Em Tựa Như Ánh Sáng Sao Trời

Sau khi mẹ Lăng đưa cô về phòng của mình, Lăng Diệu nhìn toàn diện căn phòng mà mình đang ở, nó vẫn được giữ y nguyên khi cô đi, không có một chút bụi bẩn nào, dường như có người quét dọn thường xuyên mọi thứ đều được bài trí đúng như khi trước cô ở.

Cô không biết việc mình quyết định về đây có phải là đúng hay không, nhưng nếu như lần này cô quay về tất cả mọi thứ xảy ra trong mơ đối với cô thêm một lần nữ, cô không biết bản thân lúc đó sẽ phát điên như thế nào nữa. Dù cho bây giờ cô có lạnh lùng, hờ hững đến như thế nào nữa, dòng chảy của thời gian có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cô không muốn con tốt thí của số phận, đây là thân thể của cô, cô không muốn mình bị điều khiển theo ý của thiên đạo, vì vậy có mới tìm cách trốn tránh, lạnh lùng, xa cách với tất cả mọi người ở trong cốt truyện.

Cốc, cốc

"Chị, em vào được không?" Giọng nói của Lăng Tiêu rất nhẹ, y như giọng của một có gái thỏ thẻ với người mình yêu, tại vì cậu sợ chị gái mình sẽ làm lơ lời nói của mình, không chào đón cậu.


"Cửa không khoá, em vào đi."

Vốn dĩ Lăng Tiêu chỉ muốn gọi hỏi xem chị gái mình đi ngủ chưa, cậu cũng biết rằng chị gái rất ít khi trả lời mình, nhưng vẫn không kìm được mà gọi hỏi thăm cô, vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý rằng cô sẽ không trả lời của mình, nhưng lại không ngờ Lăng Diệu lại đáp lời cậu.

"Vậy em vào nhé."


"Chị, chị ở bên đó có thấy vui không ạ? Em không biết hôm nay chị về, chị về thì cũng báo cho em một tiếng chứ, em sẽ đi đón chị, hôm nay chị quay về khiến em và cả nhà chúng ta rất bất ngờ. Em là em trai của chị, nên chị đừng lạnh nhạt với em được không? Nếu em có lỗi gì thì chị có thể nói với em, em có thể sửa, em với chị tuy là chị em, nhưng em cảm thấy chị luôn bài xích tất cả mọi người trong nhà của mình. Chị, rốt cuộc chuyện gì đã khiến chị thay đổi như vậy ạ." Lăng Tiêu không biết lấy dũng khí ở đâu để nói hết những gì trong lòng mình muốn nói ra cho Lăng Diệu nghe.

"Chị à, em là em trai của chị, không phải là người ngoài, chúng ta là chị em ruột, lên nếu chị có chuyện gì có thể nói với em. Tuy em là con trai, nhưng em không muốn bị chị ghét bỏ hay chán ghét em. Có lúc em thật hâm mộ chị, nhưng có lúc lại rất chán ghét chị. Em không học giỏi được như chị, cũng không phải là một đứa con ngoan của cha mẹ, nhưng em vẫn luôn cảm thấy tự hào vì có được một người chị vô cùng giỏi giang. Trời khuya rồi, chị ngủ sớm đi ạ.Em đi ngủ trước."

Sau khi nói hết những lời mà bản thân mình muốn nói ra với Lăng Diệu, Lăng Tiêu lại cảm thấy khá rối rắm: "Lăng Tiêu, mày điên rồi, sao mày lại nói chuyện với chị gái mày như thế. Lỡ mai chị ý không muốn nhìn thấy mặt mày nữa thì sao. Mày đúng thật là điên rồi."

Lăng Diệu không ngờ lại nói với mình những lời như vậy, không phải là cô ghét mọi người trong nhà mà là cô vẫn chưa thể nào thoát khỏi được những giấc mơ, thoát khỏi được những ác mộng mà từng nhân vật trong cuốn tiểu thuyết làm với nguyên chủ. Cô làm sao có thể tha thứ cho những người đã làm hại nguyên chủ đây.

Lý do mà cô không muốn quay về đều là tất cả các nhân vật gây đau thương cho nguyên chủ, ngay cả cha mẹ và em trai cô ấy đều không tin cô ấy, mà cô lại không muốn đặt tình cảm của bản thân mình vào các nhân vật ý, vì cô nếu như mình đặt niềm tin thật nhiều lỡ sau này niềm tin đó mất đi bản thân cô lại càng khó thoát ra khỏi. Lên cô vẫn không dám nhận lấy tình cảm của gia đình nguyên chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận