Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh


Ánh mặt trời chói chang khiến người hoa mắt, thế nhưng Lý Tầm không hề cảm nhận được chút ánh sáng nào.
Anh đứng đối diện với Ahn JiMoo đang cười híp mắt, cảm thấy rất chán ghét, ghê tởm, tức giận.

Những dòng cảm xúc này ngày càng trên đà vượt ngưỡng, sinh lý dâng lên cảm giác khó chịu, muốn đi sang tẩn người, thậm chí muốn quẳng gánh bỏ đi.
Muốn thông báo cho người trên toàn thế giới biết, anh khinh thường việc thi đấu với bọn họ, cả đội Trung Quốc cũng khinh thường.
Lý Tầm dừng lại vài giây, dùng lý trí áp chế sự kích động trong lòng xuống.
Đi được đến đây khó khăn biết bao nhiêu, thế nhưng đội Hàn Quốc sẽ tiếp tục giành được chức vô địch, còn đội Trung Quốc sẽ bị chụp lên đầu cái mác chưa lâm trận đã lùi bước.
Lý Tầm không nhìn bọn họ nữa, kéo bả vai Vu Thận Vi và Tống Ngưỡng vào ngực mình, ba cái đầu tụm lại một chỗ.
“Đừng nôn nóng, ổn định lại tư tưởng! Chúng ta càng nóng ruột bọn họ càng vui vẻ, vừa nãy tên thứ hai đội đó mắc sai lầm, chứng tỏ họ cũng căng thẳng như mình.

Có lẽ còn sợ thua trận này hơn cả chúng ta!”
Kẻ luôn giành chiến thắng luôn sợ đánh mất ngôi vương của mình hơn bất kỳ người nào khác.
Lượt thứ hai vẫn là đội Trung Quốc lên trước.

Tống Ngưỡng đứng vào vạch bắn, nhấc cung, ngắm bia.
Nhịp tim cậu rất nhanh nhưng đầu óc lại dần dần thả lỏng, không biết tại sao trước mắt lại xuất hiện buổi tối cuối cùng ở trụ sở.
Huấn luyện viên đứng cách hồng tâm chỉ mấy cm, lớn tiếng thét gào: “Không cần quan tâm tới bất cứ cái gì! Thả tên bắn! Bắn không đếm xỉa gì khác!”
Tống Ngưỡng nheo mắt lại dưới ánh nắng gay gắt, tiếng reo hò xung quanh tựa như sợ quấy nhiễu đến cậu nên dần dần yếu đi.
“Vòng 10!” Bình luận viên mặt mày hớn hở, kích động muốn nhảy cẫng lên trên ghế, “Đây là vòng 10 thứ hai của Tống Ngưỡng trong trận chung kết! Xem ra tình huống phát sinh vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự thể hiện của cậu ấy.”
Bình luận viên khách mời cũng bày ra nét mặt tươi cười: “Kỹ thuật của anh bạn trẻ này không có vấn đề gì cả, hãy xem người thứ hai của chúng ta bắn thế nào…”
Vu Thận Vi nhấc cung bắn tên.
Rất nhanh sau đó, từ đầu thu lại vang lên tiếng vui mừng khôn xiết của bình luận viên: “Vâng! Lại là một vòng 10! Lượt này hai vận động viên trẻ đội Trung Quốc phát huy quá ổn định!”
Dây thần kinh căng ra như dây đàn của Tống Cảnh Sơn dần thả lỏng, ông vuốt tim đang đập liên hồi hai trăm nhịp: “Hoàn thành hoàn thành, không khiến đội tuyển quốc gia mất mặt.”
Lý Tuệ Anh luôn giơ cao điện thoại quay ti vi không sót một cái gì, thấy Lý Tầm ra sân, bà nhướng cao mày thúc giục: “Anh Lý anh đâu rồi? Đến lượt con trai anh kìa!”
“Đây đây!”
Trên màn hình, mũi tên thứ ba của Lý Tầm bay ra ngoài, nghiêng nghiêng bắn trúng vào khu vực màu vàng, là một vòng 10 ba trăm sáu mươi độ không tìm ra tì vết!
Khán giả xem trực tiếp và ngồi trước màn hình đều sôi sùng sục cả lên.
“Vòng 10!” Bình luận viên dõng dạc nói, nước miếng văng tung tóe: “Ba vận động viên đội Trung Quốc đã thích ứng với sức gió, kiên cường trước áp lực, tất cả đều được điểm tối đa! Đúng là một thành tích bất ngờ khiến người khác phải thán phục!”
Bình luận viên khách mời: “Ba mũi tên mở đầu quả thực mà nói rất quan trọng với vận động viên! Như vậy chẳng khác nào một liều thuốc an thần cho họ, ba mũi tên tiếp theo của đội Hàn Quốc sẽ không dễ bắn đâu.”
Điểm tối đa, không thể nghi ngờ gì nữa, đây đúng là sự đả kích lớn nhất vào lòng tự tin của đội Hàn Quốc.
Ba mũi tên sau đấy của bọn họ được 28 điểm, thành tích như vậy cũng rất bình thường, không tính là phát huy thất thường nhưng cũng đủ khiến cho người khác cảm nhận được sự căng thẳng của đội Hàn Quốc.
Kết thúc lượt thứ hai, đội Hàn Quốc không thể chiếm được hai điểm nữa, tổng điểm 58:56, đội Trung Quốc được cộng hai điểm.
Cứ như vậy hai bên hòa nhau, chỉ còn lại hai lượt đấu, ai giành được hai điểm lượt kế tiếp thì xác suất thắng lợi sẽ lớn hơn một chút.

Bởi vì càng về sau, vận động viên càng dễ lo lắng, trong các giải đấu lớn không thiếu những vận động viên phát huy thất thường vì điều này.
Do lượt trước đội Trung Quốc thắng nên lượt thứ ba do đội Hàn Quốc bắn tên trước.

Dưới ánh mặt trời nóng ran, Ahn JiMoo túa mồ hôi đầy mặt và cổ, huấn luyện viên của cậu ta đang lải nhải gì đó sau lưng, đồng đội của cậu thì lại bình tĩnh đứng một bên.
Mũi tên đầu tiên của Ahn JiMoo được 9 điểm, rõ ràng đây không phải thành tích trong dự kiến của cậu ta.

Sau khi xoay người lại, cậu ta cũng không nói năng gì, càng không đập tay với đồng đội.

Tay bắn thứ hai sau đó cũng vậy.

Vương Nam Phong phát hiện ra tình hình này bèn tới gần các đội viên: “Trạng thái của bọn họ rõ ràng không còn mạnh như lượt đầu tiên, chúng ta không vội, cái gì nên đến sẽ đến.

Một khi bên họ xuất hiện sai lầm thì chúng ta sẽ chớp thời cơ tiến công, hãy tận dụng từng mũi tên trong tay các em.”
“Vâng!”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận viên tranh thủ khoảng thời gian đội Hàn Quốc đang bắn cung, uống nước thấm giọng một cái: “Không biết có phải do ảnh hưởng bởi sức gió không mà lượt này rõ ràng đội Hàn Quốc không còn thể hiện trình độ tốt nhất nữa, ba người đều được 9 điểm.”
“Tống Ngưỡng đội Trung Quốc ra sân.”
“Cậu ấy giành được vòng 9, nhưng vị trí mũi tên rất gần với hồng tâm, trạng thái của cậu ấy không có vấn đề gì.”
“Vận động viên trẻ của chúng ta trông tinh thần vẫn rất thả lỏng, còn đập tay với đội trưởng.”
Bình luận viên khách mời: “Thật ra trong nội dung đồng đội, cho dù ra sân vận động viên tạo được thành tích tốt hay xấu, sự cổ vũ của đồng đội vẫn khá quan trọng, vỗ tay hay ôm đều có tác dụng giảm bớt sự căng thẳng lo lắng.

Điểm này hình như đội Hàn Quốc ngược với chúng ta, đội viên của họ rất ít tương tác với nhau.”
Bình luận viên nói đùa: “Giống như một đội hình tạm bợ, tôi đánh phần tôi, cậu đấu phần cậu, đều không phải chuyện của bọn họ.”
“Cũng có thể đây là thói quen bọn họ gắng duy trì sự bình tĩnh, tự suy nghĩ.”
Kết thúc lượt thứ ba, trên màn ảnh lớn phía xa xa hiển thị điểm số.
CHINA: Set 3 pts
KOREA: Set 3 pts
Tổng điểm hai đội đang hòa nhau, mỗi bên được cộng một điểm, như vậy nghênh đón bọn họ sẽ có ba trường hợp: Trung Quốc giành chức vô địch, Hàn Quốc giành chức vô địch hoặc thi thêm hiệp phụ thứ năm.
Bình luận viên đan mười ngón tay, giọng điệu hiếm khi nào trở nên nghiêm túc: “Kết quả rất khó dự đoán, lần đầu tiên tôi cảm thấy sốt ruột thế này.”
“Đây là lần đầu tiên đội bắn cung nam của Trung Quốc chúng ta tiến gần tới huy chương vàng như thế.

Tôi nghĩ rằng các vận động viên nhất định còn căng thẳng hơn chúng ta.”
Trên sân thi đấu, Tống Ngưỡng một tay cầm cung, một tay đặt lên vai Lý Tầm.

Sau khi Ahn JiMoo bắn ra vòng 10, ngón tay cậu vô thức siết chặt hơn một chút.
Lý Tầm cũng cau mày giống vậy, tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người đối thủ, không hề phát hiện ra sự đau nhức nơi bả vai.
Cuối cùng đến lượt người thứ hai đội Hàn Quốc ra sân, khán giả xem trực tiếp giơ cao cờ, gân cổ hò hét, sau đó tất cả mọi người đều đứng thẳng người dậy.
Tầm mắt khán giả đều tập trung lên màn ảnh lớn.
Mũi tên bắn trúng khu vực màu vàng, trọng tài báo điểm: “Nine.”
Tập thể đội Trung Quốc âm thầm thở phào, chỉ cần không phải tối đa, bọn họ vẫn còn cơ hội phản kích.
Kết thúc ba mũi tên, đội Hàn Quốc giành được 28 điểm, một thành tích không cao không thấp.
Bình luận viên phân tích: “Thực ra chúng ta cũng có thể cảm nhận được, biểu hiện của thành viên thứ hai và thứ ba của đội Hàn Quốc hôm nay không đủ nổi bật, phần lớn đều là vòng 9.”
“Điều này chứng tỏ sự thể hiện hai lượt trước của đội Trung Quốc đã mang lại áp lực rất lớn cho họ.

Đội tuyển Hàn Quốc rất hiếm khi mất điểm trong hai lượt đấu đầu tiên.”
120 giây đếm ngược sáng lên, Tống Ngưỡng đi về phía vạch bắn, rút ra một mũi tên.
Một đại ca đeo kính râm đứng cuối khu vực khán đài máu nóng sôi trào, hô to nhịp nhàng: “Vòng 10! Vòng 10! Vòng 10!”
Mà khán giả Hàn Quốc phía đối diện cũng gào to nguyền rủa: “Miss! Miss!”
Khu vực khán đài rất gần sân đấu, tiếng hò hét như núi kêu biển gầm, gây chấn động thính giác.

Tống Ngưỡng nhấc cung ngắm bia, đầu óc trống rỗng, chỉ còn dư lại tiếng cầu nguyện không ngừng.
Vòng 10 vòng 10 vòng 10…
Nhất định phải là vòng 10.
Điểm số lần này rất có thể quyết định cục diện thắng bại cuối cùng, cậu không cho phép bản thân mình mắc một sai lầm nhỏ nào cả.
Tống Ngưỡng tràn đầy tự tin kéo dây cung, nhưng một tích tắc trước khi cậu thả tay ra, bên tai vang lên tiếng gió thổi không nhỏ, trái tim cậu giật thót một tiếng.

Mặc dù cậu kịp thời phản ứng, điều chỉnh lại góc độ kéo dây cung trước khi mũi tên lao ra nhưng nó vẫn cố ý bắn trúng khu vực màu hồng.
“Ư!” Bình luận viên mất khống chế ôm đầu, bị kết quả đả kích quá lớn không đưa ra nổi một chữ đánh giá.
Tống Ngưỡng không thể tin nổi nhìn thành tích trên màn hình, trong phút chốc như bị dội một gáo nước lạnh chảy từ đầu xuống chân, da đầu tê dại một hồi.
Đây là vòng 7 đầu tiên của cậu tại đây, ngay thời khắc quan trọng trên sân thi đấu, một sai lầm nghiêm trọng vô cùng thê thảm.
Con số này cũng đồng nghĩa với việc, cho dù đồng đội của cậu có bắn được điểm tối đa thì cũng không thể đuổi kịp thành tích của đội Hàn Quốc.
Bọn họ tụt lại cả một khoảng dài.
Bọn họ sắp thua rồi.
Khán giả Hàn Quốc như bị bơm thuốc kích thích, càng ra sức hò hét, trào phúng chế giễu sự phát huy thất thường, mỉa mai giễu cợt Trung Quốc tự vứt bỏ hi vọng.
Khán giả Trung Quốc vì thành tích của cậu mà câm nín, cảnh tượng như dừng hình lại, đã có người rơm rớm nước mắt.
Sắc mặt Tống Ngưỡng trắng bệch.

Kết thúc trận đấu, hơi thở của cậu đang run lên, môi đang run lên, ngón tay đang run lên, từng tế bào khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng đang run rẩy vì sợ hãi.
Cậu không thể tin được kết quả như vậy.
Cậu liên lụy đến đồng đội, hại đội Trung Quốc thất bại thảm hại.

Cậu thẹn với công đào tạo và sự tín nhiệm mà Tổ quốc dành cho mình, cũng có lỗi với bộ đồng phục mặc trên người.
Lần đầu tiên trong đầu cậu bật ra suy nghĩ “Giá như mình không tham gia trận đấu này thì tốt quá”.
Cậu không ý thức được Vu Thận Vi ra sân lúc nào, cũng không ý thức được khán giả đang gào rú gì đó, cứ đứng im như trời trồng lại chỗ, lá cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Trong lúc hốt hoảng, Tống Ngưỡng nhận ra mình được một người ôm vào lồng ngực.
Khoảnh khắc tâm lý Tống Ngưỡng sắp bên bờ sụp đổ, một bàn tay đặt lên gáy cậu xoa mạnh, môi Lý Tầm gần như áp lên trán cậu, anh khẽ giọng nói: “Không sao, không sao đâu em, đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn năm mũi tên, vẫn còn cơ hội, có anh ở đây rồi sẽ không sao đâu…”
Những từ ngữ lộn xộn liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng thật sự cảm nhận được sự căng thẳng của Lý Tầm.
Giải đấu này là lần đội Trung Quốc tiến gần tới huy chương vàng nhất gần đây, cũng là giấc mơ Lý Tầm theo đuổi mười năm, cứ như vậy bị một mũi tên của cậu hủy hoại.
Tống Ngưỡng giơ tay lên, thô bạo đè mạnh lên mắt của mình, cố nén dòng nước mắt và sự khuất nhục, nghẹn ngào trong tiếng cười nhạo vô tận: “Em xin lỗi…”
Cho dù cậu biết rõ lời xin lỗi không có bất kỳ ý nghĩa gì vào lúc này nhưng hiện tại, cậu giống như một quả bóng bị bơm đầy nước, không được trút ra một giọt nào, thật sự sắp nổ tung rồi.
“Thật sự xin lỗi.”
Trái tim Vương Nam Phong cũng chìm nghỉm sau mũi tên mắc sai lầm kia, nhưng cuộc đấu vẫn còn chưa kết thúc, ông bật ngón tay về phía Tống Ngưỡng, cổ vũ: “Em còn một mũi tên! Chúng ta còn cơ hội! Đừng sốt sắng, không ai trách em! Mũi tên ấy ai bắn cũng có thể gây ra sai lầm, khẩn trương thu lại cảm xúc vào cho tôi! Em sẽ làm được, tin tưởng bản thân đi!”
Đôi mắt Tống Ngưỡng bị bàn tay Lý Tầm đè lên, cậu cố nén nước mắt, khịt mũi “Vâng” một tiếng.

Ngay sau đó, cậu hít thở từng đợt, điều chỉnh lại hô hấp.
Đáng mừng là, hai mũi tên sau của Vu Thận Vi và Lý Tầm đều là vòng 10, rút ngắn lại khoảng cách tổng điểm.
Khi kết thúc, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Lý Tầm ôm cậu vào trong ngực: “Không sao cả, quên mũi tên vừa nãy đi, em làm được, đừng sợ.”
Tống Ngưỡng gật đầu, Vu Thận Vi cũng ôm lấy cậu: “Cố lên cố lên! Đừng nghe bọn họ rêu rao vớ vẩn, bản thân cậu cứ làm thật tốt! Không có vấn đề gì cả.”
“Ừ.”
Lúc này bình luận viên dù có khô khốc cả cổ họng cũng không rảnh lo uống nước, anh ta sốt sắng trước nay chưa từng thấy: “Đây chính là điểm hấp dẫn nhất của thi đấu đồng đội.

Các đồng đội cố gắng bù đắp lại cho sai lầm lớn nhất, tổng điểm hiện tại của hai đội là 28:27, vô cùng sít sát nhau.

Thời khắc quan trọng nhất của trận đấu đã đến! Hãy cùng nhìn xem, vận động viên trẻ của đội Trung Quốc chúng ta liệu có thể đứng vững áp chế được cơn sóng dữ này không…”
“Nhất định có thể.” Bình luận viên khách mời cầm chai nước khoáng trong tay, móng tay đã hơi trắng bệnh: “Ồ, Ahn JiMoo đội Hàn Quốc đã bắn được vòng số 9.”
“Bây giờ là Ryoo JeongMyung bắn thứ hai, cũng là một vòng 9.”
Cách xa ngàn dặm nơi diễn ra giải đấu, trước màn hình ti vi, Lý Tuệ Anh ôm chặt lấy Tống Cảnh Sơn, giọng nói run run: “Phải làm sao bây giờ? Em không dám xem nữa.”

Tống Cảnh Sơn vuốt tóc cho bà: “Không sao đâu, thắng thì tốt, thua thì thôi.”
Lý Tuệ Anh xù lông: “Cái gì gọi là thua thì thôi, đó là con trai chúng ta! Sao có thể thất bại trước người Hàn Quốc được?”
“Ôi!” Tống Cảnh Sơn bật cười: “Bây giờ em mới thấy vấn đề danh dự quan trọng lắm đúng không?”
Lý Tuệ Anh vuốt ngực một cái đồng cảm rồi điều chỉnh lại cảm xúc: “Nếu anh thi đấu thua đương nhiên phải khó chịu rồi.”
Rất nhanh sau đó, đếm ngược kết thúc, trên màn hình ti vi hiển thị tổng điểm của đội Hàn Quốc——-56 điểm.
Điều này có nghĩa ba mũi tên tiếp theo của đội Trung Quốc phải được điểm tối đa thì mới có thể giành được chức vô địch.
Vương Nam Phong vươn cánh tay phải, Vu Thận Vi, Tống Ngưỡng và Lý Tầm cũng lần lượt chồng bàn tay lên, rất ăn ý hô khẩu hiệu: “Đội Trung Quốc! Cố lên!”
Vận động viên càng khí thế thì sức cảm hóa càng lớn, khán giả có mặt tại hiện trường cũng bị ảnh hưởng, tiếng gào thét vang chấn thiên hạ: “Đội Trung Quốc! Cố lên!” Dường như làn sóng âm mạnh mẽ này đang nói cho họ biết, không có gì phải sợ.
Tống Ngưỡng nổi da gà vì tiếng cổ vũ này, trước khi ra sân, đội viên Hàn Quốc cũng phá lệ vỗ tay nhưng không phải xuất phát từ ý tốt.
Tống Ngưỡng nhìn sang, Ahn JiMoo đang cười với cậu, khoa tay múa chân làm động tác “7” như nhắc lại sai lầm ban nãy của cậu.

Park JaeYong cũng dựng ngón tay út lên(*) với cậu.
(*) Tương đương hành động quay ngón cái quay hướng xuống.

Người Trung Quốc chỉ giơ ngón út khi muốn thể hiện sự không đồng tình hoặc không vui vẻ, ở đây có thể hiệu PJY muốn rủa đội Trung Quốc làm không tốt.
Nhịp tim Tống Ngưỡng không thể khống chế được lại tăng nhanh một lần nữa, sự tức giận trỗi dậy đồng thời khiến cậu nhận ra được điểm mấu chốt nhất, thật ra hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay đội Trung Quốc.
Cần 30 điểm để thắng, 29 điểm thì đấu thêm hiệp phụ.
Xác suất rất cao!
Nếu như không phải đội Hàn Quốc đang thật sự sốt ruột, họ sẽ chẳng đến nỗi phải năm lần bảy lượt khiêu khích bên mình như thế.
Điều này cậu hiểu, thế nhưng do sai lầm ở lượt trước, Tống Ngưỡng vẫn không thể tránh khỏi rơi vào cảm giác khủng hoảng bên trong tâm lý.
Cậu nhấc cung kéo dây, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều thả chậm hô hấp, nghển cao cổ lên.
Có đôi khi sự sợ hãi và niềm tin cùng tồn tại trong một người.
Khi cậu ngắm bia, cậu vẫn nghĩ đến câu nói kia của Lý Tầm: Làm hết khả năng của em, còn lại đừng suy nghĩ nhiều.
Hai mươi giây.
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng ngắm bia vượt quá thời gian khiến khán giả thổn thức một trận, nhưng Vương Nam Phong không hề lên tiếng nhắc nhở đếm ngược, đồng đội của cậu cũng không.
Huấn luyện lâu dài đã hình thành sự phối hợp rất ăn ý của bọn họ.
Chỉ cần đồng đội còn đứng phía sau, vậy thì không cần sợ hãi nữa.
Hai mươi sáu giây.
Cuối cùng Tống Ngưỡng thả tay.
Tầm mắt khán giả dõi theo mũi tên cacbon màu đen, đầu xoay từ bên này sang bên kia sân đấu.
Lúc này đây, cuối cùng mũi tên bay ra ngoài găm trúng vào khu vực màu vàng.

Khán giả Hàn Quốc câm nín, lá cờ đỏ cách mạng tung bay đầy trời.
Khoảnh khắc ấy có tư vị thế nào, Tống Ngưỡng không thể tìm được từ nào để hình dung, cũng cảm giác tay chân không còn thuộc về mình nữa.
Cậu thở phào một cái, cả người như sắp gục xuống, theo thói quen cậu đập tay với Vu Thận Vi, nói: “Cố lên! Cậu sẽ làm được!”
“Đương nhiên rồi!” Cho dù bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào thì Vu Thận Vi vẫn rất ung dung.
Thật ra mũi tên này của Tống Ngưỡng đã giảm bớt chút áp lực cho Vu Thận Vi, phía sau cậu ta vẫn còn Lý Tầm.

Cậu ta chỉ cần đảm bảo chín tranh đoạt mười là được rồi.
Tốc độ tay của Vu Thận Vi nhanh hơn Tống Ngưỡng, sau mười giây, trọng tài báo điểm, khán giả hiện trường lại một lần nữa sôi trào!
Bình luận viên phát sóng trực tiếp văng nước miếng tung tóe hét to: “Vòng 10! Vòng 10! Thời khắc lịch sử sắp tới rồi! Vu Thận Vi lại giành tiếp được điểm 10 cho đội Trung Quốc!”
Bình luận viên khách mời cũng không thể kiểm soát nổi cảm xúc: “Tôi phát hiện ra quyền chủ động hoàn toàn nắm trong tay thành viên đội chúng ta.

Chỉ cần Lý Tầm bắn được vòng 10, đội Trung Quốc sẽ giành chiến thắng! Cho dù vòng 9 cũng không sao, chúng ta còn có thể đấu thêm hiệp phụ!”
“Mũi tên này của Lý Tầm có thể nói là khó chơi nhất trong cả cuộc đấu!”
Vòng 10 không chỉ đồng nghĩa với việc đội Trung Quốc giành chiến thắng trước đội Hàn Quốc mà còn phá vỡ thế độc tôn của Hàn Quốc tại Giải vô địch bắn cung thế giới.
Lý Tầm hít sâu ra sân, trong đầu trống rỗng.
Đúng lúc này, khán giả Hàn Quốc lại một lần nữa chơi xấu gào thét to lên: “Miss! Miss!”
“Vẫn còn tưởng đây là địa bàn của Hàn Quốc chắc?!” Đại ca đeo kính râm không biết đào từ đâu ra cái loa phát thanh, lại bắt nhịp hò reo: “Mẹ kiếp! Vòng 10! Vòng 10!”
Cảm xúc của khán giả cũng được tích cực khơi dậy.

Nhưng mà đại ca này, anh thật sự không biết mũi tên này gay go tới mức nào sao?
Mọi người thật sự không biết tỉ lệ mũi tên này trúng vòng 10 thấp đến mức nào sao?
Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Từ khi bắt đầu tới bây giờ, Lý Tầm đã liên tục bắn được năm vòng 10, như vậy tỉ lệ trúng mục tiêu đã tới cực hạn.
Thêm một vòng 10 nữa sẽ là kỳ tích.
Thế nhưng bọn họ có thể làm được, phải tin tưởng đội tuyển quốc gia, tin tưởng Lý Tầm, tin tưởng vào xác suất 0.00001% không được công nhận.
Không gì có thể ngăn cản được người Trung Quốc.
Đội viên thi đấu trên sân, bên ngoài là lãnh đạo, huấn luyện viên cùng toàn thể khán giả Trung Quốc đều đứng dậy, khàn giọng phất cờ hò reo: “Vòng 10! Vòng 10!”
Tiếng gào vang như máy nổ, bay vút lên tận mây xanh.
Âm thanh “Vòng 10” thành công vang vọng khắp sân vận động, cống hiến cho thi đấu thể thao; cống hiến cho mồ hôi và nước mắt vui mừng; cống hiến cho màu áo đỏ của đội Trung Quốc; cũng cống hiến cho thời thanh xuân quý giá nhất của các vận động viên.
Khán giả Hàn Quốc không thể không bịt kín lỗ tai.
Lý Tầm càng điềm tĩnh, sắc mặt đội viên Hàn Quốc càng sa sầm.
Ánh mặt trời che khuất tầng mây mỏng manh, giờ phút này lại có thể nhìn thấy khoảng trời cao rộng rõ ràng nhất, giống như ông trời đang chúc phúc.
Tống Ngưỡng đứng rất gần Lý Tầm, có thể thấy rõ hàng lông mày thoáng nhăn lại dưới vành mũ hạ thấp của anh, huyệt thái dương không ngừng đổ từng giọt mồ hôi, chậm rãi lăn xuống dưới.
Hi vọng của tất cả mọi người đều đặt vào mũi tên cuối cùng của Lý Tầm, có thể tưởng tượng được anh đang chịu áp lực lớn thế nào.
Máy quay đẩy sát tới gần, ngón tay Lý Tầm kéo chặt dây cung, cằm bạnh ra, ánh mặt trời hạ mình bao quanh cơ thể anh, trùng khít với hình ảnh chàng thiếu niên tuổi mười chín tỏa sáng vào mùa hè năm ấy.
Tống Ngưỡng siết chặt hai tay, cũng không biết lấy đâu ra tự tin, nơi cổ họng phát ra một tiếng khô khốc: “Anh sẽ làm được!”
Trong tích tắc thả tay, Lý Tầm mấp máy môi, nói với mũi tên của chính mình: “Đi đi!”
Mũi tên đại diện cho sắc đỏ thẫm của đội Trung Quốc nhanh chóng vọt ra, xẹt ngang một đường vòng cung trong không trung rồi găm thẳng vào vị trí mũi tên của Tống Ngưỡng.
“A a a a a a!” Khán giả giống như kíp nổ đã cháy đến đầu pháo, hoàn toàn nổ tung.
Bàn tay ẩm ướt của bình luận viên cuối cùng cũng được thả lỏng, tốc độ nói cực nhanh: “Một vòng 10 vô song của Lý Tầm! Đội Trung Quốc đã đánh bại đội Hàn Quốc với tỉ số 5:3, giành được chức vô địch trận chung kết cung Recurve nội dung đồng đội nam!”
Trên màn ảnh điện tử lớn tải lại thành tích cuối cùng.
CHINA: Set 5 pts WINNER
KOREA: Set 3 pts
Trong tiếng hoan hô choáng ngợp cả trời đất, Tống Ngưỡng cay cay chóp mũi, chui đầu vào lồng ngực Lý Tầm: “Làm em sợ muốn chết!” Vòng 7 kia của cậu suýt chút nữa gây họa lớn, đến bây giờ cậu vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Sợ cái gì?” Mũi tên cuối cùng đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của Lý Tầm, chỉ có đại não vẫn trong trạng thái phấn khởi.

Đầu Tống Ngưỡng chợt lao tới, anh ôm lấy cậu theo bản năng, còn hung hăng hôn chụt một cái lên trán cậu để trút hết nỗi lòng, sau đó mặt mày hớn hở: “Anh đã nói rồi, có anh ở đây sẽ không sao hết.”
Nhân viên đẩy máy quay: “?”
Cho dù tốc độ tay của người anh em này có nhanh tới mức nào đi chăng nữa cũng không kịp nữa rồi, trên màn ảnh lớn xuất hiện khoảnh khắc Lý Tầm hôn Tống Ngưỡng.
Quả thực là tử hình công khai.
Đầu tiên khán giả tại hiện trường sửng sốt, sau đó một trận cười vang lên.
Tống Ngưỡng có dự cảm không lành quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt phóng đại của bản thân trên màn ảnh thì sợ đến nỗi chửi “Đệt” một tiếng, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên như đít khỉ.
Bọn họ vừa mới giành chức vô địch cho nên làm gì cũng chẳng sao.

Vương Nam Phong cũng giơ tay lên ôm đầu cậu, hôn một cái lên trán cậu, sau đó là Vu Thận Vi.

Đến lượt Lý Tầm, cảnh tượng đã trở nên vô cùng khôi hài.
Vương Nam Phong cao hơn 1m7 ngẩng đầu, cho dù có kiễng chân cũng không thể với tới trán Lý Tầm.

Lý Tầm hơi cong lưng nhưng trên mặt tỏ vẻ không bằng lòng.
Mấy phút sau, nhân viên công tác dẫn họ lên sân khấu nhận giải thưởng.

Vận động viên không quá chú ý tới vị trí center, vì vậy Tống Ngưỡng được coi như con cưng của đội, bị đẩy vào vị trí đứng giữa.
Đầu tiên là nhận lời chúc mừng trịnh trọng từ ban tổ chức, sau đó nhận kỷ niệm chương và quà lưu niệm.
Đèn flash và màn trập nhấn liên tục, Tống Ngưỡng thật sự đang hồi hộp, gương mặt nhỏ đã cười đến cứng ngắc.
Lý Tầm trông có vẻ thuần thục hơn nhiều, tay trái của anh cầm huy chương, tay phải ôm chặt lấy eo Tống Ngưỡng ghì mạnh cậu vào trong ngực mình.
Tống Ngưỡng quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt “Như vậy không tốt lắm đâu”.
Lý Tầm cười híp mắt lại, tiến đến bên tai cậu, thì thầm bằng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: “Em và chức vô địch đều thuộc về anh.”Trần Ẩn: Không ngờ đúng khum, câu này là do Lý Tầm nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui