Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư


Tử Trục Lưu lâu lắm rồi mới gặp được một đối tượng ưng ý như vậy, giống như là một làn gió mới thổi sạch lớp bụi đã bám dính trong trái tim lạnh lẽo đã quá lâu, cậu ta không muốn bỏ lỡ mất.
“Hạ tổng, cô chờ tôi một chút.”
“Ai là cô của cậu?” Miên Lễ đang bực dọc bước đi liền quay phắt lại: “Cậu bao nhiêu mà dám gọi tôi ngang hàng như thế?”
*Ở đây, cách xưng hô của Tử Trục Lưu với Miên Lễ đang tương đương tôi - bạn*
Tử Trục Lưu không ngờ cô sẽ phản ứng lại như thế, có hơi bất ngờ, lắp bắp đáp lại.
“Năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi.” Là một tài năng trẻ, người trẻ tuổi nhất trong dòng họ nhà Tử lên chức ban lãnh đạo cao nhất của tập đoàn.
Miên Lễ xì một tiếng khinh miệt.
“Vậy thì cậu gọi tôi là chị đi, tôi năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi.”
Tử Trục Lưu nhìn Miên Lễ một lần nữa bỏ đi tiếp, đưa lưng về phía cậu ta.
Vòng eo thon như không xương mà rung lắc theo từng nhịp bước chân đi, không cố tình phô diễn sự quyến rũ đến mê người trước mắt cậu ta.

Thật là con người kì lạ có một không hai, vòng eo ấy khiến cho người khác thật nổi lòng tham, muốn trực tiếp nắm lấy rồi nhéo lên mấy cái.

Với vòng eo đó, cô ở dưới thân của một người nào đó mà rên rỉ kiều mị, chắc chắn đó sẽ là một cảnh tượng kinh diễm lòng người.
Tử Trục Lưu ha ha cười một vài tiếng trầm thấp, đút tay vào trong túi quần rồi bình thản rời đi.
Miên Lễ sau khi tách ra được khỏi Tử Trục Lưu thì ngay lập tức lấy điện thoại gọi điện cho Ngô Từ Diệp, anh ta ở bên kia chưa nghe thủng câu nói ấy của cô nó ra sao thì đã bị Miên Lễ hét thẳng vào trong màng loa điện thoại.
“Cô điên à?! Muốn chết hả?!” Ngô Từ Diệp khiếp hãi kêu lên.

Anh ta vừa mới trải qua cú sốc hồi ban sáng còn chưa kịp hồi phục, nay đã lại phải nghe thêm một câu phát ngôn động trời nữa của Miên Lễ: “Đòi uống rượu sao? Chẳng phải cô bị bệnh không được phép uống rượu sao? Muốn phá hỏng nội tạng luôn hả?! Ôi trời ơi…”
Miên Lễ ho lên mấy tiếng khàn khàn, bình thường cô có thực sự chẳng xem Ngô Từ Diệp là cấp trên của mình thật, nhưng chuyện liên quan đến sức khỏe của cô khiến cho cô có đôi chút chần chừ.
Lúc đầu cô không như vậy, rất thờ ơ với sức khỏe của mình.

Chết thì chết, dù sao sống nhiều cũng chẳng có ích gì.
Suy nghĩ ấy khiến cho những người thân của cô hết sức ảo não, chẳng biết làm thế nào để mà khuyên nhủ cô cho phải.
Nhưng rồi bất chợt tất cả mọi thứ đều thay đổi kể từ khi Thương Âu xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Trong lòng cô bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi trước cái chết, tham lam được sống lâu hơn nữa.
Khát khao được sống ấy càng âm ỉ cháy ở trong lòng cô trong suốt tám năm chờ đợi Thương Âu về.
Miên Lễ không cam lòng để cho mối tình của hai người bọn họ tan đi trong mây gió, vì vậy cô chấp nhận mọi đợt trị liệu của bệnh viện, mong có thể kéo dài số tuổi thọ hai mươi lăm năm ngắn ngủi này của mình.

Thật may quá, đã bốn năm rồi cô vẫn sống được bình thường.
Chỉ là cô không biết, mình còn có thể trụ được qua mùa đông năm nay không.
Chẳng phải anh đã về rồi sao?
Đang đi qua một đoạn hành lang vắng, đột ngột cơn ho ập đến khiến cho cả người của Miên Lễ lảo đảo mà khụy chân xuống, ngồi xổm ở trên nền nhà.
Cô ho rất nhiều, cổ họng rát đau.

Từng tiếng ho ra như có một ngọn dao sắc bén cứa mạnh vào trong ngực cô.
Ở bên trong không khí, cô bắt đầu ngửi được những mùi tanh.
Miên Lễ run rẩy đưa tay ra, nhìn thấy lòng bàn tay dính đầy toàn là máu tươi.
Trời hôm nay ở Thượng Hải đặc biệt lạnh, cô vì muốn mặc váy nên mới lờ đi sự cảnh báo của cơ thể, mặc một bộ đồ phong phanh.
Điện thoại vẫn đang được kết nối với Ngô Từ Diệp, nghe thấy những tiếng ho khàn đặc của Miên Lễ ở bên kia, anh ta nhận ra có gì đó không ổn nên đã dẹp sạch mấy cái tư tưởng công việc sang một bên, vội lấy chiếc áo khoác toan đi tìm Miên Lễ.
“Này, cô có sao không đấy?! Đang ở đâu, có cần tôi chở đến bệnh viện không?”
“Không cần.” Miên Lễ nghiến răng để kìm nén lại tiếng ho: “Lấy hộ tôi cái áo khoác lông gấu ở trên giá treo đồ, tôi đang ở tầng ba phòng chụp ảnh tạp chí.


Nhanh nhé, lấy cả chìa khóa xe đi theo tôi.”
“Vẫn muốn đi uống rượu sao? Không cho đi!”
“Ừ thì không uống rượu… Tôi uống sinh tố hoa quả.”
“Vậy còn được!”
Ngô Từ Diệp dập máy, Miên Lễ cố để đứng thẳng người lên, dựa lưng lên thành tường để hít thở.
Cô ghé đầu nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính sát đất, nhìn bên ngoài nền trời lại bắt đầu đổ một cơn mưa tuyết.
Ở sân bay, Thương Âu đang dẫn theo những người đến thăm mình đến khách sạn mà họ đặt trước, bỗng nhiên cơ thể anh cảm thấy lành lạnh.
Bọn họ còn chưa bước ra bên ngoài, gió ở bên ngoài không thể lọt qua lớp cửa của sân bay được, tại sao anh lại cảm thấy lạnh?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận