Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư


“Ôi khỉ thật… Tình Phong à…”
Thấy có người đến, những nhân viên cảnh sát đang ngồi làm việc ở bên cạnh buồng giam tạm thời nhanh chóng lấy xâu chuyền khóa, tìm đúng chiếc chìa khóa màu trắng đục cũ kĩ rồi đút vào trong ổ khóa, mở cạch một cái.
Cánh cửa làm từ khung kim loại chậm rãi mở ra.
“Tình Phong! Tỉnh lại mau!”
Miên Lễ bước vào bên trong buồng giam, đối với em trai ruột đáng yêu của mình, cô không hề thương hoa tiếc ngọc gì mà vả bép một phát vào ngay má của cậu.
Cú đánh này thốn đến nỗi mấy chú người nhân viên cảnh sát đang ngồi ngoài kia phải giật bắn cả người, thấy toàn thân bủn rủn, đau hộ cho cậu luôn.
Một cú đánh ấy cũng khiến cho Tình Phong đột ngột tỉnh lại, hoảng hốt nhìn ra xung quanh.
“Tha cho tôi! Tha cho tôi! Đừng đánh vào mặt.

Khuôn mặt này của tôi ít nhất giá cũng lên tới năm mươi nghìn tệ đấy!”
Sau một lúc hoàn hồn lại, thấy Miên Lễ nhíu mày nhìn mình từ trên cao xuống, Tình Phong mới mấp máy môi.
“Chị?...!Ặc, cái mùi gì mà như chuột chết thế này?”
Tình Phong khịt khịt mũi, nắm lấy chỗ tay áo của mình lên mũi ngửi, ngay một giây sau đó đã phải chạy đi tìm ngay xô để ọe.
Mùi rác trộn vói cả mùi rượu đang ám quanh người mình, không buồn nôn mới là lạ.

Mãi sau một lúc vật lộn ở trong nhà vệ sinh, được một người cảnh sát tốt bụng cho mượn chỗ để tắm và đồ để mặc, Tình Phong mới trong trạng thái thất tha thất thiểu mà bước ra bên ngoài.
A Mặc đã đi lấy xe của cô về, hiện tại ở ngoài cửa sở cảnh sát là một con siêu xe Porsche đỏ đang dừng chờ.
“Tình Phong, em đã ở đâu vậy?”
Miên Lễ cùng với Tình Phong đặt chân bước ra khỏi bậc thềm sở cảnh sát, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của cô, Tình Phong lại ngó nhìn ra xung quanh.
“Ở quanh đây có ai đang theo dõi bọn mình không?”
“Hả… Ừm, không có ai đâu.

Nhưng tại sao em lại hỏi vậy…?”
Chưa để cô dứt câu, Tình Phong đã chọc tay vào trong cổ họng rồi nôn thốc nôn tháo ra ở trong một bồn cây trước sở cảnh sát.

Miên Lễ nhìn mà tài xanh cả mặt lại, vội vàng che mũi đi.
“Em làm cái quái gì vậy?”
“Đây.”
Tình Phong lấy từ trong miệng mình ra một cái USB.
Trước ánh mắt mở lớn đầy sửng sốt của Miên Lễ, Tình Phong lấy tay quệt qua miệng mình.

Cậu rút một cái khăn tay rồi bọc lại cái USB đó, liếc nhìn ra xung quanh rồi cẩn trọng che che nó đi, tiến đến gần Miên Lễ rồi dúi nó vào trong tay cô.
“Tối qua em đột nhập vào chỗ nhà kho ở cảng biển phía Tây rồi lấy được thứ này, nó đang được cắm vào một cái máy tính để trên bàn.

Đang định chuồn ra thì có người mở cửa nhà kho bước vào, em túng quẫn quá nên nuốt vội cái USB đó, mở điện thoại gửi định vị cho chị.”
“Ngay lúc vừa mới gửi xong thì bị phát hiện, thế là bị ăn trọn một cái bịt thuốc mê vào miệng luôn.

Lúc tỉnh dậy đã thấy mình trong sở cảnh sát rồi.”
Miên Lễ gấp gáp kiểm tra lại Tình Phong xem cậu có những vết thương nào khác ở trên người mình không.
“Thằng lỏi này! Sao em mạo hiểm thế hả?!”

“Phải mạo hiểm vậy thì em mới lấy được nó chứ.” Tình Phong đang nói đến cái USB, tiếng nói rất nhỏ: “Cái đó là ‘điểm yếu’ của Tiêu Niên đấy.”
Miên Lễ nhướng mày nhìn lên khuôn mặt đắc ý của Tình Phong: “Thật?”
“Thật!” Tình Phong gật đầu rất mạnh.
Miên Lễ kiểm tra xem có ai đang nghe lén cuộc trò chuyện của hai người bọn họ không rồi nhanh chóng kéo tay Tình Phong vào trong con xe Porsche đang dừng chờ ở gần đó.
“Có máy tính trong xe.

Chúng ta có thể dùng nó.”
Cả hai người mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong, rút từ dưới gầm dưới ghế xe lên một máy tính xách tay, vội khởi động lại máy tính mà không hề để ý rằng, ở dưới nếp gấp cổ áo sau của Tình Phong có một vật gì đó lấp loáng sáng.
“Chết tiệt…”
Kha Triệu Phượng ngồi ở trước một màn hình máy tính đang hiển thị tín hiệu từ máy nghe lén, căn phòng tối hoàn toàn không có ánh đèn.
“Tìm mãi không thấy, thì ra là rơi vào tay hai người họ rồi à? Cậu ta nhanh thật đấy.”
Kha Triệu Phượng tháo tai nghe ra rồi đặt ở trên bàn, bên cạnh bộ máy tính rồi nhấc chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh đó lên.
Người cảnh sát vừa nãy là người đã cho Tình Phong mượn đồ trực ở văn phòng cảnh sát khu dân cư số hai đang ung dung làm việc, nhập dữ liệu của mấy tên cướp vừa mới bị bắt vào buồng giam, bỗng chiếc điện thoại di động để ở bên cạnh bàn của ông ta rung lên.
[Số chưa lưu]: Ông đã đưa bộ đồ được chỉ định ấy cho cậu ta.

Số tiền sẽ ngay lập tức được chuyển vào tài khoản của ông.
Người cảnh sát kia giật mình mà vội che đi màn hình điện thoại, khi nhìn ra xung quanh không có ai đang để ý đến mình, ông ta liền hạ thấp người xuống, gõ nhanh trên bàn phím.
[Cảm ơn ngài!]

Sau khi nhận được hồi âm của người cảnh sát kia, Kha Triệu Phượng liền chặn số của ông ta.

Cậu ta giật lấy cái áo khoác măng tô đen đang treo ở trên ghế choàng qua người mình rồi vặn cửa phòng bước ra.
“Đi đâu đó?”
Tiêu Niên đứng dựa ngay ở bên ngoài cửa phòng, trên tay chị ta là một tách trà hoa cúc pha chút mật ong thơm ngậy.
Kha Triệu Phượng không biết chị ta lại đang ở trong mình, cơ thể thooáng sững sờ, quay đầu nhìn chị ta.
Tiêu Niên nhìn Kha Triệu Phượng cứ nhìn chằm chằm vào mình, giọng nói cũng nhỏ đi khá nhiều.
“Có chuyện gì ở tôi à, Phượng Phượng?”
“Không.” Kha Triệu Phượng lảng mặt sang nơi khác: “Không có gì đâu.”
Tiêu Niên không vạch trần sự bối rối ấy ở ánh mắt của Kha Triệu Phượng, chỉ ừm một tiếng nhè nhẹ.
Kha Triệu Phượng biết thừa là Tiêu iên đã nhận ra, nhưng cậu không nói gì cả, chỉ vươn tay ấn lấy gáy của chị ta đưa sát về phía mình, hé miệng rồi liếm lên đôi môi của Tiêu Niên.
“Tôi đi một lát sẽ về thôi.”
Tiêu Niên nhìn Kha Triệu Phượng rời đi, một tay của chị ta miết nhẹ lên cánh môi đã hơi ửng đỏ rồi liếc mắt về phía gian phòng mà Kha Triệu Phượng vừa mới bước ra, hiện giờ đã bị khóa kín.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận