Lý Tầm mang theo vết thương trở về căn cứ, nhận được không ít sự quan tâm, từ trợ giảng, huấn luyện viên trưởng đến dì xới cơm ở căng tin.
Mỗi lần tình cờ gặp là phải giải thích cho từng người nguyên nhân mình bị thương, chỉ có điều cũng vì vậy mà được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc như bảo vật quốc gia.
Vali cung tên có Vu Thận Vi xách, áo khoác có Tống Ngưỡng cầm giúp, ngay cả việc rót nước cũng có người phục vụ tận nơi.
Do tay bị thương là tay phải nên anh cầm đũa không tiện, đến bữa tối đành phải dùng nĩa xoắn mỳ sợi.
Tống Ngưỡng giúp anh cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, con tôm trắng nõn cũng đã được bóc vỏ, cuối cùng còn gắp thêm hai quả trứng cút kho đặt vào bát anh.
Lý Tầm ngẩng đầu, “Chẳng phải đây là những món em thích ăn sao?”
Căng tin đông người, Tống Ngưỡng hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng: “Dì nói ăn gì bổ nấy, em phải bồi bổ cẩn thận cho anh.”
Khóe miệng Lý Tầm cong lên, “Thế thì cái này nhỏ quá, dù sao cũng phải cỡ trứng gà chứ?”
Mặc dù ngoài miệng chê nhưng tay vẫn đàng hoàng gắp lên bỏ vào trong miệng.
Không biết nghĩ đến cái gì mà đang ăn dở, khóe miệng anh cứ nhếch lên cười không đè xuống được.
Tống Ngưỡng quen Lý Tầm đã lâu, mỗi khi anh cười là cậu biết thừa nó xuất phát từ lý do nào.
Cậu đá vào mũi chân Lý Tầm để dưới bàn, “Buổi tối anh tới phòng em nha? Em bồi bổ cho anh một chút.”
Từ sau khi Trương Kiều đi, phòng của Tống Ngưỡng không còn ai khác.
Một giờ sáng, Lý Tầm chờ Vu Thận Vi ngủ say mới đi sang.
Tống Ngưỡng vẫn đang nằm nhoài ra bàn dính mũi tên, đèn bàn rọi sáng một góc nhỏ, đỡ ipad đang phát video.
Bối cảnh là giảng đường Đại học T, góc nhìn này có lẽ do bạn học ngồi phía sau quay giúp.
Lý Tầm khóa cửa, nhấc chân sải bước lớn đến phía sau cậu, tì cằm lên bả vai cậu, giọng khẽ khàng: “Bao lâu nữa thì học xong?”
Trong tay Tống Ngưỡng vẫn còn đang cầm súng bắn keo, cậu nhấn ngón út lên màn hình, video hiển thị còn 17 phút.
Cậu quay đầu lại hôn lên má Lý Tầm một cái: “Sắp xong rồi, nếu anh buồn ngủ thì vào làm ấm chăn trước đi.”
Lý Tầm vòng hai tay ôm cậu, “Anh không muốn, anh sẽ ngồi đây với em, tiện thể hoài niệm thời Đại học qua rồi.”
“Hồi đó có bạn nữ nào hỏi phương thức liên lạc của anh không?” Tống Ngưỡng suy nghĩ rồi nói: “Không đúng, phải là hồi đó có bạn học nào viết thư cho anh không?”
“…”
Lý Tầm bóp mạnh eo cậu một cái, Tống Ngưỡng ngứa ngáy rụt cả người vào, giọt keo nóng trong tay chảy lên mặt bàn, “Đừng nghịch đừng nghịch, em đang dính đồ mà.”
Lý Tầm nói: “Đúng là hồi đó bọn anh quả thật rất thịnh hành trò viết thư, đặc biệt là hồi trung học.”
“Em biết ngay mà!” Tống Ngưỡng cười xong, lại vì sự chênh lệch tuổi tác không thể nào vượt qua được nên ghen tuông, “Có phải có rất nhiều bạn gái viết thư cho anh không?”
Lý Tầm nhìn chằm chằm video, môi mấp máy nhưng không lên tiếng.
Tống Ngưỡng nhấc vai lên huých nhẹ vào cằm anh, “Lại đang tính toán tìm lý do lừa em đúng không?”
Lý Tầm nói: “Đúng là anh nhận được một ít thư, nhưng mà khi nhớ lại thì anh phát hiện ra, có thể khiến tim anh đập nhanh hơn cũng chỉ có dòng “Đang nhập…” của em thôi.”
(*) Chắc ý anh là mỗi khi nhắn tin với ẻm đó.
Bóng đêm khiến câu này nghe vào tai càng trở nên quyến rũ hơn.
Tống Ngưỡng tắt súng bắn kéo và ipad, xoay người hôn anh, từ hôn phớt nhẹ đến hôn sâu triền miên, thành công châm lửa, phía sau bị thứ gì đó cứng rắn chọc vào.
Lý Tầm thể xác đầu hàng nhưng lý trí thì chưa, phát huy xuất sắc sở trường của vận động viên bắn cung, một tay linh hoạt cởi quần áo, đè bạn trai nhỏ trần như nhộng lên giường, cúi người xuống, tay phải rất cẩn thận buông thõng xuống dưới mép giường, không tham gia vận động lần này.
Thấy Lý Tầm dùng cả tay lẫn miệng mở nắp chai dịch bôi trơn, Tống Ngưỡng cười gian xảo như con cáo nhỏ đạt được ý đồ, mơn trớn sau lưng anh, còn khiêu khích: “Một tay anh có làm được không? Hay là đêm nay đến lượt em thử xem sao?”
Lý Tầm chật vật cắn mở được nắp chai, đặt qua một bên, tay nắm vạt áo giơ lên, cởi hết áo len và áo lót, khoe ra bắp thịt cường tráng: “Yên tâm, một tay cũng đảm bảo có thể khiến em sung sướng lên thiên đường.”
Câu nói này khiến tai Tống Ngưỡng tê rần, toàn thân cậu cũng sắp nóng cháy, bàn tay khẽ vuốt gáy Lý Tầm, phác họa người trước mặt, dùng đầu lưỡi khiêu khích cơ thể anh.
Nếu như thời gian có thể đảo ngược, cậu nhất định sẽ hôn Lý Tầm vào năm mình lên bảy, muốn chàng thiếu niên hăng hái tuổi mười chín năm ấy mất đi nụ hôn đầu ngây ngô.
Như vậy Lý Tầm chắc chắn sẽ nhớ kỹ cậu thật nhiều năm.
Tiếc rằng thời gian trôi qua không thể quay lại, cậu chỉ có thể dùng hết tất cả những gì mình có chiếm lấy sự yêu thích của Lý Tầm.
Cậu muốn khiến người đàn ông ba mươi hai tuổi trông bình tĩnh điềm đạm này suốt đêm không ngủ, mồ hôi đầm đìa điên cuồng vì cậu, như vậy những tháng ngày trong quãng đời còn lại Lý Tầm mới có thể nhớ kỹ đến cậu.
Ở bên cạnh người yêu suốt ngày, cho dù làm gì đi chăng nữa cũng chỉ cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi.
Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng năm.
Còn mười tám ngày nữa là tới giải vô địch thế giới, cả đội tạm biệt Thanh Hải bát ngát mênh mông, quay trở về Bắc Kinh.
Ở cao nguyên gần nửa năm, khi quay về trụ sở ở thủ đô, cảm nhận đầu tiên chính là hô hấp quá thông thuận, hoàn toàn không cần lo lắng bản thân ngất đi vì thiếu oxi, bước chạy cũng thoải mái hơn rất nhiều, mọi thứ đều tuyệt vời.
Chỉ có đến buổi tối, Tống Ngưỡng ngửa mặt nhìn lên những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời sẽ nhớ đến khoảng trời tráng lệ về đêm ở Thanh Hải.
Thứ bảy, qua bữa tối, mọi người tiến hành huấn luyện chuẩn bị cho giải đấu tiếp, âm thanh nhấc cung bắn tên không ngừng vang vọng trong trụ sở.
Vương Nam Phong đẩy một xe đẩy chứa thùng đồ lớn đến phía sau mọi người, gọi: “Tạm dừng chút đã, qua đây xem trang bị mới.”
Tống Ngưỡng buông tay thả mũi tên cuối cùng, sau khi xác nhận là vòng 10, cậu mới đặt cung xuống, hí ha hí hửng nhảy qua: “Có thứ gì tốt sao?”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lý Tầm đã dùng móc chìa khóa rạch cái thùng ra, là những thứ mà cả Tống Ngưỡng lẫn mấy người chơi mới chưa bao giờ thấy, đều kêu “Wow” một tiếng.
Đó là trang bị đặt làm riêng cho vận động viên chuyên nghiệp thi đấu giải vô địch thế giới, gồm cung tên, mũi tên, túi đựng tên, bảo vệ ngực, bao cổ tay và bảo vệ ngón tay.
Tống Ngưỡng tìm được phần của mình, cẩn thận từng li từng tí mở bao bì đóng gói ra.
Giữa trục mũi tên có in một dòng tiếng Anh rõ ràng: CHINA SY.
Rõ ràng nó nhẹ như vậy, có thể xoay bằng những đầu ngón tay nhưng lại tựa như nặng ngàn cân, là sự tín nhiệm của quốc gia dành cho cậu.
Cậu nhìn bản thân rồi lại nhìn Lý Tầm, không biết tại sao tự dưng lại muốn khóc.
Vương Nam Phong nói: “Còn có quần áo mới của em nữa, thử xem có vừa người không, nếu nhỏ thì báo để tôi đổi cho.”
Đồng phục của đội tuyển quốc gia là màu đỏ như màu quốc kỳ, cổ áo polo cổ điển, phía dưới là một chiếc quần rộng rãi bình thường.
Nói thật, nếu đặt bộ quần áo này tại cửa hàng, ngay cả dành cho nó một ánh mắt Tống Ngưỡng cũng sẽ không làm, bởi vì cách phối màu của nó thật sự quá quê mùa.
Nhưng khi nó được thêu năm ngôi sao nhỏ lên trên ngực, sau lưng có in dòng chữ màu vàng “CHINA Song Yang” thì nó trở thành một bảo vật vô giá, đáng giá tới mức khiến cậu dùng cả thời thanh xuân để đánh đổi.
Tống Ngưỡng thay quần áo ngay, trang phục rất vừa vặn.
Cậu đứng xoay một vòng trước cửa kính, nói: “Thầy ơi, anh mau chụp giúp em kiểu ảnh! Em gửi cho bố mẹ em!”
Lý Tầm lấy điện thoại di động ra, “Quay góc chính diện hay góc nghiêng?”
Tống Ngưỡng nói: “Góc nào cũng muốn! Anh tìm góc nào đẹp, chụp em ngầu ngầu chút, em còn muốn đăng lên vòng bạn bè.”
Lý Tầm nửa ngồi nửa quỳ, tay giơ điện thoại lên, “Góc nào của em cũng rất đẹp trai.”
Vu Thận Vi không nói gì “Ọe” một tiếng.
Kĩ thuật chụp ảnh của Lý Tầm thật sự là một lời khó nói hết, nếu phải hình dung chính xác thì đó là Niệu Niệu tiện chân giẫm một phát vào màn trập vẫn đẹp hơn anh chụp.
Tống Ngưỡng lựa trong gần trăm bức ảnh liên tiếp, khó khăn lắm mới chọn ra được một bức không phải là bóng lưng phía sau.
Còn những bức chụp chính diện, không phải cậu đang nói chuyện thì cũng đang nhắm hai mắt, không có bức nào nhìn nổi.
Tống Ngưỡng xóa hết ảnh hỏng đi, xin xỏ: “Thầy ơi, em chụp chung một pô với anh được không?”
Lý Tầm “Ừ” một tiếng, cơ thể hơi nghiêng sang.
Ban đầu Tống Ngưỡng dùng camera thường, máy ảnh làm nổi bật sự tương phản giữa hai màu da trắng đen cực kỳ rõ ràng.
Hai gương mặt kề sát vào nhau, được camera chớp lại khoảnh khắc.
Lý Tầm nói đùa: “Hậu kỳ nâng tông cho da anh trắng hơn một chút nhé, trông cái này tương phản rõ rệt quá.”
Tống Ngưỡng cúi đầu, phóng to gương mặt Lý Tầm ra nhìn kỹ.
Anh có sự trao đổi chất vô cùng tốt, ăn uống cũng rất khoa học, trông làn da không khác gì thanh niên tuổi hai mươi.
Tống Ngưỡng nói: “Rất đẹp mà.”
Thật ra Lý Tầm cũng rám đen, có nếp nhăn, nhìn kỹ sẽ không trẻ tuổi như thế nhưng trong mắt cậu lúc nào anh cũng đẹp, bởi vì anh vẫn giữ được khí khái anh hùng giành chức vô địch bằng một mũi tên ở tuổi mười chín, cực kỳ quyết đoán và khí phách.
So với trước đây, Lý Tầm càng điềm tĩnh hơn, càng dịu dàng hơn, cũng càng có hương vị của đàn ông trưởng thành.
“Em cảm thấy màu tiểu mạch rất hợp với anh.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Vu Thận Vi ở bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt không còn gì để nói: “Cậu mê thần tượng quá rồi đấy, tôi cảm thấy bình thường thôi, ổng còn chẳng đẹp trai bằng tôi.
Hai chúng ta chụp chung đi.”
“Hứ.” Tống Ngưỡng cài thành hình nền xong rồi cất di động đi, “Không muốn lãng phí bộ nhớ trong.”
“… Không nể mặt mũi nhau gì hết! Tốt xấu gì cũng là bạn học với nhau một thời gian rồi!”
Lý Tầm cũng làm lơ cậu ta, nói với Tống Ngưỡng: “Gửi cho anh cái ảnh vừa mới chụp.”
“Vâng.”
Tất cả mọi người đắm chìm trong sự vui sướng khi có trang bị mới, không có ai để ý không thấy Vương Nam Phong đâu.
Ông về phòng cởi áo dài tay trên người ra, thay một chiếc áo vừa dày vừa nặng, sau đó khoác thêm một cái áo khoác rộng rãi ở bên ngoài.
Ông soi gương, hỏi bác sĩ y tế ở bên cạnh: “Có nhìn thấy tôi mặc đồ gì trên người không?”
Bác sĩ quay một vòng, nói: “Sau lưng thấy lờ mờ, chú có thể mặc cái áo khoác khác.”
Vương Nam Phong cởi áo khoác ra, cười nói: “Nếu thời tiết nóng thì không giấu được nữa.”
Bác sĩ đánh giá ông dưới ánh đèn, vẻ mặt lo lắng: “Chú thật sự muốn cho họ huấn luyện như thế sao? Cháu cảm thấy quá nguy hiểm, phương pháp của người Hàn Quốc chưa chắc đã thích hợp với tất cả chúng ta.”
Vương Nam Phong nói: “Vấn đề có thích hợp hay không chúng ta phải thử mới biết được.
Tôi vẫn cho rằng thực lực của vận động viên bên ta không có vấn đề gì, chỉ thua ở phương diện tố chất tâm lý.
Biểu hiện của mọi người thi đấu trong nước và trên đấu trường quốc tế kém xa nhau, nhất định phải khiến họ được huấn luyện trong điều kiện căng thẳng nhất mới được.”
Bác sĩ nói: “Lỡ như thật sự bị thương thì phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng phải có cậu ở đây rồi sao?” Vương Nam Phong thoải mái nở nụ cười, kéo dây khóa áo khoác xuống, “Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng mấy đứa kia.”
Hơn chín giờ tối, màn đêm được ánh sao dày đặc thắp sáng, những ngọn đèn từ các tòa nhà cao tầng dần dần tắt đi nhưng đèn đuốc trong sân huấn luyện vẫn sáng choang như cũ.
Vương Nam Phong và bác sĩ cùng đi đến bãi bắn, tập hợp đội ngũ, tuyên bố: “Lát nữa tôi sẽ cho mọi người làm một bài kiểm tra đặc biệt, nghiệm thu thử thành quả huấn luyện gần đây.”
Mọi người nghe thấy kiểm tra là sợ hãi, có vận động viên nữ hỏi: “Không phải là loại giun tằm gì chứ?”
Vương Nam Phong nói: “Hôm nay không phải động vật.”
Tất cả mọi người âm thầm thở phào.
Bác sĩ nói: “Nhưng khủng bố hơn nhiều so với động vật.”
Lý Tầm nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Nam Phong, bỗng nhiên khóe mắt giật một cái, sinh ra một dự cảm.
Đúng như dự đoán, Vương Nam Phong đi đến bia bắn cách đó bảy mươi mét, vào thời khắc này bóng lưng phát tướng của ông hiện ra mấy phần cô đơn.
Tống Ngưỡng di chuyển đến phía sau kính viễn vọng, nhìn thấy Vương Nam Phong dừng lại ở bên trái bia tên, cánh tay rũ xuống vừa vặn che khuất vị trí vòng 3.
“Mẹ nó…” Vu Thận Vi giật mình, “Không phải chứ?”
Trợ giảng nói: “Nhiệm vụ của mấy đứa tối nay là bắn trúng vòng 10.”
Tống Ngưỡng cau mày nói: “Nhưng mà đứng thế này gần quá, rất nguy hiểm.”
“Gần gì nữa?” Trợ giảng cười nhạo, “Xin hỏi bình thường cậu có thể bắn trúng vòng 3 không?”
Đương nhiên là không rồi.
Nhưng khi bên cạnh bia tên có một vật sống đang đứng, cảm giác thật sự hoàn toàn khác nhau.
Vu Thận Vi hỏi: “Lỡ như sơ ý một chút, ai chịu được trách nhiệm này? Chẳng phải cố ý gây thương tích sao?”
“Không tính là cố ý gây thương tích, không cần ai chịu trách nhiệm.”
Có cô gái nhỏ giọng hỏi: “Có thể không bắn không ạ?”
Trợ giảng: “Không bắn sẽ thay thế bằng dự bị.”
Vương Nam Phong gọi phía đối diện: “Mau lên, ai đầu tiên?”
Nhóm người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên.
Họ không muốn lên không chỉ vì đây là vật sống mà đây còn là huấn luyện viên trưởng mà bọn họ mang ơn.
Lý Tầm thân là đội trưởng, không thể để tình huống cứ trong thế giằng co như vậy, đứng ra nói: “Chơi đoán số đi.”
Ra sân đầu tiên là Vu Thận Vi, sau khi thiết bị đếm giờ vang lên, cậu ta còn chần chừ hỏi có ai muốn lên trước không.
Trợ giảng thúc giục: “Cậu nhanh lên đi! Dù sao cũng là một dao, sớm muộn gì cũng phải đâm.
Bảo cậu bắn chứ có bảo cậu đứng bên cạnh bia đâu, cậu sợ cái gì?”
Vu Thận Vi rụt hai bả vai lại, “Nói rõ trước nhé, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, đừng có tố cáo em đấy.”
Trợ giảng rít gào: “Nhanh! Khẩn trương!”
Vu Thận Vi sợ tới nỗi hai bả vai dựng thẳng lên.
Tống Ngưỡng nhắc nhở cậu ta: “Còn tám giây.”
Cảm giác thế nào khi một mũi tên nhắm vào chính mình ở phía xa?
Khi Vu Thận Vi nhấc cung, Lý Tầm đang suy nghĩ tự hỏi vấn đề này.
Vương Nam Phong đang giao tính mạng của mình vào tay bọn họ.
Không ngoài dự đoán, mũi tên này của Vu Thận Vi bắn vô cùng tệ, cậu ta bắn trúng bên phải của vòng 3.
Vương Nam Phong nhìn bia giấy, cả giận nói: “Cái quái gì thế? Cậu bắn thế này đấy à?”
Vu Thận Vi điều chỉnh trạng thái, cắn răng bắn mũi tên thứ hai nhưng trình độ vẫn như cũ, mũi tên sát bên phải vòng 6.
Vương Nam Phong cầm bộ đàm nói: “Đổi người.”
Trong tầm bắn 70 mét, vận động viên không thể nào nhìn rõ mặt bia, cho dù tầm nhìn có tập trung vào đầu ngắm thì phần tâm vàng cũng sẽ mơ hồ thành một hình tròn nhỏ.
Vận động viên cần tìm thời điểm thích hợp nhất để hoàn thành động tác thả tay trong khi kéo dây cung.
Khó nhất ở chỗ, thứ bọn họ kéo không phải dây cung bình thường mà là cung thi đấu 51 pound, tương đương với 23 kg.
Hai tay chịu đựng sức kéo như vậy sẽ run, run không thể nào ngừng được.
Giống như chơi game, nắm chắc quy luật rung lắc rồi dự đoán phương hướng bằng cảm giác.
Vì không muốn khiến huấn luyện viên bị thương, mọi người đều rất ăn ý nhìn chằm chằm vào phạm vi thị giác cần bắn, một nửa vùng tâm vàng chếch về phía bên phải, mũi tên thứ hai của Tống Ngưỡng là thành tích tốt nhất từ trước tới giờ, 8 điểm.
Vương Nam Phong cau mày: “Không dám bắn sao? Đêm nay mọi người tập không tốt thì phải tập tiếp, đến khi nào liên tục trúng ba vòng 10 mới được đi ngủ.”
Vu Thận Vi xoa mạnh trán, bất đắc dĩ nói: “Đúng là đòi mạng…”
“Lý Tầm.” Trợ giảng nhướng mày, “Đến cậu.”
Lý Tầm đứng lên vạch bắn, hai chân hơi tách ra, không thể không nói cảm giác này giống y hệt như khi trên sân thi đấu.
Trái tim anh như nổi trống, tốc độ máu chảy tăng nhanh, trạng thái khác nhau một trời một vực với trạng thái huấn luyện ban nãy.
Trong kính viễn vọng, cơ thể Vương Nam Phong hơi dịch chuyển về bên trái, cánh tay vừa vặn che khuất vòng 7.
Lý Tầm có thể cảm nhận được động tác của ông, hai tay vừa mới giơ lên lại buông xuống, nói: “Sao cháu vừa lên đã phải kích thích thế này rồi?”
Trong bộ đàm truyền ra giọng nói chầm chậm của Vương Nam Phong: “Ngày đầu tiên vừa mới vào đội, chú đã nói gì với cháu?”
Lý Tầm giơ cung lên, ngắm bia, hai tay khẽ run với biên độ nhỏ.
Vĩnh viễn tin tưởng bản thân mình, tin tưởng cung tên trong tay cháu.
Anh thầm nhẩm câu này trong lòng.
Mu bàn tay hơi gồ lên gân xanh vì động tác kéo cung, anh cau mày, dây cung căng ra đè lên khóe miệng.
Tầm mắt của toàn đội đều tập trung vào một hướng.
Clicker hạ xuống “tách” một tiếng, Lý Tầm thả lỏng ngón tay ra, mũi tên cacbon màu đen xoay tròn bay ra ngoài.
Mười chín năm dài đằng đẵng.
Thanh xuân của anh in dấu trên những trục mũi tên.
Anh là Lý Tầm.
Anh cũng là CHINA LX..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...