Hơn nửa đêm, Vân Hy giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi đầm đìa trên trán và lòng bàn tay. Cậu thấy mình đi lạc vào một đường hầm đen, sâu và tối tăm. Đường hầm không lối thoát, không thấy cửa ra. Cậu cứ bước đi, bước đi, đi mãi về phía trước… Cậu hụt chân rơi rất sâu rất sâu xuống một căn phòng. Căn phòng nhuộm một màu đỏ máu me, mùi tanh nồng khó chịu. Đột nhiên Uri hiện ra kéo tay cậu, vẻ mặt anh vô cùng lo lắng, la to “Vân Hy! Chạyđi!”
Trong giấc mơ cậu đã chạy rất nhanh, nhưng con đường phía trước không thấy cửa ra. Cậu lạc lối và rơi vào trạng thái vô thức. Vân Hy ghét nhất những giấc mơ như thế, chúng là ác mộng. Vân Hy giật mình tỉnh giấc, cậu cố gắng trấn tĩnh và ổn định lại nhịp thở, Vân Hy xuống giường đi vào toilet. Cậu rửa mặt và nhìn mình trong gương, thấp thoáng phía sau là một cái đầu. Cậu tiến sát tấm gương để nhìn rõ hơn, đột ngột cái đầu quay lại…
“Á!”
“Ha… ha… ha…”
Đã là lần thứ hai cậu bị anh làm cho giật mình. Vân Hy tức giận quay lại nhìn phía sau, hình dáng của Uri dần dần hiện ra.
“Nửa đêm anh không ngủ mà theo hù dọa tôi chi vậy? Anh quá đáng thật!” Vân Hy khó mà chịu nổi mấy trò nghịch ngợm trẻ con của anh ta.
“Tôi xem xong rồi. Tôi buồn chán quá không biết làm gì thì nghe tiếng cậu la lớn. Cậu gặp ác mộng hả? Thế có cần tôi ngủ cùng không?” Anh giả lả cười với Vân Hy mà không mảy may thấy hối hận.
“Ai cần ngủ chung. Chỉ là gặp ác mộng, không phải tôi sợ” Vân Hy nhanh chóng rời toilet quay về phòng tiếp tục ngủ. Vừa chui vào chăn thì anh ta cũng chui vào theo. Uri giương đôi mắt ươn ướt nhìn cậu “Tôi không muốn ngủ trong cây đèn đó, lạnh lắm. Cho tôi ngủ cùng đi!”, anh dùng vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp ấy thì ai mà chịu nổi. Vân Hy không trả lời nhưng cũng không đuổi anh đi. Giường của Vân Hy cũng không phải quá nhỏ, nhưng hai người đàn ông cao lớn cùng chen chút thì khó tránh đụng chạm.
Từ nhỏ đến lớn Vân Hy không quen ngủ cùng ai. Dù mẹ mất sớm nhưng cậu cũng không ngủ cùng cha bao giờ. Cho nên đây là lần đầu tiên cậu ngủ cùng người khác. Cảm giác không khỏi bồi hồi, khó tả.
Vân Hy quay lưng về phía anh, cố dỗ mình tiếp tục ngủ. Nhưng sau khi rửa mặt thì cậu lại rơi vào trạng thái tỉnh táo đến kỳ lạ. Cậu khe khẽ lăn qua lộn lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Ngược lại, thì Uri đã thở đều đều. Cậu quay sang nhìn gương mặt nằm nghiêng của anh. "Lúc anh ta chưa là thần đèn chắc cũng hại nhiều người lắm đây", cậu thầm nghĩ.
Vân Hy càng nhìn càng bị anh thu hút, nhận ra tim mình đập "Thịch... thich" vài cái khá nhanh. Cậu chưa từng trải qua cảm giác này. Trước đây cũng có vài cô bạn cùng trường tỏ tình, nhưng cảm giác cũng không hồi hộp, lộn xộn kiểu này. Cậu lắc nhẹ đầu như cố xua đi ý nghĩ là mình có cảm giác với anh. Chắc chỉ vì khó ngủ nên tim mới đập bồi hồi thế thôi. Cậu an tâm với cách giải thích đó và tìm nhanh vào giấc ngủ.
***
Sáng hôm sau, trời nắng nhẹ, gió lùa qua cửa sổ mà đêm qua Vân Hy khép hờ làm cậu có cảm giác vô cùng khoan khoái. Hôm nay là chủ nhật nên cậu không cần mở cửa tiệm, cậu cho phép mình ngủ thêm ít phút nữa. Nhưng cái cảm giác nặng nặng ở ngực lại khiến Vân Hy khó thở không thể nướng thêm. Trời ơi! Cái tên Uri này tại sao ngủ mà ôm cậu cứng ngắt thế này? Vân Hy lại càng cảm thấy khó chịu gấp đôi khi anh kề cái mặt ngay sát cổ của cậu mà thở đều đều, khiến cậu nóng cả mặt mũi. Cái tên chết tiệt này tốt nhất là nên ở trong cây đèn luôn cho rồi. Đợi anh thức dậy, cậu sẽ nói chuyện với anh về việc này.
Vân Hy xô anh ra và chạy ào vào toilet. Hừ hừ… xấu hổ nhất chính là nhìn thấy gương mặt của mình ửng đỏ phản chiếu trong gương. Cậu không hiểu hà cớ gì lại cảm thấy rộn ràng khi nhìn đôi môi phớt hồng, ướt át của anh ta. Thật là không bình thường tý nào! Vân Hy ngâm mình trong bồn tắm, để làn nước mát giúp cậu bình tĩnh. Tắm rửa vệ sinh xong bước trở ra phòng, dự định sắp xếp chăn nệm thì thấy cái tên Uri này vẫn còn ngủ. Ngủ cả mấy trăm năm vậy mà nay vẫn còn có thể ngủ mê mệt. Cậu cảm thấy phục anh ta vô cùng. Vân Hy để anh tiếp tục ngủ, còn mình thì xuống lầu làm đồ ăn sáng.
Thông thường ngày chủ nhật, ăn sáng xong, cậu sẽ đi siêu thị mua thực phẩm dự trữ cả tuần. Cậu ăn gọn nhẹ sau đó đến siêu thị cách nhà khoảng hai mươi phút chạy xe. Cậu nhanh chóng lựa chọn những loại thực phẩm, rau củ có thể để lâu trong tủ lạnh. Vân Hy cũng không quên mua ít đồ dùng cá nhân và trà bánh ăn vặt.
Cả đi lẫn về cũng gần hai tiếng mà cái tên Uri vẫn chưa thức dậy. Vân Hy nhận xét là khả năng ngủ của anh thuộc dạng rất rất phi thường. Cậu nhanh chóng bỏ tất cả vào tủ lạnh và xăn tay áo nấu cơm trưa.
Uri bị mùi thơm đánh thức, ù té bay ngay xuống nhà bếp, mang vẻ mặt hớn ha hớn hở như được nhận quà. Tóc tai rối bời, kèm theo vẻ mặt ngái ngủ mà lại hứng phấn thật khiến người nhìn chết cười. Vân Hy nhìn anh cũng không nhịn được mà mỉm cười, cậu bảo anh làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo rồi ăn cơm trưa.
Anh cơ bản chẳng cần phải làm những việc của con người. Chỉ cần xoay vòng một cái là khôi phục dáng vẻ hoàn mỹ của mình. Uri lúc này mặc cái áo thun không tay, quần short thoải mái và đôi dép lê màu đen, rất mát mẻ và hợp nhãn. Anh nhanh chóng xà ngay vào bàn và ăn tất thảy các món Vân Hy làm. Vân Hy cũng không cảm thấy khó chịu với sự háo ăn của anh, vừa ăn vừa nói: “Anh bảo là khi nào tôi gọi thì anh mới hiện thân. Mà hôm qua tới nay, anh đã nhiều lần hiện thân hù dọa tôi rồi. Nếu anh muốn sống cùng tôi thì không cần chui vào cây đèn nữa. Tôi đề nghị anh từ nay sinh hoạt bình thường, không dùng phép thuật. Tôi thật không thể thích ứng ngay được.”
Vân Hy từ tốn nói ra ý kiến của mình. Uri vừa ăn vừa gật đầu, nuốt xong miếng thịt thơm lừng thì anh mới nói lại.
“Cậu không có quyền yêu cầu hay đề nghị gì hết. Nhưng tôi cũng có thiện cảm với cậu và không muốn chui vào cây đèn nữa nên tôi đồng ý chỉ sử dụng phép thuật trong trường hợp khẩn cấp. Còn ngoài ra sẽ không gây phiền phức cho cậu. Hân hạnh đến sống cùng cậu, Vân Hy à.”
Anh vừa nói vừa cười nhìn Vân Hy. Cậu cũng không phải loại người gây khó dễ cho người khác nên với việc anh đáp ứng yêu cầu của mình thì Vân Hy cũng không nói gì thêm. Hiện giờ, cậu cũng chưa nghĩ ra hai điều ước còn lại, nên việc sống chung thế này cũng không sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...