Tách!
Âm thanh vang lên sau cái búng tay của anh. Vân Hy vẫn đứng nơi cửa cùng vẻ mặt ngạc nhiên không hề thay đổi, cả cái động tác mở cửa cũng giữ nguyên. Chuyện gì thế này? Thời gian dừng trôi, không gian đông cứng sau cái búng tay ấy. Phép thuật làm ngưng động không thời gian, quyền năng chỉ thuộc về những phù thủy tối cao. Và anh cũng đã mấy trăm năm không dùng đến rồi. Nếu ngày đó, anh nhanh chóng sử dụng thuật này thì anh đã không gắn cả đời cùng cây đèn. Khôn ba năm, dại một giờ là để ám chỉ điều này đây.
Anh từ từ tiến đến cửa và quan sát Vân Hy. Anh biết cậu chính là người đã gọi anh. Tất nhiên, phép thuật liên kết có thể giúp anh nhìn ra điều ấy. Người giữ đèn thần, triệu hồi anh thì sẽ luôn được phép thuật bảo vệ cho đến khi đạt ba điều ước. Nhưng điều này thì không một người triệu hồi nào được biết. Đó là con dao hai lưỡi.
Cách ăn mặc khác xa anh, tóc cũng khác anh… nhưng lại không khiến anh ghét bỏ. Anh đã ngủ quá lâu rồi, thế gian thay đổi quá nhiều. Người đối diện anh mang vẻ đẹp tao nhã, sạch sẽ và thân thiện… Anh mỉm cười. Người triệu hồi lần này khá là hợp khẩu vị của anh. Một tia tà mị vụt qua ánh mắt khiến cho nụ cười của anh khiến người ta sởn gai óc.
Anh nên làm gì khi trả lại không thời gian này nhỉ? Có nên làm gì đó đặc biệt không? Bản tính của anh cũng thích tự do, vui đùa, hưởng lạc cuộc sống… bị nhốt cả hơn mấy trăm năm thật là giết người à. Thôi thì cứ vui vẻ trước đã, anh nghĩ là làm ngay, "Tách!" Lần này anh và Vân Hy xoay vòng trong cột xoáy như vòi rồng và biến mất.
***
Vân Hy chớp chớp mắt, định thần và lòm còm đứng lên. Cậu ôm đầu vì cảm giác chóng mặt cùng hơi đau vì va phải thứ gì đó. Trấn tĩnh thì nhận ra tiếng sóng vỗ rì rào, có vị mặn mặn trong không khí. Quay đầu nhìn lại, sau lưng Vân Hy là biển xanh ngát đang vuốt ve bờ cát, gió nhẹ ôm ấp hàng dừa… Vân Hy nhớ là lúc nãy mình quay về cửa hàng, mở cửa thì đập vào mắt là một người đàn ông cao to, sau đó thì không hiểu tại sao mình lại ở đây. Hay cậu đang mơ?
Bước loanh quanh và lấy điện thoại di động ra để kiểm tra GPS. Ôi trời, không có tín hiệu. Nơi này là chỗ quái quỉ gì thế? Ai đưa cậu đến đây? Cái cảm giác đau phía sau đầu thì chắc canh không phải mơ. Ai làm ơn giải thích cho cậu biết đi!
Thấp thoáng sau hàng dừa hình như có bóng người. Vân Hy chạy nhanh về phía đó. Càng gần đến thì càng thấy rõ một dáng người đang quay lưng về phía cậu trên chiếc ghế dài, tóc vàng buông rũ.
“Xin chào! Tôi là Vân Hy. Có thể cho tôi hỏi đây là đâu không?” - Cậu lịch sự chào và hỏi thăm đối phương. Nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng sóng biển.
Cậu đi vòng lên đứng trước mặt người nọ. Người đàn ông này dáng người khá chuẩn, cao và ngũ quan thì cực kỳ hòa hợp với gương mặt. Hình như anh đang ngủ. Thế này thì Vân Hy cũng không thể bất lịch sự mà gọi người ta thức dậy để trả lời câu hỏi của cậu được.
Cậu đành đợi. Mười phút rồi ba mươi phút trôi qua mà anh ta vẫn chưa tỉnh giấc. Vân Hy chán ngán đi về phía biển. Dù gì cũng đã ở đây rồi, tắm một chút vậy.
Cậu cởi quần áo, xếp gọn gàng để trên bờ. Mặc mỗi chiếc quần nhỏ, lộ ra dáng người khá chuẩn, cậu nhanh chân chạy ngay xuống biển. Cảm giác nước biển mát lạnh thắm dần vào da thịt cùng gió nhẹ thật khiến cả người cậu khoan khoái. Vân Hy vui đùa cùng sóng biển như trẻ con, đôi lúc lại vang lên tiếng cười thích thú. Từ ngày cha mất đến nay, Vân Hy chưa cười như thế lần nào. Xa xa phía bờ, người đàn ông dáng cao to với mái tóc dài vàng kim đã thức dậy. Anh quan sát cậu, cảm nhận sự vui vẻ của cậu qua tiếng cười.
Chợt Vân Hy quay nhìn lại bờ và nhận ra có người đang nhìn mình. Cậu mặc nhanh quần áo và chạy như bay về phía người đàn ông nọ.
“Chào anh! Tôi là Vân Hy. Anh có thể cho tôi biết đây là đâu không?”
“À! Đây là hòn đảo của tôi” – Người đàn ông trả lời.
“Ngại quá! Ý tôi là nơi này nằm ở đâu ấy? Tôi không biết vì sao tôi lại ở đây” - Vân Hy kiên nhẫn hỏi đối phương.
“Hòn đảo này nằm đâu đó trên biển Thái Bình Dương, không thuộc nơi nào hết. Là tôi đưa cậu đến đây.” – Anh trả lời ngắn gọn.
Vân Hy miệng chữ O, mắt cũng chữ O. Là anh đưa cậu đến đây? Vì sao lại đưa cậu đến đây?
“Tôi không biết anh. Anh là ai? Tôi cũng không hiểu vì sao anh đưa tôi đến nơi này. Anh có thể nói rõ được không?” – Vân Hy ngạc nhiên hỏi.
Nhìn nét mặt hoảng hốt cùng lo lắng của Vân Hy thì anh cũng không muốn bày trò nữa. Sớm muộn gì cũng phải nói.
“Tôi tên là Uri. Tôi là một thần đèn. Cậu là người đã triệu hồi tôi từ cây đèn đó. Và tôi có nhiệm vụ hoàn thành ba điều ước của cậu. Vì không thích cái phòng lúc tôi hiện thân nên đã đưa cậu đến đây” - Uri đáp lời cậu.
OMG! Vân Hy không tin vào tai của mình. Cái chuyện tầm phào thế này mà cũng có người mở miệng ra nói được sao? Cậu thật sự là không tin được.
"Tôi không đùa với anh! Đừng xem tôi là con nít mà nói ra lý do vô lý như thế”.
Lúc này thì Vân Hy thật sự mất kiên nhẫn. Nhưng trái với thái độ của cậu thì Uri vô cùng bình tĩnh tiếp lời.
“Cậu có ba điều ước. Nếu cậu không tin thì ngay lập tức có thể ước một điều. Tôi sẽ thực hiện cho cậu. Nhưng tôi nói luôn cái gì tôi cũng làm được, ngoại trừ: Giết người, hồi sinh, bất tử, quay ngược thời gian và khiến người khác yêu cậu.”
Vân Hy nhìn vẻ bình tĩnh của anh cả nửa giờ cũng không tin nổi. Cậu suy nghĩ: Giết người thì cậu không cần rồi, làm người chết hồi sinh thì nghe thế nào cũng thấy ghê ghê. Bất tử ư? Sống một cuộc đời bất tận từ thế kỷ này qua thế kỷ khác thật không phù hợp với cậu. Quay ngược thời gian để làm gì cơ chứ, sống là phải tiến lên. Cái cậu mong muốn bây giờ chắc có lẽ là tình yêu. Mà điều này thì anh ta không thực hiện được. Vậy ước gì để chứng minh anh ta là thần đèn bây giờ?
Thế gian này chắc là không có người thứ hai giống Vân Hy. Người ta chỉ nghĩ "Trúng độc đắc thì làm gì?", chứ ai mà nghĩ "Có ba điều ước thì làm gì?" Thật là vớ vẩn. Cậu suy nghĩ rồi nói:
“Nếu đúng anh là thần đèn và có quyền năng thì điều ước đầu tiên là hãy đưa tôi trở về cửa hàng của tôi”. Cậu nghĩ dùng điều ước này để kiểm tra cũng không phải là quá phung phí? Về được nhà rồi tính tiếp.
Tách! - Uri nhẹ nhàng búng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...