Lúc Tống Ngưỡng chạy vội đến cửa mới chợt nhớ ra mình vẫn đang mặc quần áo ngủ, bộ này là bà ngoại cậu mua cho, còn có họa tiết hình gấu, thoạt nhìn vô cùng trẻ con, không hề phù hợp với hình tượng người đàn ông trưởng thành một chút nào.
Cậu lại chạy vội về phòng ngủ, thay cái quần và áo ngắn tay mới tinh.
Bộ quần áo được mặc trên người cậu lần đầu tiên trông có vẻ rất thẳng thớm.
Lý Tuệ Anh đang làm dữ liệu trong thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân vội vã bèn gân cổ gọi: “Chạy chậm thôi, cầu thang sắp bị con đánh sập rồi, vội vội vàng vàng đi đâu thế?”
“Cậu gọi con có chút việc.”
Lý Tuệ Anh “Ồ” một tiếng, sau đó mới đẩy mắt kính bắt sóng kịp, “Cậu của con ở đâu ra đấy? Là Lý Tầm sao?”
Nhóc con đã cao chạy xa bay.
Trong chung cư có ba vườn hoa, một lớn hai nhỏ, một cái trong số đó khá gần nhà cô Tôn, cái còn lại thì gần nhà Tống Ngưỡng.
Bọn họ vẫn chưa hẹn nhau trước, thế nhưng Tống Ngưỡng muốn thử vận may, đến vườn hoa nhỏ gần cửa nhà mình.
Thời tiết không còn oi nóng như ban ngày nhưng vẫn khá khó chịu, tiếng ve sầu trên cây kêu to không dứt, thỉnh thoảng có tiếng động con mèo hoang xồ ra từ lùm cây.
Bây giờ đã rất muộn, trong vườn hoa không có ai.
Tống Ngưỡng đang định đến vườn hoa khác thì thoáng nhìn thấy một bóng hình đen đen ở cầu trượt bên kia.
Cậu không chắc chắn lắm đi qua, bóng đen ấy càng lúc càng lớn, sau đó cậu mỉm cười.
“Quả nhiên anh ở đây.”
Lý Tầm đứng dậy khỏi cầu trượt, phủi quần.
Trên cầu trượt còn đặt một cái hộp rất dài, được gói bằng giấy gói quà đẹp mắt, thắt một cái nơ con bướm màu xanh sẫm.
Có vẻ đây là một món quà đã được chuẩn bị sẵn từ sớm.
Tống Ngưỡng vui sướng khó mà kiềm chế được, đuôi lông mày nhướng lên.
Cậu cứ tưởng Lý Tầm sẽ nói “Đây là quà anh mua tặng em” hoặc là “Chúc mừng em thi đỗ vào trường Đại học như mong muốn”.
Một loạt những lời cảm ơn đã được chuẩn bị từ trước, kết quả đối phương chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó đưa cái hộp cho cậu.
Mà cái từ cảm thán này giống như chỉ muốn nhắc cậu mau chóng nhận lấy, giống như bên trong chứa một thứ gì đó dơ bẩn khiến anh phải rời tay sớm.
Đồ hơi nặng, Tống Ngưỡng khẽ lắc bên tai, chỉ có tiếng ma sát rất nhỏ, cậu đánh giá kính cỡ, “Là cung tên sao?”
“Thế mà cũng bị em đoán được, chẳng thú vị gì cả.” Lý Tầm nghiêng người dựa lên cầu trượt.
“Ha ha, thế thì coi như em không biết gì hết, bây giờ em mở nhé.” Tống Ngưỡng rút dải lụa.
Lý Tầm đè tay cậu xuống, “Về nhà rồi mở.”
“Vì sao? Bây giờ mở và về nhà mở khác gì nhau đâu?”
Lý Tầm im lặng gãi đầu một cái, vẻ mặt có phần xấu hổ, một lúc sau, anh mới gian nan chen được ra một câu từ hàm răng, “Bên trong anh có viết vài chữ, em mang về rồi đọc.”
Tống Ngưỡng hớn hở cười hì hì thành tiếng, lại có hơi mong đợi hỏi: “Có phải sến sẩm lắm không?”
Lý Tầm không trả lời mà nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng, đã lâu lắm rồi anh không để ý đến các vì sao trên trời, không nhiều như hồi anh còn nhỏ, có vài ánh đèn lóe lên khi máy bay xẹt qua.
Tống Ngưỡng ôm quà dựa bên cạnh anh, cũng dõi theo ánh mắt anh nhìn lên trên trời.
Dù cả hai người không ai nói gì nhưng cũng không cảm thấy lúng túng.
Gió nhẹ thoảng qua, Tống Ngưỡng ngửi thấy mùi hương cam quýt tươi mát từ quần áo sau khi giặt đã được phơi khô cong.
Đổi mùi hương rồi, chỉ là còn dễ chịu hơn nhiều so với trước đây.
“Đêm nay nhiều sao thật.” Tống Ngưỡng không nhịn được cảm khái.
“Thế à?” Lý Tầm ngước đầu lên, hai tay chống ngược lên bậc thang, “Sao anh cảm thấy thưa thớt thế nhỉ?”
“Bình thường không nhiều vậy đâu, trước đây em thường xuyên đếm, chỉ có khoảng mười ngôi sao.
Hôm nay đếm không xuể.” Tống Ngưỡng nói.
“Vậy thì hai ta không giống nhau rồi, anh cảm thấy trước đây nhiều hơn.” Lý Tầm cong ngón tay làm thành một vòng tròn nhỏ, “Hơn nữa nếu nhìn bằng mắt thường, mỗi ngôi sao sẽ lớn chừng này.”
Đôi mắt Tống Ngưỡng mở to ra, “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Lý Tầm nói: “Anh còn từng thấy mưa sao băng.”
“Wow… Thấy ở đâu vậy, ở quê nhà anh sao?”
“Không phải, lúc tập huấn trên cao nguyên.
Bọn anh luyện đến khuya, tầm khoảng chín giờ tối bỗng nhiên có một ngôi sao bay vút qua, giống như bầu trời đánh rơi mất một cái.” Lý Tầm vừa nói vừa giơ tay miêu tả cảnh tượng sao băng xẹt qua, “Sau đó hết đốm này đến đốm khác rơi xuống.”
Tống Ngưỡng còn chưa bao giờ được lên cao nguyên, lắng nghe thôi mà hai mắt cứ sáng rực cả lên, “Anh có cầu nguyện không?”
“Đương nhiên rồi.”
Ba chữ này được thốt ra từ miệng Lý Tầm khiến Tống Ngưỡng cảm thấy bất ngờ, “Trông anh không giống người sẽ tin cái này…”
“Nhóc con.” Lý Tầm đứng dậy phủi tay, “Em không nhìn ra được nhiều chuyện lắm.”
Tống Ngưỡng nhíu mày: “Đã bảo em trưởng thành rồi mà!”
“Với anh em vẫn là nhóc con thôi.” Lý Tầm đi về, quay đầu lại, “Không còn sớm nữa, em cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Lý Tầm còn chưa đi xa, Tống Ngưỡng đã không thể chờ được nữa xé cái nơ con bướm xuống, cậu thật sự không đợi về đến nhà được.
Nhưng cậu sợ ngồi trên cầu trượt sẽ hơi bẩn, vì thế chuyển sang ngồi lên ghế dài trong vườn hoa, đặt hộp quà lên đùi mình.
Đèn đường trên đầu vừa vặn rọi sáng đúng góc nhỏ cậu ngồi, người đàn ông trưởng thành xoa tay, lòng ngập tràn sự háo hức bóc hộp giấy ra, là một chiếc vali chống sốc đen tuyền, cậu vô thức “Wow” lên một tiếng.
Bên trong chiếc vali là một chiếc cung thi đấu Recurve mới tinh, phần tay cầm cung màu xanh lam ánh kim loại, cánh cung màu đen, mặt bên của hộp có một bộ mũi tên cacbon được lót trên miếng xốp, rất đồng bộ với màu của tay cầm cung.
Đập hộp cung tên hoàn toàn mới giống như bóc lớp phủ trên máy tính, có một mùi hương rất lạ lùng nhưng cũng không khiến người ta ghét.
Khóe môi Tống Ngưỡng vểnh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Giờ phút này chúng còn quý giá hơn so với những thứ được trưng bày tại viện bảo tàng nghệ thuật, còn mềm mại hơn cả hoa hồng vương sương sớm.
Cậu không dám lấy chúng ra quá mạnh, chỉ lẳng lặng như thế mà thưởng thức.
Chỉ cần ngắm nghía nó thôi là cậu đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Trên cây rụng xuống một đám lá khô, cậu giơ phe phẩy, sau đó bất ngờ phát hiện ra trên tất cả các trục mũi tên đều in tên viết tắt của cậu!
Là đặt làm riêng!
Cậu ngẩng đầu lên, mở to miệng hấp thu linh khí trời đất, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại.
Thế nhưng trái tim nhỏ bé vẫn cứ đập thình thịch liên hồi, đại não tự ý nổ một trận pháo hoa long trọng liên hoan.
Không khống chế được thì thôi.
Tống Ngưỡng ôm quà cười ngây ngô một lúc lâu.
Nếu không phải điều kiện bây giờ không cho phép, cậu thật sự muốn đốt pháo ăn mừng một trận.
Cậu rất muốn hét lớn một tiếng để phát tiết, nhưng xung quanh đều là hộ gia đình, không thể làm gì khác đành đứng dậy chạy chậm vài vòng trong vườn hoa, còn nói với con mèo hoang: “Tao nhận được quà nè!”
Mèo hoang trừng đôi mắt tròn xoe, không hề động đậy mà cứ nhìn cậu chằm chằm.
Sau đó nó bỏ chạy và tiếp tục cuộc săn lùng “món ăn dân dã” của mình.
Mèo ta tung hoành ngang dọc ở vườn hoa nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó gặp được loại thiểu năng trí tuệ thế này.
Khi Tống Ngưỡng đi qua nói cho nó biết “Câu chuyện này bắt nguồn từ giải đấu mười năm trước”, nó không thể chịu đựng được nữa, từ bỏ “món ăn dân dã”.
Tống Ngưỡng chậc một tiếng, gọi với về phía đít mèo, “Tao còn chưa kể xong mà, con mèo nhà mi không lễ phép gì hết!”
Cậu thật sự không thể đè ép được niềm vui sướng trong lòng, lấy ra một mũi tên, dưới ánh trăng thành kính hôn lên nó mấy lần liền.
Thật không ngờ, một người đàn ông trưởng thành khác sau khi đi vòng vèo 50 mét thì quay lại, lén lút trốn sau một lùm cây thưởng thức hết tất cả những cảnh này, cười đến mức quai hàm đau nhức nhưng không dám phát ra âm thanh nào, môi còn bị cắn chặt, đã vậy còn bị muỗi đốt kín chân.
Ôm quà tặng về đến nhà, Tống Ngưỡng mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu còn chưa thấy mấy chữ Lý Tầm viết cho mình.
Cậu cứ tưởng nó sẽ tương tự như thiệp chúc mừng gì đấy, mình không cẩn thận đánh rơi trên đường, vì vậy men theo đường cũ đi tìm.
Thế nhưng tìm kiếm ròng rã gần một tiếng vẫn không thấy, Tống Ngưỡng trưng ra vẻ mặt đưa đám nhắn tin cho Lý Tầm.
Lý Tầm nói, rơi rồi thì thôi, dù sao cũng chỉ có vài chữ.
Vì chuyện này mà Tống Ngưỡng ấm ức đến mất ngủ, sống chết đòi Lý Tầm viết lại cho mình một lần nữa, nhưng mà dù thế nào anh cũng không đồng ý.
Cho đến tận rất lâu sau này, khi linh kiện Tống Ngưỡng đặt mua trên mạng được giao đến, cậu lấy tay cầm cung ra mới phát hiện ở chỗ tay nắm có khắc một dòng chữ nhỏ không nổi bật.
“Giấc mơ không bao giờ chết, hãy cùng nhau làm những điều hạnh phúc”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...