Em ước gì?

Đã hơn hai giờ sáng, Uri cảm thấy muốn ói nên giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi dậy trên giường, ôm đầu, cảm thấy nhức kinh khủng. Anh bước xuống giường, không khống chế được đôi chân mà ngã lăn ra. Uri lòm còm bò dậy, vỗ vỗ đầu để mình tỉnh táo và đi nhanh vào toilet. Đứng trước gương anh mới nhận ra mình đang mặc độc chiếc quần lót. Anh lờ mờ nhớ lại là Vân Hy đưa anh về và đã thay quần áo cho anh. Uri rửa mặt cho tỉnh táo rồi trở ra phòng ngủ.
Vân Hy ngủ rất ngon giấc. Uri nhẹ nhàng chui vào chăn vì không muốn làm cậu thức giấc. Anh không ngủ, ngồi tựa lưng vào thành giường và nhìn người thanh niên anh tuấn bên cạnh. Uri vuốt nhẹ tóc Vân Hy, thầm nói: “Lần đầu gặp em, tôi đã thích em rồi. Có lẽ tôi cảm thấy quá cô đơn mà bám víu vào em. Càng lúc tôi càng muốn độc chiếm em. Tôi muốn làm em hạnh phúc. Nhưng thân phận của tôi lại không xứng với em và có thể em cũng không chấp nhận loại tình cảm này.”
Anh thở dài. Hơn năm trăm năm trước, anh cũng từng yêu, cũng từng cố gắng vì tình yêu. Nhưng cuối cùng đáp lại chỉ là sự giả dối và phản bội. Anh tiếc thay cho mình vì đã quá yêu và quá tin. Nhưng ngày anh gặp Vân Hy, trong lòng anh ngoài cảm giác muốn vui đùa thì còn muốn được ở bên cạnh cậu. Loại tình cảm nói yêu là yêu này có vẻ không giống thật. Nhưng ái tình khó nói lắm, đôi lúc giữa dòng người xô bồ chỉ một ánh mắt cũng có thể phải lòng nhau.
Anh biết Vân Hy đối xử với anh cũng không quá thân thiết nhưng cử chỉ, hành động thì lại rất chân thành. Anh chắc chắn cậu là một người tốt. Nếu anh có thể cùng cậu đi hết cuộc đời này thì tốt biết mấy. Nhưng anh biết anh đã mất cơ hội được hưởng hạnh phúc như một con người. 
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Hy. Nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và tình yêu của anh. Anh xuống giường, đến bên cửa sổ, dán mắt vào màn đêm và nhớ về dĩ vãng của mình.
***

Hơn năm trăm năm trước, Uri là một phù thủy đầy quyền năng - một trong ba học trò của phù thủy nổi tiếng Mika. Cả ba là những người có năng lực, kiên nhẫn và tấm lòng vị tha. Cả ba đã tìm và xây dựng hòn đảo phù thủy này. Địa vị của cả ba ở đất nước này phải nói là dưới một người và trên vạn người. Đức vua rất trọng dụng họ, tất thảy đều trưng cầu ý kiến của họ. Nhưng khác với hai vị đồng đạo của mình, Uri có tính cách khá cởi mở và hoạt bát. Anh luôn luôn nhận được sự chú ý và ngưỡng mộ từ tất thảy mọi người. Từ ngoại hình đến địa vị và tài năng của anh khiến người người trọng vọng.
Anh có nhiều người yêu thương nhưng cũng không ít kẻ đố kỵ và có ý hãm hại. Năm ấy, anh đã đem lòng yêu một chàng trai trẻ tên Will. Chàng thanh niên ấy cũng rất yêu chiều anh và nói muốn sống trọn đời với anh. Nhưng anh nào có biết, đó chỉ là sự giả dối. Anh vì quá si mê mà bỏ qua vô vàng tội lỗi và khuyết điểm của Will. Hai người bạn đồng đạo của anh không ít lần can ngăn, đưa ra bằng chứng và khuyên anh rời ra người ấy. Uri một mực không tin, cho rằng cả hai ganh ghét với tình yêu của anh. Thậm chí anh cắt đứt quan hệ với họ và chọn Will.
Uri nghe theo lời xíu dụ của Will mà tìm cách hãm hại những người bạn của mình và khiến Đức vua ra lệnh trục xuất họ. Ngày cả hai rời đi, họ đến hòn đảo phù thủy sinh sống, vẫn không oán than gì anh mà còn nói “Một ngày là anh em, suốt đời là anh em. Nếu ngày nào anh cần chúng tôi giúp đỡ hãy cứ gọi tên chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ bỏ rơi anh.”
Anh chỉ cười mỉa mai. Uri đến tận lúc ấy vẫn còn mê muội, ngu ngốc mà nghĩ rằng họ tìm cách lấy lòng anh để rồi khinh bỉ họ. Vài năm sau, anh càng ngày càng lún sâu vào tình yêu với Will. Anh luôn luôn đáp ứng mọi mong muốn của Will để rồi từ một phù thủy được mọi người tin yêu, anh trở thành một tên vô lại trong mắt người đời. Nhưng anh vẫn chìm đắm trong tình yêu và vĩnh viễn không nhìn ra cái sai của mình cho đến một ngày…
Hôm ấy là một ngày mưa bão. Anh đang ôm ấp Will và tận hưởng cảm giác ấm áp mà Will truyền cho anh.
“Em có yêu anh không?” Anh nâng cằm Will và hỏi.

“Em yêu anh. Em còn muốn sống cả đời với anh.” Will cười cười nhìn anh.
Anh đã nghe câu nói này vô số lần nhưng vẫn muốn Will nói với anh nhiều hơn. Will chợt "A" lên một tiếng rồi nhanh chóng lao ra cửa, sau đó quay lại với một cây đèn màu vàng có hình đôi cánh được chạm khắc tinh xảo.
“Em được người ta tặng cây đèn này. Anh thấy nó có đẹp không?”
“Đẹp lắm! Em thích nó sao? Nếu thế anh sẽ bảo người ta làm thêm vài cái tặng em.”
“Em không muốn có thêm, một cây là đủ rồi. Em nhớ đến một câu chuyện cổ khinhìn thấy cây đèn nên ngỏ mua. Nhưng người ta không bán mà là tặng cho em.”
“Câu chuyện thế nào?” Uri hỏi nhanh.

“Ừm… kể rằng nếu phù thủy nào có khả năng chui vào cây đèn mà vẫn bình yên trở ra thì sẽ được mọi người công nhận là phù thủy quyền năng.”
“Thế em muốn gì khi có ý định mua nó? Anh không nghĩ chỉ đơn giản vì em nhớ tới truyền thuyết ấy.” Uri mỉm cười nhìn người mình yêu.
“Thật ra là em có ý khi muốn mua nó… Em biết anh là một phù thủy quyền năng, nhưng em vẫn muốn nhìn thấy anh chui vào cây đèn này và trở ra… Thế có được không?” Chàng trai trẻ rụt rè nhìn Uri.
“Ha… ha… Anh còn tưởng là em có ý gì khác. Cái đó chỉ là chuyện nhỏ thôi bé con à. Anh sẽ chứng minh cho em thấy.” Nói xong anh đứng lên, làm bộ dạng chuẩn bị biến hình.
Bùm!!!
Uri tan biến vào không khí và trở thành làn khói chui vào cây đèn. Anh nói vọng ra “Em thấy chưa, anh dễ dàng chui vào, giờ anh sẽ bình yên chui ra để chứng minh anh là phù thủy quyền năng.”
Bên ngoài không có tiếng đáp lời. Chỉ nghe có âm thanh “Vu… Vu…” rất lạ tai. Anh dùng phép thuật chui ra khỏi cây đèn. Nhưng anh chỉ chui ra được tới quá vai, cả hai tay và nửa người còn lại vẫn đang ở trong cây đèn. Vì một điều gì đó mà anh không thể ra khỏi hoàn toàn? Uri không nghĩ mình dùng sai câu thần chú, cái trò này chỉ là cỏn con với anh.

Đập vào mắt anh là khung cảnh hãi hùng… Căn phòng tráng lệ lúc nãy anh đứng, giờ trở nên hoang tàn. Nóc lâu đài biến mất, sấm sét, mưa gió vần vũ trên đầu… Xung quanh anh xuất hiện một vòng tròn lốc xoáy cực mạnh… và Will đang đứng bên ngoài vòng tròn, miệng lẩm bẩm.
Will đang đọc thần chú. Uri lờ mờ nhận ra đó là câu thần chú phong ấn cổ xưa mà chỉ có những phù thủy cấp cao mới học được. Anh hét lên “Em đang làm gì thế? Tại sao lại phong ấn anh?”
Một bóng người trùm áo choàng đen đứng bên cạnh Will lên tiếng, “Đến lúc này mà mi vẫn còn ngu muội chưa nhận ra sao? Will là tay sai của ta, nó đang tìm cách phong ấn mi. Suốt cuộc đời này mi sẽ mãi mãi bị nhốt trong cây đèn. Ha… ha… ha... Ta câm hận ngày phù thủy Mika nhận ba đứa các ngươi. Đáng lẽ ra người đứng trên đỉnh vinh quang phải là ta… là ta…”
Tiếng nói của tên áo đen kia đã bị bão tố cuốn đi. Uri lờ mờ nhớ ra trước đây sư phụ của anh có nhắc đến một vị phù thủy trẻ, cũng tài năng không kém bọn anh. Nhưng vì tính cách của gã quá hiếu chiến và độc ác nên sư phụ đã trục xuất. Không lẽ gã áo đen chính là người ấy. Nếu đúng là thế thì anh có thể hiểu vì sao gã lại câm hận bọn họ đến thế. Trời ơi! Chính anh đã hại các anh em của mình và giờ tới anh.
Anh cố gắng tạo ra một kết giới bảo vệ mình và đồng thời đọc thần chú phản công. Nhưng anh đã chậm một bước, cơ thể anh không thoát ra hoàn toàn chính là trở ngại lớn nhất khiến anh không thi triển được phép thuật. Hai tay còn vướng lại không thể giúp anh làm ngưng động thời không. Khốn kiếp! Anh bất lực chống chọi với câu thần chú để không bị cuốn vào cây đèn. Nhưng... đã quá muộn! Sau nửa tiếng giằng co, cuối cùng anh bị lôi tuột vào trong cây đèn. Trước khi biến mất, anh đã thầm xin lỗi hai người bạn "Nick, Rindy! Tôi xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi!"
Anh tan vào hư không, rơi vào hố đen không lối thoát và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ trăm năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui