Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Editor: miemei

Sau khi dạ tiệc hôn lễ kết thúc, Chu Tử Chính có tửu lượng rất tốt cũng đã say khướt. Tống Thành Trạch đứng bên cạnh đỡ rượu cho anh thì trực tiếp nằm bò trên bàn ngủ đến không còn biết trời trăng gì nữa, tài xế phải khiêng anh ta về nhà. Chu Tử Chính gật đầu khen ngợi: “Anh em tốt, năm nay tăng thêm hoa hồng cho cậu.”

Về đến nhà tắm rửa xong, mặt mày Chu Tử Chính đỏ bừng, hai mắt phát sáng ngồi trên giường, lại muốn hóa sói. Lâm Dư Hi khẽ hôn anh: “Được, chờ em một chút.” Vì đêm đặc biệt này, cô đã đặc biệt đi mua một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm. Chỉ là, khi cô mặc xong đi ra, thì con sói trần truồng kia đã ngã xuống giường ngủ khò khò rồi.

Lâm Dư Hi buồn cười, được rồi, đêm động phòng của hai người họ đã trở thành một đêm phong cảnh tuyệt đẹp. Cô cúi người hôn nhẹ lên trán anh, đắp chăn lại cho anh.

“Mơ đẹp nhé, ông xã.”

Anh ngủ say rồi, mà cô thì có chút hưng phấn nên ngủ không được. Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, từ nay về sau, cô đã chính thức là bà Chu rồi. Tuy đã sống với nhau một thời gian, nhưng sau khi đeo nhẫn vào rồi thì cảm giác có chút khang khác. Khác ở chỗ nào ư? Có lẽ chính là sự ủy thác và hứa hẹn hoàn toàn kia. Hôn nhân không chỉ là một tờ giấy kết hôn, mà là sự tin tưởng, tin tưởng bản thân mình cũng tin tưởng anh ấy, bất kể trong lúc đời người lên cao hay xuống thấp cũng tình nguyện kiên trì giữ gìn suốt kiếp.

Lâm Dư Hi mở máy tính lên, tìm xem video lễ kết hôn hôm nay quay lại. Chu Tử Chính đứng trên sân khấu cùng cô hát song ca bài At the beginning, sau đó rất cảm tính nói: “Chúc các anh em độc thân tìm được một người phụ nữ làm cho các anh em có thể ngóc đầu lên.”

Dưới sân khấu cười ầm ầm.

“Nhưng mà không được tìm bà xã tôi, cô ấy dẹp kim rồi.” Nghe thấy câu này một lần nữa, Lâm Dư Hi không nhịn được bật cười. Lúc đó Chu Tử Chính đã hơi say, mà cô thì bị anh ôm hôn đến gần như không thở nổi, thế là nghe anh nói vậy, mặt cũng đỏ cả lên.

Lúc cô đi thay lễ phục, người dẫn chương trình hỏi: “Anh Chu dự định muốn có bao nhiêu baby?”

“Tôi vốn muốn 6 trai, 6 gái, vừa đủ một tá, nhưng nghĩ lại thì vất vả cho tôi quá.”

Người dẫn chương trình không hiểu: “Vất vả cho anh? Không phải là vất vả cho chị Chu sao?”

“Mỗi khi sinh một đứa thì phải trai giới ít nhất 5 tháng, mười hai baby thì chẳng phải sẽ phải trai giới 60 tháng, tận 5 năm lận, tôi chịu không nổi đâu.” Lâm Dư Hi lại phì cười, anh thật sự say không nhẹ nha.

“Vậy thì một trai một gái đi, gom lại thành chữ ‘hảo’.”

Chu Tử Chính gật đầu: “Tốt nhất là thai long phượng, trai giới một lần là xong.”

Dưới sân khấu vang lên giọng nói non nớt: “Chú ơi, trai giới có nghĩa là gì ạ?”

“Bạn nhỏ à, sau khi cháu đủ 18 tuổi thì hỏi ba cháu nhé.”

-----

Sau khi Chu Tử Chính mở mắt ra thì rất tự nhiên sờ soạng vị trí bên cạnh, không có người. Anh ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, tối qua là - - đêm động phòng. Đột nhiên anh nhớ ra gì đó sờ sờ chính mình, không mặc gì cả, nhưng anh thật sự không nhớ nổi đêm quan trọng nhất thế này rốt cuộc anh đã làm gì?

Đi xuống lầu, Lâm Dư Hi đang nói chuyện điện thoại với Ngải Vi, thấy Chu Tử Chính đi xuống, Lâm Dư Hi liền nói với Ngải Vi: “Chút nữa gặp.” Rồi cúp điện thoại.

“Bà xã, chào buổi sáng!”


“Ông xã, chào buổi trưa.”

Chu Tử Chính ôm cô cho một nụ hôn nóng bỏng: “Ngày đầu tiên làm bà Chu có quen không?”

“Cũng ổn, qua mấy ngày nữa xem sao. Không quen thì có thể thế nào?”

“Thói quen có thể từ từ bồi dưỡng mà.” Chu Tử Chính suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi: “Tối qua chúng ta làm rồi à?”

“Làm rồi.”

Chu Tử Chính nhíu mày: “Thật hả?”

“Phải đó, trong mơ ấy.”

“……” Chu Tử Chính có chút chán nản, “Chuyện chúng ta làm trong đêm động phòng là mơ mộng xuân ư?”

“Ông xã, ngày tháng còn dài!”

“Nhưng đêm động phòng chỉ có một lần. Cậu Trạch chết tiệt này, sao không đỡ rượu giúp anh chứ?”

“Vợ của cái cậu Trạch chết tiệt đó vừa mới gọi cho em, cô ấy sắp sinh rồi, ông chồng chết tiệt của cô ấy vẫn còn đang nằm mơ chưa dậy kìa.”

“Tội thêm hai bậc.”

“Chồng à, anh ấy đỡ rượu cho anh mới say thành như vậy đó.”

“Cái đó là làm việc không lanh lợi, tội thêm ba bậc, trừ hoa hồng của cậu ta.” Chu Tử Chính tức giận không yên, đêm động phòng cả đời chỉ có một lần, cứ thế mất rồi.

Lâm Dư Hi hết nói nổi trừng anh một cái: “Ông boss như anh khó hầu hạ thật đấy, hở một chút là trừ tiền hoa hồng của người ta. Tóm lại bây giờ em muốn đến bệnh viện với Tiểu Ngải, anh chịu trách nhiệm moi anh Trạch dậy mang đến bệnh viện.”

“Anh là boss của cậu ta, anh mà phải đi moi cậu ta dậy á?” Chu Tử Chính lòng đầy căm phẫn.

Lâm Dư Hi nhón chân thơm anh một cái, dịu giọng nói: “Please!”

Mỹ nhân kế, lại là mỹ nhân kế. Em cho rằng anh sẽ trúng kế sao?

-----

“Ding dong, ding dong!” “Tống Thành Trạch, cậu lăn ra đây cho tôi! Vợ cậu sắp sinh con rồi.”


-----

Ngải Vi nghe lời khuyên của Lâm Dư Hi, chọn sinh tự nhiên, nhưng thật sự là đau đến chết đi sống lại, giày vò mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng sinh ra một nhóc mập nặng 4 kg. Tống Thành Trạch bế con trai vừa rơi nước mắt vừa nói: “Bà xã, vất vả cho em rồi!”

Ngải Vi sớm đã không còn hơi sức để nói chuyện nữa rồi.

Chu Tử Chính nhìn dáng vẻ của Ngải Vi khi ra khỏi phòng sinh, trong lòng ưu tư: “Vợ à, sau này em sinh con vẫn nên sinh mổ đi.”

“Sinh tự nhiên tốt cho cả con và mẹ.”

“Vậy được, chúng ta đi làm một đôi thai long phượng đi, em đau một lần là xong chuyện.”

Lâm Dư Hi cười: “Chẳng phải anh nói muốn sinh một tá sao?”

“Anh chịu không nổi.”

Lâm Dư Hi cười xòa: “Biết rồi, vì anh phải trai giới 5 năm chứ gì?”

“Bởi vì anh không thể trơ mắt nhìn em đau nhiều lần như vậy, mà anh lại không thể chịu đau thay em.” Chu Tử Chính nói đến trên mặt đầy vẻ đau lòng, dường như chỉ cần nghĩ đến cô chịu đau thì đã cực kỳ khó chịu rồi.

Lúc trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp, Tống Thành Trạch u oán lướt tới, giơ cánh tay đầy dấu răng của anh ta lên: “Boss, anh tuyệt đối có thể cùng chịu đau đấy.”

Chu Tử Chính vỗ vai anh ta: “Đau mà vui, đáng! Vì chúc mừng con trai của cậu ra đời, trước đó trừ hoa hồng của cậu tất cả đều bù lại hết, còn tăng thêm nữa.”

“Tôi có thể yêu cầu thêm tiền phụ cấp tai nạn lao động không?”

“Cậu thế này cũng tính là tai nạn lao động hả?”

“Lao động làm chồng ấy ạ.”

“……”

-----

Lâm Dư Hi đến bệnh viện với Ngải Vi mấy ngày, rồi cùng Chu Tử Chính xuất phát đi du lịch tuần trăng mật. Nghe nói lúc đặt địa điểm du lịch trăng mật, hai người đã lấy một tấm bản đồ thế giới ra, nắm tay, nhắm mắt lại cùng chỉ vào một vị trí: Dubai.

“Bao máy bay đi nhé!”


“Không muốn.”

“Kéo búa bao.”

“Chồng à, bớt bao máy bay đi, bảo vệ môi trường! Hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?”

“Nghe nói bây giờ khoang hạng nhất có giường đôi đấy.” Lâm Dư Hi chớp mắt: “Chúng ta đi thử xem?”

Hai mắt của Chu Tử Chính bỗng chốc tỏa ra ánh sáng của sói.

Lên máy bay rồi, Chu Tử Chính tức đến muốn lật bàn, không đúng, là lật giường! Mẹ nó, đúng là có giường đôi, nhưng cửa không kín đến tận nóc, nhón chân một cái là có thể thấy hết cảnh xuân trên giường, đây hoàn toàn chính là một thiết kế siêu cấp lưu manh. Chu Tử Chính khó dằn cơn giận xuống, quyết định sẽ tìm thời gian liên hệ với nhà thiết kế máy bay, hỏi thật kỹ xem rốt cuộc ý nghĩa thiết kế của giường đôi trên máy bay là gì. Cho người ta ngủ mà không cho người ta lăn, khốn kiếp!

-----

Dubai, một thành phố phồn hoa vì dầu mỏ và vàng, ở đây có không ít những cái nhất của thế giới: tòa kiến trúc cao nhất, khách sạn xa hoa nhất, trung tâm thương mại lớn nhất, cảng nhân tạo lớn nhất.

Chu Tử Chính hỏi: “Em biết người giàu ở đây khoe của thế nào không?”

“Đặt dầu mỏ và vàng ở trước cửa?”

“Quả thật là đặt một thứ ở trước cửa, nhưng thứ này còn quý giá hơn dầu mỏ và vàng nữa.”

Quý giá hơn? Kim cương? Không đúng, ở đây là vùng đất sa mạc, là nước ư? Lâm Dư Hi nhìn quanh, chợt hiểu ra: “Là cây!”

“Đúng, trước cửa nhà càng có tiền thì trồng càng nhiều cây.”

Lâm Dư Hi cười nói: “Vậy bọn bắt cóc muốn tìm mục tiêu thì dễ quá rồi, đếm số cây trước cửa là được.”

“Nhưng cũng có độ khó đấy, mấy người đó, nam thì ăn mặc đều giống nhau cả, nữ thì càng toàn một màu đen, không cẩn thận một chút là bắt nhầm người ngay.”

Không bao lâu sau, hai người nhìn thấy mấy người đi ra từ một căn biệt thự trước cửa có trồng rất nhiều cây, người đàn ông dẫn đầu mặc một cái áo dài màu trắng, bốn người phụ nữ đi theo sau lưng ông ta thì cả người đều bọc trong cái áo dài màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Lâm Dư Hi nhìn những người phụ nữ đi theo sau người đàn ông kia, thứ mà chiếc áo đen bao bọc, ngoài cơ thể của họ, còn có linh hồn của họ nữa! Đột nhiên cô thấy rất may mắn rằng mình sống ở một đất nước mà phụ nữ có quyền lựa chọn.

Lâm Dư Hi nói: “Đúng rồi, nghe nói đàn ông ở đây có thể cưới bốn vợ đó.”

“Hình như là vậy.”

“Hâm mộ không?”

“Hâm mộ chứ, đáng tiếc anh không thờ phụng đạo Hồi, cũng không chấp nhận được mỗi ngày mặc cùng một cái áo dài che đi vẻ đẹp trai của anh.”

“Nhưng anh có thể có bốn bà vợ luân phiên cho anh lật thẻ, sướng lắm nha!”

“Điều này cũng khá mê người đấy, nhưng ở đây cũng có quy tắc, trước khi anh muốn cưới vợ khác thì cần phải có được sự đồng ý của em, nếu như em không đồng ý, thì anh cũng không cưới được. Cho nên, bà xã đại nhân à, em có đồng ý cho anh cưới vợ nhỏ không?”


Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Anh có đồng ý cho em nuôi trai bao không?”

“Ở đây đâu có nói phụ nữ có thể gả cho bốn người chồng đâu.”

“Em cũng đâu có nói muốn gả, chỉ là nuôi nam sủng chơi chút thôi.”

Chu Tử Chính chớp mắt làm nũng: “Thực ra anh cũng có thể role play làm trai bao, bao nuôi anh thì thế nào hả?”

Lâm Dư Hi phì cười: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh có đáng để em bao nuôi hay không.”

“Anh nhất định sẽ làm cho em không nỡ để anh đi.”

“Được, nếu đã đến Ả Rập, thì hôm nay anh role play Aladin và cây đèn thần đi, biểu hiện tốt vào, sẽ cho anh nhiều tiền boa hơn.”

“Anh có thể chỉ định tiền boa được không?”

“Anh muốn cái gì?”

“Trứng, tốt nhất là hai quả, một quả cũng được.”

-----

Hôm nay, nơi bọn họ muốn đi thăm thú là một tòa nhà thờ Hồi giáo xa hoa đến mức không gì sánh bằng. Muốn vào nhà thờ, cho dù là du khách nữ cũng phải mặc áo dài đen, đeo mạng che mặt đen. Thế là Lâm Dư Hi và các du khách nữ khác cùng đi thay đồ.

15 phút sau, Chu Tử Chính vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dư Hi trong biển người đen kịt, anh bắt đầu lo lắng gọi điện cho cô, nhưng điện thoại không có ai bắt máy! Tim anh đập mạnh lên, lập tức dùng di động tìm xem GPS của Lâm Dư Hi, lại thấy chấm đỏ trên màn hình đã rời khỏi nhà thờ Hồi giáo, ra ngoài đường lớn.

Chu Tử Chính vọt ra ngoài nhà thờ Hồi giáo nhanh như gió, nhảy lên xe, đuổi theo với tốc độ cực nhanh, đám vệ sĩ thấy dáng vẻ Chu Tử Chính gấp gáp đến độ như muốn ăn thịt người thì đều bị dọa cho nhảy dựng, lập tức lên xe đuổi theo. Xe của Chu Tử Chính phóng nhanh trên đường lớn, nhìn vào chấm đỏ di động trên thiết bị theo dõi GPS, đạp ga càng ngày càng sâu, cát vàng bay tán loạn phía sau xe.

Sao có thể bị người ta bắt đi chứ? Sơ suất quá, tại sao không thuê vệ sĩ nữ chứ? Con mẹ nó, vừa ra khỏi cửa là có chuyện, ông trời ơi ông chơi trò gì đây?

Đuổi theo 30 phút, chiếc xe kia cũng chạy với tốc độ cực nhanh, cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt. Chu Tử Chính nghiến răng, xoay tay lái đụng vào phía sau chiếc xe đó. “Rầm”, chiếc xe không kịp chuẩn bị, bị đụng ra khỏi đường lớn, lật xe trên bãi cát vàng ở bên đường.

Chu Tử Chính và đám vệ sĩ xông lên, Chu Tử Chính mở cửa xe ra, hét lớn: “Liz!”

Đám vệ sĩ giơ súng lên: “Freeze!”

Trong xe vang lên giọng nói run rẩy của một nam một nữ: “Don’t kill me!”

-----

Thì ra muốn vào nhà thờ Hồi giáo thì phải tháo cả trang sức ra, Lâm Dư Hi chỉ có thể tháo bông tai ra để vào túi xách, rồi lại bỏ vào tủ bảo hiểm. Khách du lịch quá nhiều, cô bị những người khách du lịch khác đụng mấy cái mới ra khỏi phòng thay đồ được. Không biết có phải do lúc trưa ăn phải đồ ăn có vấn đề hay không, bụng của Lâm Dư Hi chợt đau nhói lên, chỉ có thể vội vã chạy vào nhà vệ sinh được làm từ đá cẩm thạch, xa hoa đến mức làm người ta tặc lưỡi, để giải quyết một chút. Cứ như thế bị giày vò gần 20 phút mới ra đến nơi đã hẹn gặp trước với Chu Tử Chính, chỉ là cô tìm một vòng cũng không thấy anh đâu.

Chẳng lẽ đợi lâu quá, nên anh ấy tự mình đi vào tham quan trước rồi? Lâm Dư Hi đi vào đại điện của nhà thờ Hồi giáo, vừa tham quan vừa tìm người, dạo hết một vòng lớn, vẫn không thấy người đâu. Chỗ này lớn quá, rất khó tìm, vẫn nên đi gọi điện thoại thôi! Lâm Dư Hi về đến phòng thay đồ, mới phát hiện không thấy chìa khóa của tủ bảo hiểm đâu. Người đã không thấy rồi, chìa khóa cũng không thấy luôn, được rồi, đi ra bãi đậu xe tìm tài xế và vệ sĩ vậy. Cô mặc cả người đen thui chạy vội ra ngoài nhà thờ, đi đến bãi đậu xe, sau đó kinh ngạc phát hiện không có một bóng người, mà xe của Chu Tử Chính và vệ sĩ đều không thấy đâu cả.

Lâm Dư Hi đứng nghệch ra một bên, thế này là tình huống gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui