Em Về Cùng Ngày Nắng

Bầu trời trong vắt, vạn dặm xa không một gợn mây, ngẩng đầu nhìn lên không trung ngỡ đắm mình nơi đại dương xanh thẳm, cảm giác nóng bức cũng nhờ vậy giảm đi không ít.

Thời điểm tiếng chuông hết giờ làm bài vang lên, trên gương mặt mọi người đều hiện lên nụ cười tươi tắn nhẹ nhõm.

Sau khi toát mồ hôi đánh vật xong môn thi cuối kỳ, dù chưa được nghỉ hè ngay lập tức nhưng gần như đã bước vào những ngày thảnh thơi.

Lúc Ninh Trăn từ phòng thi trở về, lớp học đã biến thành cái chợ bát nháo, tiếng cười nói rôm rả xôn xao bàn tán kế hoạch nghỉ hè.

Hạ Tiểu Thi lại lôi truyện tranh ra đọc, vừa xem vừa cười hắc hắc, nhập tâm cao độ không màng ngó ngàng gì xung quanh.

Ánh mắt Ninh Trăn khẽ dịch tới trước nhìn Lục Chấp.

Đôi chân anh rất dài, lúc ngồi với vẻ uể oải luôn có phong thái cự tuyệt người ngàn dặm, cặp mắt sâu hút kia rất đẹp có sức mê hoặc khó cưỡng với bất kỳ ánh mắt nào lỡ lạc vào nhưng cũng rất bạc tình.

Đầu ngón tay anh kẹp vật gì đó màu hồng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên lành lạnh.

Ninh Trăn đến gần đưa mắt nhìn thoáng qua, là một phong thư màu hồng phấn, hẳn là thư tình.

Cô nhẹ nhàng dời ánh mắt đi.

“Lục Chấp, anh nhường lối một chút, em muốn đi vào.”

Anh kề cà dịch chân ra, chừa khoảng trống cho cô.

Nhưng chỉ chừa một khoảnh rất nhỏ, cô muốn bước vào thể nào cũng sẽ đụng trúng anh. Ninh Trăn ngước mắt nhìn, đúng lúc anh cũng dòm sang, nụ cười nơi khóe miệng âm u lạnh lẽo, tóm lại chẳng phải tâm trạng vui vẻ gì.

Ninh Trăn lặng lẽ thở thượt trong lòng, cố gắng lách người bước vào trong.

Chân vẫn không tránh khỏi đụng phải đầu gối anh.

Lục Chấp ngồi im như đá, ánh mắt hơi cụp xuống vừa vặn rơi trên eo cô, nhìn thế này, tựa như cô đang ở trọn trong lòng anh. Nhiệt độ và mùi hương từ cơ thể cô truyền tới, rất ấm rất thơm.

Ngón tay anh khẽ cử động, siết chặt lá thư.

Ninh Trăn suy cho cùng vẫn là người học múa nên dù anh cố tình kiếm chuyện cô vẫn chui vào được.

Vừa mới thở phào ngồi xuống, Lục Chấp đã duỗi tay thả lá thư màu hồng phấn kia xuống trước mặt cô.

Mặt giấy sạch sẽ, bên dưới góc phải viết hai chữ ‘Ninh Trăn’ thẳng thớm rất đẹp.

Thế nên… đây là thư tình gửi cho cô?

Cô ngước lên, ánh mắt mang theo đôi phần mơ hồ nhìn sang, Lục Chấp cong môi: “Thế nào, không mở ra xem thử sao?”

Mấy nét chữ đó rất lạ, tóm lại không phải tác phẩm vung bút đầy tiêu sái phóng khoáng bất kham bạt mạt kia của Lục Chấp.

Cuối cùng Ninh Trăn cũng hiểu ra, có người viết thư cho cô, nhưng không biết vì sao lại rơi vào tay Lục Chấp. Chỉ vừa nghĩ tới đã thấy đau cả đầu, Ninh Trăn bèn cầm lá thư lên định mở ra xem.

Nhưng động tác của người bên cạnh còn nhanh hơn, anh chồm người sang rút phắt lá thư trong tay cô.

“Đừng đọc, có gì hay đâu mà đọc.” Anh vo thành một cục, lạnh lùng nhét thẳng vào hộc bàn mình.

“…”

“Lục Chấp, anh có thể đừng ấu trĩ như thế không.” Không những ấu trĩ mà còn tinh thần phân liệt.

Anh nhướn mày, nghiêng đầu dòm cô: “Ninh Trăn, em nói ai ấu trĩ?”

Mấy ngày nay tâm trạng anh không vui, cô vốn nhạy cảm nên đã sớm nhận ra, lúc này thấy anh giở thói ngang ngược dọa dẫm người chợt cảm thấy buồn cười.

Cô cong cong khóe môi không đáp.

“Em có tin người ấu trĩ sẽ hôn em một cái ngay tại đây không?”

Lúc nào bị anh trêu, Ninh Trăn cũng là người buông vũ khí đầu hàng trước, mặt ửng lên: “Sao anh cứ hơi một tí là uy hiếp người!” Mà tới lui đều là mấy câu này.

“Chê anh tính tình không tốt?” Anh bất thần ghé sát lại, hai đồng tử đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, Ninh Trăn không dò được cảm xúc trong đó.

Khoảng cách quá gần, Ninh Trăn luống cuống dịch người vào trong, nhưng khi lưng chạm vào vách tường mới phát hiện không có đường lui.

Cô thấp thỏm, sợ tên khốn này sẽ thật sự hôn cô ở đây. Lông mi Ninh Trăn run run, giương mắt nhìn anh: “Anh đừng có làm bậy.”

Thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, Lục Chấp phì cười. Anh quả thật muốn làm bậy nhưng sợ cô chịu không nổi.


Hết thảy càn rỡ ngang ngược, cũng đều vì cô mà khắc chế.

Vậy mà cô nhóc này rất nhẫn tâm, một mực không chịu thích anh.

Anh cười khẽ: “Muốn đọc thư tình à?”

“Không muốn. Anh dịch ra một chút, đang ở trong phòng học đó.”

“Anh viết cho em được không, em muốn đọc kiểu gì, anh sẽ viết cho em kiểu đó.”

“Em không muốn đọc.”

Anh kìm nỗi kích động muốn bẹo má cô xuống: “Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.”

Anh dán vào sát như vậy, phảng phất trong không khí đều là hơi thở của anh, sạch sẽ thơm mát như cánh rừng sau cơn mưa. Lục Chấp thực sự không hút thuốc nữa, cai thuốc lá còn sớm hơn đời trước.

Cô nghĩ ngợi miên man một thoáng, lúc định thần lại mới phát hiện vô số ánh mắt bát quái đang dán chặt về phía hai người.

Ninh Trăn lại xuống nước, cất giọng lí nhí: “Vậy… vậy anh muốn viết gì thì viết.”

Tóm lại đừng có ép sát vào bên này nữa, cả lớp đang dòm chằm chặp kìa.

Thế là tiết tự học cuối cùng, Ninh Trăn ngồi làm bài tập vật lý, người bên cạnh thì vừa lòng thỏa dạ ngồi… viết thư tình.

Anh cười tươi rói: “Ninh Trăn, em thích bìa thư màu gì?”

Tống Bảo Vân giám sát giờ tự học, ngồi trên bục giảng soạn giáo án, thi thoảng quét mắt nhìn xuống dưới.

Ninh Trăn hận không thể bịt miệng anh lại, cúi đầu, mấp máy môi, cố gắng hạ giọng thật thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Tùy anh.”

Nhưng anh nào có chịu để cô yên: “Ninh Trăn, anh nghèo từ, nếu anh viết một vạn lần thích em, em có phiền không?”

“Lục Chấp, anh đừng làm ồn nữa mà.”

“Nếu anh thật sự viết một vạn lần, em hãy nói thích anh một câu được không?”

Tim cô đập mạnh, nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt thiếu niên sạch sẽ trong veo, nụ cười trêu chọc vẫn chưa tan đi nhưng nét nghiêm túc tràn ngập trong mắt. Tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nhìn sang, mi mắt anh khẽ cụp, lúc ngước lên như có làn sương mù giăng loáng thoáng khiến người ta không nhìn thấu.

Ánh mắt trước giờ luôn lộ vẻ hờ hững bạc tình không giấu được sự hồi hộp lo lắng.

‘Nếu anh thật sự viết một vạn lần thích em, em hãy nói thích anh một câu được không?’

Thời gian như ngừng lại, không còn âm thanh tiếng động chỉ còn vang vọng giọng nói của anh, cô dời mắt, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Không nên như thế này.

Kỳ thật, cô muốn nói, Lục Chấp, anh đừng thích em.

Anh đừng cố chấp như vậy.

~

Các thầy cô tập trung chấm thi tốc độ rất nhanh, hai ngày sau đã cho ra bảng điểm.

Ninh Trăn quả nhiên là người có thành tích cao nhất B7, đứng vị trí thứ tư toàn trường.  

Cô cầm phiếu điểm trên tay khẽ thở phào, kết quả không khác mấy so với lúc còn học ở Nhất Trung, Ninh Hải Viễn và Từ Thiến sẽ không có điều gì nghi ngờ.

Lục Chấp để phiếu điểm trên bàn, ngón tay tì nhẹ bên trên, nét mặt tĩnh lặng.

Vị trí bốn mươi ba, kỳ thật đã là thành tích tốt nhất từ trước đến giờ của anh.

Người một khi buông thả nhiều năm, khi lần nữa nổ lực đứng lên sẽ luôn trầy trật khốn nhọc.

Khoảng cách giữa họ tựa hồ quá xa xôi.

Xa đến mức anh sợ mình không kịp nắm giữ.

Ninh Trăn thu dọn sách vở, ngày mai là chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, hơn bốn mươi ngày vui chơi thư giãn khiến cho cả Tam Trung chìm đắm trong bầu không khí phấn khởi, nhưng cũng xen lẫn đâu đó nỗi bùi ngùi lưu luyến.


Quãng thời gian cuối cùng còn ngồi bên nhau của học trò lớp mười một, khi nắng vàng về cùng tiếng ve sầu rả rích ngoài sân, có thể cũng sẽ đồng nghĩa với chia tay.

Ngụy Nghị Kiệt đi lên bục giảng, vỗ hai tay vào nhau, hắng giọng: “Các bạn, chẳng mấy chốc nữa là nghỉ hè rồi, hy vọng mọi người sẽ có một kỳ nghỉ thật vui vẻ thú vị. Khi vào nhập học lại, trường sẽ trải qua một đợt chia lớp, có thể sau này chúng ta không còn được học chung với nhau nữa. Vì vậy tớ và các thầy cô đã trao đổi sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan cuối cùng của 11B7, thời gian là cuối tuần này, địa điểm chính là nhà hàng họp lớp lần trước trên đường Phồn Hoa, hy vọng mọi người sẽ có mặt đông đủ. Lát nữa tớ đưa bản đăng ký xuống, bạn nào tham dự thì ghi tên rồi ký vào bên cạnh, sau khi tan học tớ sẽ đi đặt chỗ.”

Bên dưới là một đống lộn xộn đang hò hét ầm ĩ, có một nam sinh cười hớn hở hỏi: “Lớp trưởng, các thầy cô có đi không thế?”

Ngụy Nghị Kiệt gật đầu: “Có, cô Tống nói mấy thầy cô khác cũng sẽ có mặt.”

Nam sinh thất vọng tặc lưỡi, cậu chàng còn tưởng giáo viên không đi, có thể mặc sức điên cuồng quậy cho đã, cảm giác giống như tốt nghiệp. Có mặt các thầy cô thì còn ý nghĩa gì chứ? Quá nửa là đến bia cũng không được uống, chỉ có thể uống coca nước trái cây, nói chuyện còn phải cẩn thận dòm trước ngó sau.

Không khí nhất thời xìu xuống.

Bản đăng ký từ tổ một bắt đầu truyền đi.

Thời điểm truyền tới bàn Lục Chấp, anh nhìn lướt qua rồi thả xuống trước mặt Ninh Trăn.

Hạ Tiểu Vi khều vai Ninh Trăn: “Trăn Trăn, cậu có đi không? Cô Tống và các thầy cô khác cũng tham dự, chắc chắn là không được chơi thỏa thích rồi, tới lúc đó cho dù có ngồi bàn khác cũng không dám ngọ nguậy. Tớ không muốn đi lắm nhưng lại sợ không đi sẽ làm cho các thầy cô mất hứng, ai chà…”

Ninh Trăn lén quan sát Lục Chấp qua khóe mắt, anh biếng nhác tựa người vào ghế, gắn tai nghe chơi game, sườn mặt nghiêm nghị, nhìn từ góc độ của cô không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh.

Cô hít sâu một hơi rồi nhè nhẹ thở ra, ừm, Lục Chấp không đi.

Vậy hôm nay xem như là lần cuối cùng bọn họ ngồi bên cạnh nhau. Ngày tựu trường lớp mười hai sẽ chia lớp, có lẽ đến lúc đó cô và Lục Chấp không còn liên quan gì nữa.

Ninh Trăn vặn nắp bút, gật đầu: “Có.”

Nếu có thể, cô muốn đích thân nói lời cảm ơn Tống Bảo Vân, sự bao dung và tin tưởng của cô ấy khiến cô rất cảm động. Kiếp trước không có cơ hội, đời này phải cố thực hiện vẹn tròn.

Nét mực đen, viết hai chữ Ninh Trăn thanh thoát.

Bản đăng ký truyền tới tay Hạ Tiểu Thi, cô nàng cắn đầu bút do dự: “Vậy tớ cũng đi.”

Nếu không đi, sợ các thầy cô nghĩ mình có ý kiến ý cò, vả lại cho dù có nghỉ hè cô nàng cũng không được tung tăng bên ngoài, dù sao ăn liên hoan cũng vui hơn so với ở nhà ngây ngốc.

Bản đăng ký lần lượt truyền xuống dưới, Lục Chấp tắt cửa sổ trò chơi, mở giao diện tin nhắn ra.

‘Trần Đông Thụ’

Một giây sau Trần Đông Thụ nhắn lại: ‘Có em, Chấp ca?’

‘Bản đăng ký truyền tới tay cậu, viết thêm tên tớ vào’

“…”

Xóm nhà lá cuối lớp.

Tiếu Phong chồm người tới: “Chuyện gì thế?”

“Không hiểu lắm, Chấp ca muốn đi liên hoan lớp.” Cái đám học tra bọn họ đến mấy chỗ liên hoan đó đúng là tréo ngoe cẳng ngỗng, muốn chơi bời thì cả đám ra ngoài vùng vẫy không phải đã hơn sao, ngồi nghệt mặt ở đó ăn uống thì có nghĩa gì chứ?”

Hơn nữa… nếu muốn đi sao Chấp ca không tự mình viết.

Tiếu Phong cười đến giảo quyệt: “Tớ đảm bảo Ninh Trăn sẽ đi, tin không?”

“Tin.” Trần Đông Thụ vừa nhắn tin trả lời Lục Chấp vừa cười hề hề nham nhở: “Vậy chúng ta cũng đi, nhất định rất thú vị.”

Hắn rất rất rất muốn xem, có mặt gà mẹ gà ba giữa một đám gà con chiêm chiếp kia, Lục Chấp có thể làm gì được Ninh Trăn.

Không thể nào có chuyện tới đó chỉ để ăn uống?

Hắn luôn cảm thấy Chấp ca sắp làm chuyện lớn.

Một đám phú nhị đại rỗi rãi đến mọc nấm mèo, ôm tâm trạng đi ngắm cảnh đẹp ý vui, đồng loạt ghi thêm tên vào bên dưới bản đăng ký.

~

Ninh Trăn hít sâu một hơi, rướn mũi chân, bắt đầu xoạc.


Cô mở điện thoại, một giai điệu không lời êm đềm như dòng suối nhẹ nhàng cuốn trôi những bất an lo lắng, khiến trái tim bất giác tĩnh lặng.

Linh hồn cũng dần bình yên thanh thản, những kí ức của kiếp trước tựa hồ trở nên rất xa xôi. Tất cả mọi cảm giác như bị ném vào vòng luân hồi, gột rửa sạch sẽ.

Cũng may, đây là cơ thể cô của tuổi mười sáu, trẻ trung mềm mại đầy uyển chuyển, có thể theo bản năng giúp cô kiểm soát những động tác đòi hỏi độ khéo léo và kỹ thuật cao.

Thời gian này ngày nào cô cũng luyện tập các kỹ thuật cơ bản, xoạc, đá chân, uốn cơ thể, bật nhảy xoay người…

Trong phòng không có gương lớn, không có thanh gỗ quây sát tường và các dụng cụ khác như ở phòng tập.

Chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Ninh Trăn sững người, vội vàng tắt điện thoại, lấy khăn lau mồ hôi đang rịn trên trán, ổn định lại nhịp thở rồi đi ra mở cửa.

Từ Thiến đứng bên ngoài nhìn cô mỉm cười.

“Dì vào được không?”

Ninh Trăn gật đầu.

“Trăn Trăn, tuy dì biết mấy lời này không đến lượt dì hỏi, nhưng kìm nén trong lòng không nói ra dì rất khó chịu. Dì muốn hỏi con một chút, nghỉ hè kỳ này con có muốn về quê ông bà ngoại con bên đó không?”

Ninh Trăn ngẩng đầu lên, ánh mắt Từ Thiến hết mực chân thành, bà giải thích: “Thời gian nghỉ Đường Trác sẽ về bên ngoại, dì biết lâu rồi con không có đi thăm ông bà ngoại con, năm sau lên lớp mười hai rồi sẽ không có thời gian rảnh rỗi nữa, nếu con thật sự muốn đi thì hãy nói với ba con. Ba con, tuy trông ông ấy có vẻ nghiêm túc xa cách nhưng trong lòng rất quan tâm đến con. Con, đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện quá sức khiến chúng ta không biết phải làm gì cho con mới được. Nếu con muốn đi, hãy nói với ba con một tiếng.”

Ninh Trăn gật đầu: “Cảm ơn dì, dì Từ. Con biết rồi ạ.”

Từ Thiến cười: “Ban nãy khi ăn cơm, con nói lớp con sắp tổ chức liên hoan đúng không? Hãy sửa soạn thật xinh đẹp rồi đi chơi với các bạn, chiếc váy lần trước dì tặng con có thích không, dì thấy con mặc chiếc váy đó vào nhất định sẽ vô cùng xinh xắn.”

Thời điểm mang thai Đường Trác, Từ Thiến luôn hy vọng sẽ có một cô con gái, con gái thật tốt, không chỉ đáng yêu mà còn là người bạn nhỏ gần gũi thân thiết với mẹ, có thể tết tóc mặc váy xinh đẹp như công chúa.

Bà rất thích Ninh Trăn, dù không phải do chính mình sinh ra, nhưng thật lòng xem như con gái mà yêu thương.

Nhiều năm rồi, không có ai trò chuyện cùng cô những điều này.

Hồi đó, lúc nào mẹ cũng nói, Trăn Trăn nhà chúng ta thật xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết.

Ninh Trăn nghe thấy có dòng suối ấm áp tuôn chảy trong lòng, khóe miệng cong veo: “Dạ, váy đẹp lắm ạ, con rất thích.”

Cô cười rạng ngời trông hết đỗi đáng yêu, gương mặt vẫn còn vương nét thẹn thùng bẽn lẽn của trẻ con, Từ Thiến vô thức đưa tay xoa tóc cô.

Cả hai bất giác sững người.

Ninh Trăn cười hiền: “Con sẽ mặc chiếc váy đó ạ.”

Từ Thiến cũng mỉm cười.

~

Tiệc liên hoan cuối tuần, Ninh Trăn đến sớm như thường lệ.

Dựa theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô đi lên gian phòng riêng trên tầng ba.

Có sáu bảy bạn đã đến trước đang ngồi chơi bài trong phòng, khi không khoác trên người đồng phục học sinh, từ dáng vẻ đến nụ cười của mọi người đều lộ ra hơi thở thanh xuân dạt dào như chiếc lá xanh non.

Lúc cô đẩy cửa vào, cả đám hoảng hồn giật thót.

Có người vỗ vỗ ngực, đánh thở phù: “Cũng may không phải các thầy cô, Ninh Trăn, cậu muốn chơi không?” 

Ninh Trăn mỉm cười thân thiện, lắc đầu: “Tớ không biết chơi, mấy bạn chơi đi.”

Cậu chàng tiếp tục xóc bài: “Được được, vậy cậu có rảnh thì canh chừng giúp bọn tớ, khi nào thấy các thầy cô đến thì báo một tiếng, bọn tớ dẹp bài vào.”

Ngụy Nghị Kiệt ngồi bên cạnh đang đọc sách.

Lúc Ninh Trăn bước vào, hắn ngước lên nhìn thoáng qua, mặt thoắt cái ửng đỏ sau đó dần trở nên trắng nhợt, khẽ than thầm một tiếng trong bụng rồi tiếp tục dán mặt vào sách.

Ninh Trăn cười đáp một tiếng, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.

Giữa trưa hè chói chang, trên đường chỉ có lác đác dăm người qua lại, ngồi ở góc của Ninh Trăn có thể ngắm nhìn xe cộ lui tới, cũng có thể quan sát người ra vào nhà hàng.

Máy điều hòa phả hơi mát khắp phòng, không khí thoáng đãng, hoàn toàn cách biệt với cái nóng rang của bên ngoài.

Cô chống cằm, cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng.

Các bạn học khác lục tục kéo đến, người thì ríu rít kháo chuyện phiếm, người thì bu quanh lại xem đánh bài.

Ninh Trăn nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa, có lẽ các thầy cô cũng sắp đến.

Chỉ vừa dời mắt khỏi vị trí quan sát chưa tới hai giây, vậy mà lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là mấy nam sinh đang cười nói bước vào cửa lớn.

Lục Chấp đi đầu, mặt trời như lửa đốt, cả người anh nom có vẻ lười nhác uể oải, cổ áo mở rộng, đôi chân anh rất dài, chỉ sải mấy bước đã khuất dạng vào bên trong nhà hàng, bọn Trần Đông Thụ còn đang cãi nhau ầm ĩ phía sau.


Ninh Trăn bất thần đứng bật dậy.

Động tác của cô khiến cho mấy tay đang đánh bài sợ hết hồn, quáng quàng gom bài: “Chết, thầy cô đến rồi sao?”

Ninh Trăn lúng túng: “Không, không phải. Tớ xin lỗi.”

Mặt ửng lên, Ninh Trăn kinh ngạc đến sững người, rõ ràng Lục Chấp không đăng ký, cô tưởng anh sẽ không đi.

Giống như mặt hồ đang yên tĩnh bỗng dưng có hòn đá lọt ùm vào, cô không cách nào thôi thấp thỏm lo lắng.

Khoảnh khắc Lục Chấp đẩy cửa ra, tiếng ồn ào trong phòng lập tức im bặt.

Mấy chục con mắt len lén rơi trên người lão đại, mặt ai nấy thuỗn ra như trái dưa leo… một giàn dưa leo rên thầm trong câm lặng, a, chuyện gì thế này, Lục Chấp mà… mà đến tham dự liên hoan lớp sao?

Ngụy Nghị Kiệt nhìn thoáng qua một cái rồi cụp mắt xuống.

Hắn là người thu bản đăng ký, đương nhiên biết mấy tay không ai dám đụng vào này cũng sẽ có mặt.

Người đang đánh bài cũng hết đánh nổi.

Ừm… đại khái cảm thấy diễu võ giương oai trước mặt lão đại hàng thật giá thật, chẳng khác nào bê con diễn trò.

Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, thế là dứt khoát gom luôn bài vào.

Ánh mắt Lục Chấp lướt qua đám đông, rơi trên người Ninh Trăn.

Cô mặc chiếc váy màu xanh da trời nhạt, bắp chân trần trắng nõn khép sát khít vào nhau, mặt hướng ngoài cửa sổ, vành tai ửng hồng.

Anh cong môi, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Cả đám 11B7 trong bụng gào thét rân trời nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ nghiêm túc thật thà, cắm đầu chơi điện thoại không dám ngó nghiêng.

Trần Đông Thụ đẩy cửa vào: “Ha ha, chào buổi trưa các bạn học!”

Đám học trò B7 ngó thấy toàn bộ các lão đại đều đến, tiếng gào thét lập tức dừng phắt lại thay vào đó là tiếng tim vỡ răng rắc.

Đây là cái quỷ gì vậy chứ…

So với thầy cô toàn trường tới còn đáng sợ hơn đó có biết không!

Trần Đông Thụ lia mắt một vòng, hơ, tiểu mỹ nhân bên cửa sổ kia thật con bà hắn xinh đẹp, mặc váy, thắt lưng mảnh mai chân dài thẳng tắp, đến góc mặt nghiêng cũng là dạng chuẩn mực xứng danh nữ thần.

Một giây sau mới kịp phản ứng, đây là Ninh Trăn…

Không thể phủ nhận, ánh mắt Chấp ca tốt đáo để.

Đáng tiếc, tiểu mỹ nhân người ta không ngó ngàng gì tới Chấp ca.

Chậc, đời là bể ngược.

“Ninh Trăn, mới có hai ngày mà đã không nhận ra anh rồi à? Chào em này.” Lục Chấp nhướn mày, nhìn cô xoay lại, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

“Lục Chấp, không phải anh không đi sao?”

“Ai nói với em anh không đi?” Anh nở nụ cười xấu xa: “À? Hy vọng anh không tới sao?”

“… Không có.”

Anh biết cô nhóc nhát gan này miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Em còn nợ anh cái gì đó, anh phải đến chứ.”

Ninh Trăn nhíu mày, không nghĩ ra nợ anh cái gì, lúc trước trả tiền cho anh, anh nói không cần, bảo hoặc trả bằng người hoặc không trả.

Cô chỉ có thể chọn không trả.

Anh kề sát vào, hạ thấp giọng: “Ninh Trăn, sáu vạn chữ anh viết xong rồi. Đã nhớ ra nợ anh cái gì chưa?”

Sáu vạn chữ… sáu vạn…

—— ‘Nếu anh thật sự viết một vạn lần thích em, em hãy nói thích anh một câu được không?’

Ninh Trăn, anh thích em. (Tiếng Trung là sáu chữ 宁蓁, 我喜欢你)

Nếu như viết một vạn lần, vừa đúng sáu vạn chữ.

Lục Chấp anh…

Cô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, dường như xung quanh không còn tiếng động.

Trái tim bất giác đập rất nhanh, không biết do căng thẳng hay vì điều gì.

Đôi mắt anh ánh lên tia lấp lánh: “Anh viết đến nỗi tay cũng sắp gãy rồi, đau lòng anh một chút, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui