Ánh bình minh vừa ló rạng, xe khách dừng lại trước cổng chính nhà thi đấu.
Đội ngũ lục tục xuống xe, trong tay mỗi thành viên đều mang theo hai bộ trang bị, một bộ để thi đấu, một bộ để dự phòng.
Lý Tầm theo sát phiên dịch viên và bác sĩ xuống xe, đi ở cuối hàng.
Hôm nay anh đến không phải với thân phận vận động viên nên không thể tiến vào khu vực kiểm tra, đành phải nói lời tạm biệt ở đây.
Anh nói chuyện với huấn luyện viên trưởng một lúc, sau đó lại dồn sự chú ý về trên người Tống Ngưỡng, hỏi cậu: “Căng thẳng không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng tham gia một giải đấu quốc tế, đối thủ toàn là những người nước ngoài, nói không lo lắng là nói dối.
Đồng thời, cảm giác căng thẳng cũng tỉ lệ thuận với khát vọng muốn giành được giải.
Từ khi xuống xe đến bây giờ, trái tim cậu vẫn không đập chậm đi một chút nào, đã đuổi kịp tốc độ khi hôn trộm ai đó tối hôm qua rồi.
Cậu nắm chặt tay phải Lý Tầm, áp lên vị trí tim mình: “Anh cảm nhận thử xem.”
“Đúng là rất nhanh.”
“Em cũng nghi ngờ mình sắp lo lắng đến đau tim rồi.”
“Cũng không đến nỗi thế, anh cũng từng như vậy trong trận chung kết.” Lý Tầm đang tập trung cảm nhận, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của huấn luyện viên và các đội viên khác đang hóng hớt nhìn bọn họ.
Mãi đến khi Tống Ngưỡng đẩy cánh tay anh ra, “Này bảo anh cảm nhận một chút chứ không bảo anh xoa nắn linh tinh nhé.”
Lý Tầm kề đến bên tai cậu, giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy được: “Em nhạy cảm thế.”
Đầu Tống Ngưỡng xì xì bốc khói.
Lý Tầm xoay người rời khỏi thì bị Ngô Gia Niên chặn lại.
Từ vụ đổi phòng tối hôm qua là Ngô Gia Niên đã cảm giác hai người này có vấn đề, chỉ là ngại thân phận bề trên của Lý Tầm nên anh không dám hỏi thẳng có phải hai người có quan hệ kiểu đó không, vì thế thăm dò một cách rất khéo léo: “Anh vừa nói gì với cậu ấy đấy? Sao trông cậu ấy thẹn thùng thế kia?”
Lý Tầm mặt không đổi sắc nói: “Tôi bảo cậu ấy cố gắng lên.”
Tiến vào nhà thi đấu, các vận động viên phải lắp ráp linh kiện———-Do cung tên của vận động viên thuộc loại vật phẩm nguy hiểm, dựa theo quy định không được sử dụng ở những nơi khác ngoại trừ khu vực thi đấu và sân huấn luyện, cho nên chỉ có thể tự lắp ráp trước khi vào sân, còn phải để nhân viên công tác kiểm tra kỹ, bảo đảm trang bị hợp quy tắc mới cho phép vào sân khởi động.
Tống Ngưỡng tìm một cái ghế tròn ngồi xuống, vừa mở vali ra thì sau lưng chợt cảm giác bị một lực mạnh đẩy vào, chưa kịp phản ứng lại thì vali linh kiện đã trượt xuống khỏi đùi, đồ đạc rơi vãi đầy đất.
Cái ghế nghiêng ngả, đến ngay cả cậu cũng mất khống chế ngã chúi về phía trước, đồng đội bên cạnh hốt hoảng giơ tay đỡ nhưng tốc độ quá chậm, tay vẫn chơi vơi đỡ hụt trong không trung.
Tống Ngưỡng ngã thẳng xuống, một bên gối chạm đất, hai lòng tay chống lên phần cong của cánh cung.
Va vào cậu là một người đàn ông mập mạp người nước ngoài, thấy thế anh ta hít một hơi khí lạnh, đỡ cậu dậy, liên tục nói xin lỗi.
“That’s okay.” Sau khi đứng dậy, phản ứng đầu tiên của Tống Ngưỡng không phải xem kiểm tra cơ thể có chịu thương tổn nào không mà là nhặt cánh cung bị đè dưới đất lên, cũng may không xảy ra vấn đề nào lớn.
Lý Tầm tìm được vị trí chỗ ngồi của mình trên khán đài, ghế 18 hàng 1 khu A, chỉ cách mấy mét với vạch bắn, song song với đường tên bay, là một trong những khu vực có tầm nhìn đẹp nhất.
Hơn mười năm trước, trong giải đấu bắn cung toàn quốc được tổ chức ở Nam Thành, Tống Ngưỡng đã ngồi vị trí này dõi theo anh.
Bây giờ Tống Ngưỡng chỉ cần quay đầu lại là cũng có thể tìm được anh.
Có thể mua được vé ở vị trí này không phải vì anh tranh vé sớm, cũng không phải ra giá cao mà vì bắn cung vốn là môn thể thao ít được chú ý, ngoại trừ dân bản địa Macao và người nhà, bạn bè của vài vận động viên tới xem thì có rất ít người hâm mộ sẵn sàng chạy đến xem thi đấu trực tiếp.
Hiện tại còn nửa tiếng nữa mới đến vòng đấu xếp hạng mở màn, khu vực khán đài chỉ kín chỗ một nửa, khá thưa thớt.
Ghế dựa đều ngả vàng, nhìn từ xa trông giống những hạt ngô còn dính trên lõi bị gặm dở.
Biểu ngữ nổi bật treo ở hàng đầu tiên, in dòng chữ “Đội tuyển Trung Quốc cố lên“.
Dù trận đấu có được chuẩn bị kỹ đến đâu, cuối cùng khi ra sân vẫn sẽ luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra.
Hai chuyên viên quay phim lớn tiếng tranh luận chuyện giá ba chân, bình luận viên hỏi vì sao micro không có tiếng.
Lý Tầm chờ đợi trong khung cảnh huyên náo sôi động, chợt bả vai bị ai đó vỗ một cái.
Anh quay đầu nhìn, cười nói: “Huấn luyện viên, sao chú cũng tới đây vậy?”
Thật ra câu hỏi này bật ra vì não còn chưa kịp phản xạ có điều kiện, chỉ cần suy nghĩ một chút là trong lòng Lý Tầm đã có đáp án.
Huấn luyện viên đến đây là vì muốn xem xét người mới.
Về mặt lý thuyết mà nói, đội tuyển quốc gia khai quật người mới thông qua Đại hội cấp tỉnh hoặc lựa chọn từ Đại hội thể thao toàn quốc.
Những ai thể hiện xuất sắc trong Đại hội tỉnh đương nhiên cũng có thể được tiến cử lên trên, nhưng không hiểu vì nguyên nhân nào đó mà các hạt giống tốt có tài năng thường mất đi cơ hội tham gia Đại hội tỉnh.
Nói cách khác, cho dù có giành được giải cấp tỉnh thì cũng không được ai đề cử, điều này khiến đội tuyển quốc gia không có cơ hội được tiếp xúc với những người chơi mới.
Tư tưởng thanh thiếu niên rất dễ bị dao động, nhất là khi vài năm liền không tạo ra được thành tích nào ấn tượng thì khả năng cao sẽ từ bỏ.
Nhưng nếu có Bá Lạc(*) phát hiện ra, còn được chỉ điểm thêm thì biết đâu sẽ là một câu chuyện khác.
(*) Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Cho nên các nhân viên của đội tuyển quốc gia cũng thường xuyên đến khảo sát ở tất cả các nơi để tìm kiếm hạt giống mới.
Bên cạnh Lý Tầm không có ai, Vương Nam Phong đặt mông ngồi xuống, “Chẳng phải thằng nhóc nhà cháu nói về nhà thăm bố sao? Sao lại chạy đến đây?”
“Có đội viên cháu quen nên qua xem thử, hai hôm nữa cháu sẽ về.”
“Đội viên cháu quen là ai vậy?”
“Từ trường Đại học lên, là hai… học trò của cháu.”
“Lát nữa chỉ thử cho chú xem.”
Vừa dứt lời, các trọng tài mặc đồng phục màu xanh da trời tiến vào nhà thi đấu từ cửa đường hầm, theo sau là hàng loạt vận động viên đã thay đồng phục đội và mặc đồ bảo hộ.
Sự chú ý của Lý Tầm đều bị thu hút, không còn quan tâm tới cái khác.
Chờ thật lâu, cuối cùng cũng được nhìn thấy đồng phục màu đỏ tươi.
Lần này đội tuyển Trung Quốc có tổng cộng mười sáu vận động viên trẻ đến từ khắp cả nước xuất chinh, tám nam tám nữ.
Ngoại trừ Tống Ngưỡng và Vu Thận Vi, Lý Tầm còn nhận ra một cô gái, chính là Vương Tang Nhi từng gặp trong cuộc thi biểu diễn trước đây.
Cô đi sóng đôi với Tống Ngưỡng, hai người vừa cười vừa nói đi cùng nhau.
Từ đầu tới cuối, Tống Ngưỡng không hề nhìn về phía khán đài lần nào.
Lý Tầm nheo mắt.
Người đàn ông ba mươi tuổi cung Bọ Cạp đã âm thầm ghi thù.
Quy tắc thi đấu được công bố khá đơn giản, khoảng cách giữa vạch bắn và bia giấy chỉ có 18 mét, mỗi người có 60 mũi tên, chia thành hai lần bắn, giữa chừng được nghỉ vài phút.
Cuối cùng xếp hạng dựa vào tổng số điểm, top 32 được tiến vào vòng loại trực tiếp.
Vòng loại dùng thể thức PK một chọi một, mỗi hiệp đào thải một nửa số người, sau ba hiệp trên sân chỉ còn lại bốn người, cứ thế tiến hành thi đấu tranh chức vô địch và á quân.
Cự ly bắn ngắn là thế mạnh của Tống Ngưỡng.
Hồi còn ở trường, Lý Tầm đã giúp cậu tính toán thử, tỉ lệ trúng vòng 10 khi ấy là khoảng 60% đến 68%, thành tích như vậy ở trong nước đã được coi là cao thủ.
Nhưng so với người giữ kỷ lục tầm bắn này trên thế giới thì tỉ lệ trúng vòng 10 của họ cao tới 90% trở lên, đây là một sự chênh lệch rất đáng sợ.
Sau khi nhân viên công tác đọc xong thể lệ, năm mươi vận động viên lần lượt vào sân.
Đối diện bọn họ là bia bắn hình vuông có dán hai dải giấy dài, mỗi dải có sáu hình tròn.
Nói cách khác, cứ năm mũi tên vận động viên nhất định phải bắn cùng vào một hình tròn, nếu bắn sai thì coi như bắn không trúng mục tiêu.
Mặt khác, năm mũi tên có giới hạn thời gian là 100 giây, không kịp bắn xong sẽ bị đánh 0 điểm.
Trong tình cảnh căng như dây đàn thế này, rất nhiều vận động viên bắn trượt.
Sau khi kết thúc vòng đầu tiên, điểm cao nhất mới chỉ có 580(*), thấp hơn mong đợi của Lý Tầm.
(*) Thang 600.
Vương Nam Phong cũng nói: “Cảm giác thành tích mùa này không có gì nổi trội.”
Lý Tầm: “Cũng chưa chắc, Hàn Quốc và Mỹ còn chưa lên, đội Trung Quốc của chúng ta cũng chưa lên đâu.”
Đợi gần một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt đội Trung Quốc lên sân khấu, điểm trước mắt cao nhất là 590 điểm của Ahn JiMoo.
Tống Ngưỡng ở khu D, giữa cậu và Lý Tầm vướng ba vận động viên người Ấn Độ.
So sánh với họ, có thể nói nước da Tống Ngưỡng trắng đến phát sáng.
Đầu cậu đội mũ lưỡi trai, đồ bảo hộ ở ngực có logo của nhà tài trợ cuộc thi và hình dán hoạt hình về các điểm du lịch đặc sắc của Macao.
Đồng phục màu đỏ chót được cậu mặc như thể đang đại diện cho thương hiệu thời trang, giá trị nhan sắc không hề thua kém các tuyển thủ Âu Mỹ.
Ngay cả chú quay phim cũng dừng lại thêm vài giây trước mặt cậu.
Tống Ngưỡng nhìn sang phía Lý Tầm trên khán đài, vẫy tay mỉm cười.
Lý Tầm dùng khẩu hình miệng nói: “Thả lỏng.”
Khoảng cách hơi xa, anh không chắc Tống Ngưỡng có thể nhìn rõ không, chỉ là một giây sau, Tống Ngưỡng vẫn gật đầu với anh, còn làm động tác tay ra hiệu OK.
Vương Nam Phong nhìn thấy tương tác của hai người, đoán thử: “Học trò cháu dạy ở trường đấy à?”
“Đúng rồi.” Lý Tầm chỉ Vu Thận Vi, “Còn có anh chàng đeo gọng kính mảnh kia nữa, những người khác thì cháu không quen.”
Vương Nam Phong: “Ngoại hình đều rất khôi ngô, kia là cái cậu Tống… Tống gì đó à?”
“Tống Ngưỡng.”
“Ừ, mặt Tống Ngưỡng hơi nhỏ một chút.”
“Nhưng cậu ấy đã đánh bại hơn hai trăm tuyển thủ nam khác có khuôn mặt to hơn mình trong các cuộc thi toàn quốc.”
Vương Nam Phong cười cười, lại hỏi: “Tính cách hai người này thế nào?”
Thành thật mà nói, tính cách của Vu Thận Vi anh không khen nổi, bình thường cậu ta kiêu căng và tự phụ, nói chuyện không biết trên biết dưới, cũng không tôn trọng đồng đội.
Chỉ có điều Lý Tầm không quen nói xấu sau lưng người khác, bỏ qua những điểm trên và chỉ dùng một từ “Tạm được” để miêu tả qua loa.
Những câu khen quan trọng nhất đều tập trung vào Tống Ngưỡng.
“Ở môn bắn cung cậu ấy có một chút thiên phú.”
Vương Nam Phong rất ít khi nghe thấy Lý Tầm khen người khác, cảm thấy hứng thú hỏi: “Như thế nào?”
Lý Tầm: “Thông minh lắm, học hỏi rất nhanh.
Nghỉ hè năm lớp 12 cậu ấy mới chính thức bắt đầu học nền tảng động tác.
Hồi ấy cháu còn làm việc ở phòng tập bắn cung, cũng dạy luôn cho cậu ấy.
Cậu ấy chỉ tốn thời gian một tháng luyện tập được đến trình độ của những người tốn nửa năm cũng chưa chắc luyện được.
Cậu ấy thật sự thích bắn cung, cũng rất chịu khó đầu tư thời gian và sức lực cho môn này.”
Vương Nam Phong nhìn những thanh niên trẻ tuổi đầy sức sống đến từ khắp nơi trên thế giới thi đấu, than nhẹ một câu: “Vừa mới bắt đầu làm gì có ai không thích thật lòng, nhưng có thể kiên trì đến cùng thật sự không được bao nhiêu người.”
Lý Tầm nhìn thấy mũi tên của Tống Ngưỡng đâm trúng vào chính giữa tâm bia, đôi mắt anh tràn đầy vẻ tự tin.
“Cậu ấy nhất định sẽ kiên trì.”
“Cháu chắc chắn vậy à?”
“Vâng, cháu hiểu rõ cậu ấy.
Suy nghĩ của Tống Ngưỡng rất đơn thuần, không vì tiền cũng không vì danh tiếng, giúp cậu ấy kiên cường được là niềm tin chiến thắng, mục tiêu của chúng ta cũng vậy.”
Có hi vọng phá vỡ thế độc quyền rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba mươi mũi tên vòng đầu tiên đã bắn hết.
Lý Tầm giơ ống nhòm nhìn về phía bia giấy, nhanh chóng tính nhẩm, dựa vào số điểm đang cộng dồn lại, độ cong khóe miệng anh cũng ngày càng lớn, cuối cùng bất thình lình anh vỗ đùi đét một cái.
Vương Nam Phong ngồi bên cạnh bị anh dọa giật mình: “Cháu kích động cái gì?”
“Tổng điểm của Tống Ngưỡng là 295(*), tỉ lệ trúng vòng 10 đã cao đến 83%!”
(*) Thang 300.
Vương Nam Phong hỏi: “Bình thường trình độ của cậu ấy đến đâu?”
Lý Tầm liếm khóe miệng.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì lần cuối cùng ghi chép điểm số cự ly 18 mét của Tống Ngưỡng là bốn tháng trước.
Khi ấy thành tích tốt nhất của cậu là 290 điểm, chỉ trong thời gian ngắn mà Tống Ngưỡng có thể kéo điểm cao lên nhiều như vậy, thật sự đã nằm ngoài mong đợi của anh.
Cho đến bây giờ, thành tích của Tống Ngưỡng không chỉ vượt qua Vu Thận Vi mà còn ngang hàng với Ahn JiMoo cao điểm nhất từ đội tuyển Hàn Quốc.
Vương Nam Phong cũng bị ảnh hưởng bởi sự phấn khích của Lý Tầm, ông chuyển sự chú ý lên người Tống Ngưỡng: “Nhưng mà còn phải xem 30 mũi tên tiếp theo cậu ấy có thể duy trì tiếp trình độ này không.”
Bình thường mà nói, tổng điểm 30 mũi tên lượt sau của vận động viên thường sẽ thấp hơn 30 mũi tên lượt trước.
Thứ nhất là vì thể lực đã tiêu hao, sức chịu đựng của cơ bắp đã giảm mạnh; thứ hai là vì con người không thể duy trì trạng thái tập trung trong một thời gian dài.
Bất cứ lúc nào đi chăng nữa, sợ phạm sai lầm thì càng phạm sai lầm, mà một khi đã mắc lỗi thì sẽ liên tục mắc lỗi.
Vận động viên người Ấn Độ gần khán đài đã liên tục bắn vào vòng số 8.
Trong các giải đấu cấp quốc tế, bắn trúng vòng số 8 đã coi như một sai lầm nghiêm trọng rồi.
Vòng đấu xếp hạng gần tới lúc kết thúc, trong túi của Tống Ngưỡng chỉ còn sót lại mười mũi tên cuối cùng.
Đến bây giờ bia bắn của cậu chỉ có tám vòng 9, còn lại đều là vòng 10.
Nếu như trong mười mũi tên còn lại, cậu có thể giành được tám vòng 10 thì sẽ ngang điểm với Ahn JiMoo, nhiều hơn một cái thì sẽ là người đứng đầu.
Điều hòa trong nhà thi đấu không có tác dụng gì hết, trái tim Lý Tầm đập nhanh, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Anh để ý thời gian ngắm bia của Tống Ngưỡng đã lâu hơn một chút so với ban đầu, chắc chắn là vì do lo lắng quá độ tạo thành.
Anh âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng phạm sai lầm.
Mỗi lần Tống Ngưỡng nhấc cung là anh cũng nín thở theo, mãi đến khi mũi tên bắn trúng hồng tâm, anh vẫn không dám thở ra, ấn đường vẫn cau chặt.
Vương Nam Phong quan sát, nở nụ cười nhàn nhạt, ông tựa như đang nhìn thấy bản thân mình hơn mười năm trước khi lần đầu tiên dẫn Lý Tầm ra nước ngoài thi đấu.
Chớp mắt một cái, lại một thế hệ vận động viên mới ra đời.
Điều đáng mừng là địa điểm tập luyện và trang thiết bị đã tốt hơn trước rất nhiều, trình độ của các vận động viên cũng giỏi hơn nhiều so với thế hệ của họ.
Đổi lại mười năm trước, ai dám tin một vận động viên mới chỉ tập luyện hơn hai năm đã có thể thi đấu tới mức này?
Mũi tên cuối cùng của Tống Ngưỡng không xảy ra sự cố nào, cảm giác căng thẳng khẩn trương của Lý Tầm cuối cùng cũng được giải phóng, hô hấp khôi phục bình thường.
Sau tiếng còi của trọng tài, tất cả các vận động viên đặt cung tên xuống, nhóm trợ lý trọng tài tiến hành thống kê điểm số.
Tổng điểm của Tống Ngưỡng bằng Ahn JiMoo, 590 điểm, nhưng giữa vòng 10 trên bia giấy còn có một vòng tròn nhỏ khác, được gọi là vòng trong 10.
Khi điểm số của hai bên ngang nhau thì phải đánh giá tỉ lệ trúng vòng trong 10 hoặc để hai tuyển thủ bắn thêm mũi tên, đến khi nào phân thắng bại mới thôi, cụ thể là cái nào thì phải dựa vào quy định cuộc thi.
Cuộc thi này sử dụng phương án trước.
So ra, kỹ năng của Ahn JiMoo vẫn cao hơn một bậc, nhiều hơn năm vòng trong 10.
Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tổng điểm của cậu ta đứng thứ nhất, Tống Ngưỡng xếp thứ hai, Vu Thận Vi xếp thứ mười.
Vương Nam Phong xem xong thành tích xếp hạng nam, theo thói quen phân tích tổng kết: “Vu Thận Vi không thua ở kỹ thuật mà do nhịp độ bất ổn, ngắm bia quá nhanh.
Cháu không phát hiện ra tỉ lệ trúng vòng 10 của cậu ta cao hơn Tống Ngưỡng sao? Nếu không có vòng 8 điểm kia thì chắc chắn thành tích phía sau của cậu ấy sẽ càng xuất sắc hơn.”
Lý Tầm “Vâng” một tiếng: “Cậu ấy nhấc cung bắn tên gần như không quá mười giây.”
Tốc độ như vậy trên đấu trường quốc tế là rất hiếm thấy.
Vương Nam Phong nói đùa: “Cậu ấy rất phù hợp thi đấu đồng đội.”
Lý Tầm hiểu ý ông.
Trong thi đấu nội dung đồng đội, thời gian ngắm bia của ba tuyển thủ là chung nhau, mỗi người hai mươi giây, tổng là sáu mươi giây.
Ai đó bắn quá thời gian không quan trọng, chỉ cần người cuối cùng kéo thời gian về là được.
Cũng không lâu lắm, bảng xếp hạng nữ cũng đã có.
Có ba vận động viên vào vòng trong, trong đó có một tuyển thủ người Đài Loan giành được vị trí đứng đầu.
Vương Nam Phong nở nụ cười: “Quả nhiên các cô gái vẫn rất lợi hại.”
Lý Tầm: “Mày liễu không nhường mày râu, hạng mục này của chúng ta vẫn luôn theo truyền thống cũ.”
Khách quan nhìn nhận bộ môn này mà nói, nhóm nữ xuất sắc hơn nhóm nam nhiều.
Huy chương vàng Olympic đầu tiên môn bắn cung của Trung Quốc do Trương Quyên Quyên giành được, sau đó còn có mấy huy chương bạc nữ nữa.
Mà cho tới bây giờ, thành tích tốt nhất của đội bắn cung nam là giành được một huy chương đồng trong Thế vận hội Olympic Luân Đôn năm 2012, do tuyển thủ Đới Tiểu Tường đến từ Phúc Kiến giành được.
Còn sau đó, đội tuyển bắn cung không có thành tích nào quá nổi trội.
Giải đấu lần này kéo dài năm ngày, lịch thi đấu dày đặc, vận động viên chỉ được nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi phải đấu loại 1:16 ngay sau đó.
Quy tắc vòng loại cũng khá đơn giản, hai tuyển thủ luân phiên bắn cung, mỗi người có ba mũi tên mỗi lượt, ai thắng thì được cộng hai điểm, hòa thì mỗi bên một điểm, thua không có điểm.
Ai được sáu điểm trước thì giành chiến thắng.
Trận đầu tiên Tống Ngưỡng đấu với tuyển thủ Ấn Độ hạng thứ 31, Vu Thận Vi đấu với số 24.
Sự sắp xếp này để đảm bảo cuộc thi mang tính thưởng thức cao nhất, những đối thủ nặng ký trong vòng xếp hạng sẽ không gặp nhau cho đến khi kết thúc giải đấu.
Dưới sự động viên của huấn luyện viên, hai người đều phát huy bình thường, không hề hồi hộp chút nào tiến vào vòng trong.
Bảy giờ tối, trong nhà thi đấu đèn đuốc sáng choang.
Trận bán kết nội dung cung Recurve đơn nam sắp được diễn ra, vào giờ phút này, khu vực khán đài đã kín chỗ.
Đương nhiên, một nửa là những vận động viên đã bị loại.
Vương Nam Phong thấy Lý Tầm đứng dậy nói: “Đi vệ sinh à? Mua giúp chú chai nước suối nhé.”
“Được ạ, đúng lúc cháu cũng định đi mua nước.”
Lý Tầm bắt gặp Ahn JiMoo ở cửa đường hầm, cậu ta đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên hơi béo.
Cả hai đều là người Hàn Quốc nên nội dung cuộc trò chuyện anh có nghe cũng không hiểu, chỉ loáng thoáng nghe một chữ “bố”, cũng không biết mình có nghe nhầm không.
Ánh mắt người đàn ông trung niên dừng lại rất lâu trên người Lý Tầm, đến cả Ahn JiMoo cũng nhìn anh chằm chằm, mãi đến khi bóng lưng anh biến mất ở cuối lối đi mới thôi.
Khi quay lại, hai người này lại tiếp tục nhìn chòng chọc anh giống như đèn pha.
Lý Tầm cau mày, cúi đầu kiểm tra một phen.
Áo và quần đều không có vấn đề gì, thế nhưng khi anh quay đầu nhìn kỹ người đàn ông trung niên, hắn ta lại nhanh chóng rời tầm mắt đi.
Anh thầm nhủ trong lòng một câu thật khó hiểu, sau đó nhanh chóng quay về khu vực khán đài.
Trận bán kết 1:4, Tống Ngưỡng phải đấu với Ahn JiMoo, Vu Thận Vi đấu với Mason đội Mỹ.
Trước đó Lý Tầm chỉ dồn hết sự chú ý lên người Tống Ngưỡng nên không có ấn tượng gì với Mason.
Anh tìm trợ lý trọng tài bên cạnh hỏi thăm thành tích vòng trước của người này.
Khá là quỷ dị, xếp hạng của Mason nằm ngoài top 30, suýt chút nữa bị loại.
Vương Nam Phong phân tích: “Hoặc là cậu ta mắc sai lầm ở vòng đầu nên cán đích ở vị trí hạng 32, hoặc là…”
“Giấu thực lực!” Lý Tầm và Vương Nam Phong đồng thanh nói.
Nếu đúng là vậy thì Mason là một vận động viên rất tâm cơ.
Đương nhiên, trong thi đấu không có quy định nào nói “tâm cơ” là xấu cả.
“Khả năng ban đầu cậu ta làm vậy là vì muốn khiến đối thủ lơ là.” Lý Tầm nói.
Vương Nam Phong: “Như vậy thực lực của Mason thật sự không thể khinh thường, trên mạng có tư liệu về cậu ta không?”
Lý Tầm: “Không, cũng là người chơi mới.”
Trực giác của hai thầy trò rất chuẩn, Mason này cố ý giấu thực lực ở vòng đầu, vừa mới mở trận đã trúng ba vòng 10, rất ổn định, đánh cho Vu Thận Vi rối như tơ vò.
Cuối cùng cậu ta đánh bại Vu Thận Vi với tỉ số 6:0.
Sau khi kết thúc, Vu Thận Vi cúi đầu không nói một lời, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Trải qua một ngày lao lực, sức chịu đựng cơ bắp của cậu ta đã tới cực hạn.
Lúc uống nước cánh tay run bần bật.
Thi đấu có thắng có thua là chuyện bình thường, nhưng từ trước tới nay cậu ta chưa từng thua thảm như vậy, mà lại bị đánh bại bởi một người nước ngoài.
Cảm giác thất bại thảm hại trước nay chưa từng có, mãnh liệt tới mức khiến cậu ta muốn bẻ gãy mũi tên.
Vu Thận Vi dừng bước, tất cả hi vọng và nhiệt huyết của khán giả Trung Quốc đều chuyển hết lên người Tống Ngưỡng.
Chỉ thấy trước khi vào sân, cậu đã thay áo ngắn tay, có lẽ do quá nóng.
Mặc dù trong nhà thi đấu bật điều hòa nhưng do quá đông người nên hiệu quả không cao.
Vương Nam Phong nói: “Rõ ràng trạng thái của Tống Ngưỡng đã căng thẳng hơn rất nhiều so với buổi trưa, nắp chai rơi đến mấy lần rồi.”
Lý Tầm cũng phát hiện ra, so với cậu thì Ahn JiMoo trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ta đang ngồi trò chuyện vui vẻ với thành viên khác trên khu vực khán đài, không hề có dáng vẻ sắp phải đấu trận chung kết.
Lý Tầm cổ vũ cho Tống Ngưỡng từ xa.
Tống Ngưỡng nhận được tín hiệu, khóe miệng gượng gạo ép ra nụ cười nhẹ, rõ ràng nó đã thể hiện rõ trạng thái tâm lý hiện giờ của cậu———Mẹ nó, em căng thẳng muốn chết!
Lần đầu tiên cậu đấu với người Hàn Quốc, lại còn là nhà vô địch giải trong nhà năm ngoái, tình cảnh này tạo thành một áp lực vô hình.
“Em đừng quan tâm cậu ta, cứ thả lỏng phát huy hết khả năng của em là được.”
Lý Tầm nói xong, một vài khán giả nước ngoài đồng loạt nhìn sang.
Có người đoán là trợ giảng, cũng có người hỏi thẳng quan hệ giữa anh và Tống Ngưỡng là gì.
Lý Tầm cười đáp: “He’s my family.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...