ nhất tình cảm của hai người. Còn lại cả câu chuyện đều ấm áp, buồn cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...