Sau khi Lý Tầm đi làm, Tống Ngưỡng cũng không chạy đến nhà cô Tôn nhiều nữa, chỉ có điều cậu vẫn duy trì thói quen chạy bộ sáng sớm rất khá.
Mỗi ngày sau rời giường, cậu sẽ lên QQ nhắn cho Lý Tầm để chấm công, nói cho anh biết cậu đã dậy rồi.
Mỗi người tự bấm đồng hồ xem ai chạy xong 5 km trước.
Thành tích thi tháng gần đây có xu hướng tăng nhẹ, mẹ giữ lời hứa, trả lại điện thoại cho cậu.
Tống Ngưỡng đã tải một ứng dụng có thể chia sẻ bản đồ thời gian vận động, đồng thời cũng yêu cầu Lý Tầm tải xuống để hai người thêm bạn bè với nhau.
Trên ứng dụng này, cậu có thể xem bản đồ đường đi và các bài hát mà đối phương đang nghe.
Tống Ngưỡng cũng lưu chúng về playlist của mình.
Những giai điệu hài hòa này đúng là một cặp bài trùng hoàn hảo với sáng sớm yên tĩnh, đến mức sau đó mỗi khi cậu tiếp tục nghe những giai điệu tương đồng, người khiến cậu nhớ đến ngay tức khắc không phải ca sĩ biểu diễn mà là gương mặt của Lý Tầm.
Chúng đã thắp sáng cuộc sống năm cuối cấp buồn tẻ của cậu.
Đảo mắt một cái đã sang năm mới.
Quanh năm suốt tháng chỉ có mấy ngày này là náo nhiệt nhất, nhà nhà đến thăm hỏi nhau từ khắp mọi nơi.
Người thân gia đình của Tống Ngưỡng rất đông, tiệc tùng xếp từ giao thừa cho đến mùng 7 tháng giêng, gần như hôm nào nhà cậu cũng có người thân tới thăm, còn nhà Lý Tầm thì ngược lại.
Lý Tầm sinh ra ở một thị trấn nhỏ rất xa xôi, xa đến mức cái trấn nhỏ ấy nằm ở một thành phố mà Tống Ngưỡng còn chưa bao giờ nghe đến.
Dựa theo sự miêu tả của anh, cảnh quan nơi đây không tệ, dựa núi gần sông nhưng ít người biết.
Nguồn kinh tế chủ yếu của thị trấn đều dựa vào nông nghiệp và chăn nuôi.
Theo cách nói bình thường, đó là bán rau và gia cầm, mỗi gia đình có những phương pháp nuôi trồng và chăn nuôi của riêng mình.
Sau khi Lý Quốc Đào xuất ngũ từ bộ đội, ông dùng khoản tiền tích góp được mở quán mỳ, nhờ sự giới thiệu của người khác nên quen được Tưởng Diên vừa đi học về từ vùng khác.
Khi ấy Tưởng Diên hai mươi tư tuổi, trẻ trung xinh đẹp, là vận động viên bơi lội, do chân động vào dao kéo nên buộc phải tĩnh dưỡng ở nhà.
Bơi lội chỉ là chén cơm thanh xuân, dưới sự khuyên nhủ không ngừng của bạn bè và người thân, bà từ bỏ giấc mơ, quay trở về hiện thực.
Mặc dù Tưởng Diên kết hôn nhưng tình cảm không hề sâu nặng.
Sau khi kết hôn, sự mâu thuẫn trong cuộc sống giữa bà và Lý Quốc Đào dần dần xuất hiện.
Sau khi sinh hạ Lý Tầm chưa được bao lâu, bà quay lại công việc ở nơi khác, quen được một huấn luyện viên bóng rổ người nước ngoài.
Từ đó, trốn thoát khỏi vận mệnh gông cùm xiềng xích, cao chạy xa bay.
Năm ấy Lý Tầm mới lên năm, không hiểu gì cả.
Hôm cha mẹ ly dị, anh và chị gái đang cùng ông nội cạo bì lợn bán thịt ở đầu phố.
Tống Ngưỡng tưởng tượng cảnh Lý Tầm bán thịt lợn, cảm thấy vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Lý Quốc Đào chịu ảnh hưởng nặng nề của chuyện này, dẫn theo hai đứa con đến Nam Thành dốc sức xây dựng cuộc sống.
Thấy Lý Tầm có chút thiên phú ở bộ môn bắn cung, ông chi tiền bồi dưỡng cho anh.
Đợi sau này Lý Tầm tự do kinh tế rồi, ông sẽ mở lại quán cơm, dự định làm càng to càng tốt.
Ai ngờ sơ sẩy một chút thôi đã mất nửa cái mạng, hơn 20 vạn(*) tệ tiêu như nước cũng không còn thấy tăm hơi.
(*) Hơn 700 triệu VND.
“Rất nhiều năm rồi anh không về nhà.” Lý Tầm ngồi trong đình nghỉ mát ở công viên, cách đó không xa là bến tàu, chùm đèn LED giống như sắp hết pin, lúc sáng lúc tối.
Tống Ngưỡng im lặng nghe anh nói, gió thổi qua ngọn cây vang lên tiếng xào xạc.
Mùa này trong công viên thiên nhiên cực kỳ lạnh, lúc Lý Tầm nói, miệng anh phả ra khói trắng.
“Sau khi ông bà nội mất thì không còn ai đứng ở cửa chào đón nhà anh về nữa.”
Tống Ngưỡng ưỡn lưng lên, phá vỡ bầu không khí u buồn, “Vậy sau này anh đến nhà em ăn cơm tất niên đi, em sẽ treo băng rôn, đốt pháo chào mừng anh! Cửa nhà em vẫn luôn rộng mở, mở rộng vòng tay chào đón anh———(*)”
(*) Câu hát bắt nguồn từ bài hát chủ đề “Bắc Kinh chào đón bạn” của Olympic Bắc Kinh 2008.
Có lẽ quên mất mấy từ tiếp theo, cậu liền “blah blah blah” thay thế, Lý Tầm bị giọng hát trật nhịp của cậu chọc cho bật cười, “Em mau trật tự đi, ai không biết còn tưởng nhà nào giết lợn.”
“Tốt với anh anh còn không vui à?” Tống Ngưỡng nhích mông tới, hung hăng đấm anh một chưởng, “Anh đúng là được chiều quá hóa kiêu.”
Lý Tầm giống như con lật đật, ghế dài trong đình tạo thành một góc 45 độ, anh mượn sức eo ngồi xuống, “Cái từ này đáng ra phải do anh nói với em chứ, dám ra tay với cả thầy.”
Tống Ngưỡng vui vẻ cười ha ha.
Đồng hồ báo thức vang lên trong túi, Lý Tầm tìm máy rồi tắt đồng hồ, “Không tán gẫu được nữa rồi, anh phải đi làm đây.”
Tống Ngưỡng kinh ngạc nói: “Bọn em còn chưa đi học lại mà, anh đã phải lên lớp rồi sao?”
“Đầu tháng ba có cuộc thi trong nhà, lần đầu tiên trường đăng ký dự thi, vô cùng quan trọng.
Có mấy bạn sinh viên quay lại huấn luyện sớm, lãnh đạo phái anh đến giám sát.” Lý Tầm đứng dậy phủi quần, thu dọn đồ đạc.
Tống Ngưỡng thử thăm dò, hỏi: “Em có thể đi cùng không? Em chưa được tham quan Đại học T bao giờ.”
Tham quan trường cũng không phải vấn đề gì lớn, Lý Tầm hỏi: “Bài tập nghỉ đông em làm xong hết rồi à?”
Tống Ngưỡng chần chừ vài giây ngắn ngủi rồi gật đầu, Lý Tầm nhìn một cái là biết thừa, bèn từ chối cậu.
Tống Ngưỡng cau mày, dài giọng ra năn nỉ: “Thầy ơi———”
Giọng nói cậu thiếu niên mềm nhũn, vẻ mặt còn có chút làm mình làm mẩy, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra giọng điệu của mình rất giống đang làm nũng.
Từ trước đến nay Lý Tầm không dễ nhượng bộ, nhưng cuối cùng anh vẫn bất lực trước ánh mắt mè nheo đáng thương của cậu.
Hai tiếng sau, bọn họ đến khuôn viên phía Nam của Đại học T.
Đây là khu giảng đường được xây dựng sớm nhất và quan trọng nhất, rất nhiều chuyên ngành mũi nhọn đều tập trung tại đây.
Cổng trường trụ trắng gạch xanh, khí thế khoáng đạt, thứ đập vào mắt đầu tiên khi bước vào cổng là một bức tượng đá cao chót vót, những cây hoàng đàn thường xanh(*) trải dài một vùng, kéo dài ra xa, phân chia lối đi chính thành hai bên.
(*) Hay còn gọi là cây tùng có ngấn, một loại cây gỗ thân cao đến 40m.
Còn cây thường xanh là thuật ngữ chỉ những loại cây có lá tồn tại trên thân chính ít nhất 12 tháng, khác với cây rụng lá và thân thảo.
Những chiếc đèn lồng và biểu ngữ treo trên cây từ năm cũ vẫn còn chưa kịp gỡ xuống, sung túc thịnh vượng, không khí năm mới rất tưng bừng.
Tống Ngưỡng như tiến vào vườn thú, nằm nhoài lên kính xe cảm khái: “Chỗ này rộng thật đấy.”
Lý Tầm lấy ra một bản đồ vẽ tay từ dưới bảng điều khiển trung tâm, đưa cho cậu, “Thả em xuống tự đi dạo đâu đó hay đến tổ Thể dục với anh?”
Tống Ngưỡng là dân mù đường, cậu lựa chọn vế sau.
Xe nhanh chóng đi xuyên qua hết bóng cây này đến bóng cây khác, đến trước một tòa kiến trúc vuông vắn, trước cửa có một hàng xe đạp cũ nát đổ nghiêng đổ ngã, nghi là đồ đã bị chủ nhân vứt bỏ.
Qua cửa kính toàn cảnh(*) trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có một chiếc hồ bơi cực lớn, mặt nước yên ả, nước cũng rất trong, giống như một chiếc gương phản chiếu.
Lý Tầm quẹt thẻ vào cửa, giới thiệu cho cậu: “Đây là khu vực huấn luyện của đội bơi của trường.”
Giữa mùa đông, Tống Ngưỡng nhìn thấy nước là run rẩy, vội vàng di chuyển qua.
Phòng tập bắn cung ở tầng ba, phong cách trang trí khá đơn giản, chỉ dùng mành gỗ phân chia các khu vực ra.
Điều khiến người ta bất ngờ là, phía bên này có tầm bắn 50m, đây là cự ly bắn trong nhà rất hiếm thấy, phải biết ở chỗ làm trước đây của Lý Tầm, cự ly bắn dài nhất cũng chỉ có 30m mà thôi.
Trên chiếc kệ trong góc treo lơ lửng mấy cái cung màu sắc khác nhau, thế nhưng không có ai.
Lý Tầm cau mày, thấp giọng trách cứ: “Anh biết ngay cái đám này không tự giác mà.”
Tống Ngưỡng thấy anh gửi tin nhắn vào nhóm chat, giọng điệu rất không tốt, hàng lông mày nhíu lại giống như đang đến cửa đòi nợ.
Không quá ba phút, trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân nặng nhẹ không giống nhau, Tống Ngưỡng biết rõ “đám này” trong miệng Lý Tầm tới rồi.
Dựa vào thẻ đánh dấu trên cung, đội bắn cung tổng cộng có hơn mười thành viên, chỉ là bây giờ mới chỉ có năm người, những người khác vẫn chưa thấy đâu.
Mấy người này cao thấp mập ốm đều có, trong đó có hai người còn đeo kính, đều không phải những gương mặt dễ dàng khiến người ta nhớ kỹ, đứng bên cạnh một người đàn ông hơn họ gần mười tuổi cũng chẳng hề có chút ưu thế nào.
Mấy câu gọi “huấn luyện viên” liên tiếp vang lên xong, có người mới phát hiện ra Tống Ngưỡng đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ.
“Ai kia? Mới đến à?” Ngô Gia Niên hỏi.
Lý Tầm chỉ tay cầm cung, ra hiệu cho bọn họ mau luyện tập, thuận miệng nói: “Trong nhà có trẻ con, chạy từ xa tới đây chỉ để thưởng thức tư thế hiên ngang của mấy đứa, tập cho tốt vào, đừng làm tôi mất mặt.”
“Trông cũng không nhỏ ha.” Ngô Gia Niên vừa đeo bảo hộ vừa hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Tống Ngưỡng đàng hoàng nói: “Mười tám.”
Ngô Gia Niên: “Vẫn còn nhỏ, chắc vẫn học trung học à?”
Tống Ngưỡng gật đầu.
Trong đội hiếm khi có gương mặt mới, Ngô Gia Niên đầy hứng thú cúi thấp đầu nói: “Thế thì cậu phải gọi tôi một tiếng anh rồi.”
Tống Ngưỡng khàn giọng gọi nhỏ một tiếng, Ngô Gia Niên vỗ bả vai cậu, “Nhóc ngoan.”
Lý Tầm chậc một tiếng, nghiêm mặt cao giọng nói to: “Tán dóc mãi không dứt đúng không? Muốn luyện tập thì luyện đi, không luyện thì về, sau này đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa.”
Ngô Gia Niên cong khóe miệng lên, tập trung vào huấn luyện.
Những người khác thi thoảng sẽ liếc đông liếc tây nhìn Tống Ngưỡng, nhưng không ai bắt chuyện với cậu.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy Lý Tầm hướng dẫn đội tập luyện, so với trò trẻ con ở công viên thiên nhiên thì vẫn có sự khác nhau.
Phong cách dạy học của Lý Tầm thuộc kiểu nghiêm túc chặt chẽ, không nhiều lời nhưng rất hung dữ, mắng người khác không có chữ nào thô tục nhưng vẫn có thể đả kích được nội tâm người ta.
Tôn Bàn bắn một mũi tên trúng vòng số 8, một tiếng hừ lạnh của Lý Tầm có thể khiến bầu không khí cả phòng đông cứng lại, ngay cả Tống Ngưỡng không liên quan gì cũng không dám phát ra âm thanh.
Có thể thấy rõ mọi người sợ anh nhưng cũng rất kính trọng anh.
Khi cốc của Lý Tầm vơi đi, Ngô Gia Niên chủ động lấy nước cho anh, Tôn Bàn to béo là thế cũng phải ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt anh.
Đến thời gian ăn trưa, Lý Tầm đã gọi giúp Tống Ngưỡng một phần đồ ăn mang đi.
Bên cạnh phòng tập bắn cung là một cái hồ nhân tạo siêu to, dương liễu bên bờ rủ xuống, xung quanh xanh rì sắc cây.
Sương sớm đã tan hết, trên mặt đất hơi ướt.
Tống Ngưỡng ngồi trên ghế đá bên bờ, giống như cỏ non được đắm mình trong ánh mặt trời.
Lý Tầm bệ vệ ngồi đối diện cậu, đưa cho cậu bình đồ uống nóng, “Hối hận đi theo chưa? Có phải chán lắm không?”
“Không đâu, em cảm thấy nơi đây rất đẹp.”
Lý Tầm nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy một vùng hoa sơn trà ở bờ bên kia.
Cây cối ở ngôi trường này rất đa dạng chủng loại, một năm bốn mùa không thiếu phong cảnh để ngắm, bình thường Lý Tầm cũng không để ý lắm.
“Vậy thì gắng sức thi vào, hôm nào cũng có thể thưởng thức.”
Tống Ngưỡng không hào hứng lắm cúi đầu, gẩy một miếng gà rán.
Trước đó bố mẹ đã lên một vài kế hoạch cho tương lai của cậu, mục tiêu là trường Đại học Y khoa khá nổi tiếng trong tỉnh.
Một công việc ổn định trong tương lai là sự lựa chọn tối ưu nhất nhận được sự thông qua của gia đình.
Tật xấu duy nhất cậu cần khắc phục đó là sợ kim tiêm, có điều bố nói luyện tập nhiều hơn là được, chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Hơn mười năm qua, trong cuộc sống tuần tự nhi tiến(*) của cậu, việc lén lút luyện tập bắn cung cùng Lý Tầm là chuyện phản nghịch nhất mà cậu từng làm.
(*) Tiến hành theo đúng một trình tự nhất định.
Những chuyện thay đổi hướng đi của cuộc sống như vậy, cậu chưa dám nghĩ tới.
Lúc này, Lý Tầm vẫn còn chưa biết kế hoạch cuộc đời cậu, chỉ cảm thấy cậu nhóc này thiếu một chút tự tin và động lực, vì vậy anh chỉ vào bản đồ vẽ tay, miêu tả sinh động các ngõ ngách khiến người ta say mê trong khuôn viên của ngôi trường này.
Tống Ngưỡng dừng đũa, im lặng lắng nghe.
Thật ra cho dù Lý Tầm không nói gì thì cậu cũng vẫn thích nơi này, giống như tình cảm xuất phát từ nội tâm dành cho bắn cung, thích xem thi đấu, thích làn gió nhẹ trong công viên thiên nhiên, thích những giai điệu du dương, thích thứ nước mơ chua chua ngọt ngọt.
“Thấy sao?” Lý Tầm thu lại ánh mắt dõi ra thư viện đằng xa, nhìn cậu hỏi: “Có phải em hơi dao động rồi không?”
Dưới ánh mặt trời, màu mắt Lý Tầm hơi biến đổi, tràn ra mấy phần nhiệt tình cực kỳ hiếm thấy, Tống Ngưỡng nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đồng tử của anh.
Lý Tầm không rời mắt, lỗ chân lông trên người Tống Ngưỡng giống như nở ra trong nháy mắt, không quá hai giây cậu đã cúi đầu xuống, nói với gà rán: “Có ạ.”
Tống Ngưỡng từng cho rằng cuộc đời là một việc hệ trọng, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, giống như chơi bài tú-lơ-khơ, phải bày hết tất cả những tình huống có thể xảy ra trong tương lai chung một chỗ, cân nhắc ưu và nhược điểm của nó.
Đến hôm nay cậu mới biết, hóa ra khi người ta đưa ra một quyết định nào đó, cũng có lẽ chỉ vì một ánh mắt từ phía người đối diện mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...