Em Và Anh - Lục Xu

Giang Dật Phàm không gọi cho Cố Y Phán nữa, cũng không đến nơi ở của cô tìm người, anh trực tiếp đến công ty cô, ngăn cô đang chuẩn bị tham dự một hoạt động nào đó lại, kéo tay cô một phen, sau đó nhìn những người đờ mặt ở phía sau, “Tất cả tổn thất tôi chịu.”

Mọi người như đông cứng, hình tượng của Giang Dật Phàm trước giờ quá mức tích cực, rất khó tưởng tượng giờ phút này anh lại có dáng vẻ cường thế như vậy, nhưng mà Cố Y Phán vẫn không hợp tác.

“Buông ra, tên khốn Giang Dật Phàm này.”

Anh cũng không lên tiếng, trực tiếp kéo cô vào thang máy, giữ chặt hai tay cô lại, không cho cô có suy nghĩ chạy trốn, chân cô liền dùng sức đá anh.

Toàn bộ nhân viên đi cùng Cố Y Phán đờ người, một lúc lâu mới phản ứng lại, “Đó là Giang Dật Phàm đúng không, mẹ kiếp, người thật còn ăn ảnh hơn trên tivi nữa, khuôn mặt đó cũng quá vô địch rồi đấy!”

“Cô còn chưa thấy dáng vẻ anh ấy ở trên sân khấu đâu, mẹ chị lớn tuổi như vậy nhưng vẫn còn là fan của anh ấy đấy. Mấy hôm trước còn kéo tay chị hỏi có phải hai người đó ly hôn rồi không, nói đáng tiếc thật, hai người đó xứng đôi như vậy cơ mà. Bây giờ cuối cùng chị có thể trả lời mẹ chị rồi, nhìn thì có vẻ chỉ là hai vợ chồng cãi nhau thôi, hẳn là không có vấn đề gì rồi.”


“Haizz, trước kia em cảm thấy không ai có thể xứng đôi với Phán Phán nhà chúng ta, bây giờ xem ra, thượng đế cho người đẹp như vậy sinh ra, là đã chuẩn bị cho cô ấy một người xứng đôi với cô ấy rồi.”

Mấy người chỉ lo tám chuyện, đã sớm quên hoạt động Cố Y Phán vốn tham dự, chờ đến khi người phụ trách của hoạt động đó gọi điện đến, sắc mặt họ mới đại biến, mấy người lập tức đi giải quyết chuyện khó nhằn này.

Hai người ở trong thang máy, anh chống hai tay lên vách thang máy, kẹp cô ở giữa hai tay mình, anh hơi cúi đầu, cô thì hơi ngẩng đầu nhìn anh, hai người đều không nói chuyện, cô nghiêng mặt qua một bên trước, không muốn nhìn anh.

“Nói đi, vì sao?”

Cô vô cùng ghét ngữ khí nói chuyện của anh, giống như đang nói, em nói trước đi, em nói rồi anh sẽ xem xét xem có được không, quả thực coi cô như trẻ con vậy.

Miệng cô hơi nhếch lên, dường như có chút châm chọc. Anh nhìn thấy nụ cười nhếch miệng của cô, hơi bất đắc dĩ dựng mày, sau đó ngẫm nghĩ xem mình đắc tội cô lúc nào, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên do, vì thế sau khi ra khỏi thang máy, anh trực tiếp kéo cô lên xe của mình.

Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, lúc này rất nhiều xe đang đỗ, không phải thời gian đi làm hay tan làm, ngay cả một bóng người cũng không có, hơn nữa chỗ này lúc không có ai thì đèn vẫn tối, vô cùng thích hợp để chụp ảnh ma.

Cô ngồi trên xe, cằm hơi hếch lên, dáng vẻ vô cùng cao ngạo.

“Em có gì bất mãn với anh thì cứ nói, nếu là anh không đúng, anh sẽ sửa ngay, được không?” Anh quay đầu nhìn cô, cô lại không nhìn anh, mà khoanh hai tay lại, làm ra tư thế cự tuyệt.

“Không phải là anh không đúng, mà là tôi tùy hứng, là tôi tính tình không tốt, được chưa?” Cô căn bản không có ý định phối hợp.

“Cố Y Phán, em không phải trẻ con nữa.”


“Nếu tôi là trẻ con, anh kết hôn với tôi thì chính là dâm ô với trẻ em rồi.” Cô rầu rĩ hừ mấy tiếng, “Được rồi, đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa, sau khi chúng ta ly hôn, đồ của anh tôi không cần một phần nào cả, của ai thì về người nấy, cứ đơn giản vậy thôi, còn về thỏa thuận ly hôn gì đó, tôi sợ phiền toái, tự anh tìm luật sư chuẩn bị đi, đến lúc đó chúng ta cùng kí tên là được.”

“Anh không cảm thấy quan hệ giữa chúng ta đến mức phải ly hôn.” Anh vẫn nhìn cô, quả thực rất nghi hoặc.

Thế này là định không đồng ý? Vậy không có gì để bàn nữa, cô mở cửa xe, muốn ra ngoài. Anh nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cô lại trước, sau đó khóa cửa xe.

“Nguyên nhân?” Anh phun ra hai chữ, sắc mặt cũng lạnh dần.

Lúc này cô mới nghiêm túc nhìn anh, “Hồi đó vì sao anh muốn kết hôn với tôi?”

Anh chậm rãi buông cô ra, mắt nhìn thẳng vào cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cố Y Phán có thể nhớ về cô và Giang Dật Phàm, thời gian chảy xiết, tất cả những gì lưu lại đều là cô đi theo sau Giang Dật Phàm, không ngừng cười không ngừng ồn ào, lời nói nhiều nhất với anh chính là – Chờ em lớn rồi, em sẽ gả cho anh.


Lúc còn rất nhỏ, nguyện vọng của Cố Y Phán là – Trưởng thành rồi mình phải lấy Giang Dật Phàm. Nguyện vọng này bắt đầu từ lúc ba tuổi, vẫn không ngừng nỗ lực thực hiện.

Cô là cô bé da mặt dày lại không biết xấu hổ, ở trước mặt người lớn cũng nói như thế: “Con phải lấy anh Dật Phàm”.

Mẹ cô luôn thở dài vuốt đầu cô, “Ngoại hình thằng bé đẹp như vậy, lớn lên rồi sẽ có rất nhiều chị gái thích nó, dáng vẻ con thì đâu có đẹp.”

Khi đó cô là một bạn nhỏ thích ăn kẹo, mà cô còn ăn rất không tiết chế, hơn nữa bất kể loại kẹo nào cô cũng đều thích ăn, răng sún cả đống, bởi vì ngay cả đường trắng cô cũng có thể lấy trộm ra để ăn. Cô hồi còn nhỏ cứ canh chừng đống răng sún rồi không ngừng khóc, khi đó cô vừa mập vừa nhếch nhác, khóc đến mức mồ hôi nhễ nhại bết cả vào, nhưng giữa kẹo và anh Dật Phàm, cô kiên định chọn vế sau.

Cô không ăn kẹo nữa, sau khi thay răng, nhìn trông cũng rất ổn, dáng người cũng thon thả hơn, dần dần có dáng vẻ của một cô bé xinh xắn. Nhưng cô vẫn theo sau Giang Dật Phàm, khi đó bình thường bố mẹ cô rất bận, một khi họ không có nhà, cô sẽ lập tức chạy đến nhà anh, buổi tối làm ầm lên nhất định đòi ngủ cùng Giang Dật Phàm, bố mẹ Giang Dật Phàm không biết làm sao cả, thấy cô cũng nhỏ nên thuận theo cô, vì thế nguyện vọng khác hồi còn nhỏ của cô là hi vọng bố mẹ cô không có nhà, vậy thì cô có thể đến ngủ cùng Giang Dật Phàm rồi.

Cô của hồi nhỏ không cảm thấy mình và anh Dật Phàm ngủ cùng nhau thì có gì không ổn, khi đó cô nghĩ cô nhất định sẽ trở thành vợ anh, cô và anh ngủ cùng nhau, vốn là điều đương nhiên mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui