Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng Mong Anh Luôn Hạnh Phúc
"Cô bé Kỳ Ngọc này thành tích rất tốt, cậu ấy rất hiền, là người đẹp trong khối của con nhưng quả thật đáng tiếc…Chỉ cần chào hỏi cậu ấy cậu ấy liền đáp lời."
Sau khi Kỳ Ngọc mất, có mấy nữ sinh đã òa khóc.
Lâm Nguy thì thầm: "Cơ duyên của cô ấy thật tốt, bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Kỳ Ngọc không chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng yêu thích cô bé."
"Vậy Kỳ Ngọc có bạn trai không?"
"Bạn ấy không có bạn trai đâu, cô ấy là nữ thần trong mắt bọn con bạn nam nào dám độc chiếm."
"Bố nhất định phải giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt". Nếu không Tiết Viễn của con phải làm sao đây!
…
Lâm Nguy gõ gõ bàn ra hiệu cho Kỳ Văn buổi thẩm vấn bắt đầu:" Trước tiên cậu trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!"
Kỳ Văn cắn môi, gật đầu. Khuôn mặt lộ rõ đau buồn sau cái chết của em gái.
"Tối qua từ 12 giờ đến 2 giờ sáng, cậu ở đâu?"
Kỳ Văn sờ sờ cổ: "Tôi…Tôi đang ở ký túc xá đại học "
"Tại sao cậu lại cở ký túc xá trong khi trường đại học gần nhà cậu."
Hắn ta vẫn tiếp tục sờ cổ, trên cổ hắn ta nổi đầy mụn đỏ: "Em gái năm nay lên 12 rất quan trọng, tôi không muốn làm phiền nên đã dọn đến ký túc." Nhường lại phòng mình cho con bé.
"Có ai làm chứng cậu ở ký túc cả đêm không?"
"Có, các bạn cùng phòng có thể làm chứng."
"Hai người có mâu thuẫn gì không?"
Kỳ Văn nghiêng chân cả người dồn hết về phía sau giống như gặp kẻ địch, chỉ muốn ẩn mình đi.
Chuyên gia tâm lý quan sát bên ngoài đều cảm thấy hắn ta có vấn đề tâm lý, tích cách có chút âm trầm.
Lâm Nguy gật đầu, lại gõ gõ trên bàn đang định hỏi thêm thì thấy đối phương kích động đến mức đập bàn.
"Tôi không biết, đừng hỏi nữa, tôi không biết gì hết!" Khóe miệng Kỳ Văn xệ xuống tầm mắt rơi xuống đất.
…
Cùng lúc đó, trong một phòng thẩm vấn khác. Bà Kỳ khí thế hiên ngang:"Mấy người có chuyện thắc mắc thì hỏi nhanh lên tôi còn quay về đánh bài." Nhìn bà ta nhàn nhã cứ như nạn nhân không liên quan đến bà ta.
Viên cảnh sát ngồi đối diện liền lên tiếng: "Bà có vẻ không sốt ruột chuyện con gái mình bị sát hại."
Bà ta cười gằn thành tiếng: "Không phải có các anh ở đây rồi sao, dù tôi có lo lắng thì có tìm ra được hung thủ đâu."
Viên cảnh sát đột nhiên hỏi: "Bởi vì con gái bà có bảo hiểm nên nạn nhân sau khi chết bà sẽ hưởng hết đúng không."
Bà ta xoa xoa gáy theo bản năng, trấn tĩnh nói: "Tôi là mẹ nó đương nhiên được hưởng rồi, các anh nói chuyện tốn thời gian quá."
"Buổi tối hôm đó, bà quả thật không nghe thấy động tĩnh gì sao."
"Không có tôi ngủ rất say."
"Nhà hàng xóm nghe thấy tiếng động lạ nên báo cảnh sát chẳng lẽ bà không thấy gì lạ sao?"
Bà ta lại xoa sau gáy: "Làm sao tôi biết được!"
Cả hai mẹ con đều khả nghi nhưng đều có bằng chứng ngoại phạm, ở hiện trường vụ án cũng không có dấu vân tay.
Cư như hung thủ là ác quỷ, hành sự xong liền bốc khói.
…
Chẳng mấy chốc đã đến thứ hai, Lâm Ly chào tạm biệt khoản thời gian cuối tuần tiếp tục đoạn thời gian đến trường đầy dày vò.
Mặc dù rất ghét đến trường ngày ngày gặp phải tên làm màu và tên tự luyến. Nhưng nếu ông trời ép cô phải chọn giữa gặp hai tên ngốc đó và học tập…Quên đi, cô muốn chọn cái chết.
Dạo này Kha Vũ đều mang hoa tươi và tiếng sét ái tình đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ cô với vẻ che mặt thẹn thùng vì tình yêu.
Kẻ điên cuồng đưa hoa vẫn luôn cảm thấy việc thật lòng yêu thích một người nào đó không có gì là sai cả
Không sai, cậu ta nói thích cô. Chuyện mà quá khứ chưa từng xảy ra.
Nhưng mà cậu ta thích làm màu thì liên quan gì đến cô mà lần nào cũng bị thầy giám thị bắt.
Không giống như Vũ thích làm màu, Tiết Viễn không làm điều gì qua trớn, cậu ấy vô cùng nghiêm túc học tập cùng cô, chỉ là trên mặt không hề che dấu dòng chữ: ''Tôi thích cậu, chỉ cần cậu liếc mắt nhìn tôi là tôi liền mở cờ trong bụng luôn."
Mà thôi!
Lâm Ly mỗi ngày đến trường không chỉ phải đối mặt với ánh mắt săm soi của thầy giám thị mà còn phải đối mặt với tổ đội phản sát ánh trăng.
Lâm Ly đã không còn tâm tư trung thành với đội phản sát ngày ngày tập trung trước cửa nhà vệ sinh. Cô phi nhanh thần tốc về lớp học, tóc đổ mồ hôi dầm dề.
Cô nhận ra học tập vẫn là trên hết. Hội nhóm của họ quá nát điều tra mãi không ra gì. Nhóm của họ tổng kết lại được bốn chữ: "Tự tin mù quáng."
Đã quyết tâm trở lại con đường học tập mà ông trời vẫn không tha cho cô.
Hội phản sát ánh trăng lại trốn học đi điều tra vụ án. Lâm Ly không tham gia nhưng cái sai của cô là chưa thoát nhóm để rồi nợ mới nợ cũ trả một lần.
Trong phòng giám thị lúc này tất cả đều đứng một hàng dài.
"Hôm trước tôi đã nói như thế nào, tôi luôn giám sát các em. Hành vi trốn học tôi đã nhấn mạnh nhiều lần thế mà các em xem như gió thoảng bên tai, các em có biết chính mình đang làm gì không?"
Thầy giám thị lại gõ đầu mỗi đứa một cái, đến lượt Lâm Ly cô rụt cổ lại, giơ tay ý kiến: ''Thầy, lần này em không tham gia chung với bọn họ, em cải tà quy chính rút lui khỏi gian hồ rồi thầy."
Thầy giám thị tức giận gõ đầu cô liền ba cái: ''Cái sai lớn nhất của em là không can ngăn các bạn, nói đi lần này lại làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"
Giỏi lắm, lần này các người lại câm như hến để mình tôi gánh còng lưng. Để cho người có tiền án thề thốt, yêu sớm, trốn học bây giờ là bao che đồng phạm như cô đứng ra lên tiếng.
Bố cô ngày ngày truy tìm tung tích hung thủ còn cô đi học mang tội bao che đồng bạn.
Báo quá báo.
Em. Gái. Mấy. Người.
"Các em đây là cố tình vi phạm.l"
"Kha Vũ."
Cậu ta đột ngột bị điểm danh vội đứng thẳng người dậy: "'Có."
"Nói, sáng qua em đi đâu?"
Cậu ta mặt không biến sắc trả lời: "Em trai em bị ốm."
Cả đám còn lần lượt đồng thanh: "Tụi em đến thăm bệnh, thảm lắm thầy ơi một mình cậu ta gòng gánh cả gia đình. Chúng em là bạn không thể bỏ mặc cậu ta được."
Tiếng kêu ai oán thảm khóc cả một trời.
Thầy giám thị giơ tay đập lên đầu cậu ta nhiều cái vang dội: "Ốm! Ốm! Ốm! Một tháng em trai em ngày nào cũng ốm, tôi đã điều tra kỹ rồi em là con một. Còn dám nói dối."
"Nói có phải tối mấy đứa trốn học đi xem cậu ta chơi bóng rổ không?"
"Vâng! Vâng! Vâng!" Cả đám nhanh nhảu đồng thanh còn hơn là lộ ra hội phản sát của họ.
"Về đi viết bản kiểm điểm tuần sau đọc trước cờ cho tôi." Thầy giám thị cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói xong cả đám nhanh chóng lui ra phòng giám thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...