Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

54

Tôi bị kéo đến bữa tiệc tối.

Bên trong sảnh chật ních người, nhân viên phục vụ vội vàng bưng đồ ăn lên, ở bàn gần nhất có vài người đã đứng dậy nâng ly chúc mừng.

"Anh Kỳ."

Bùi Kỳ hờ hững đáp lại, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào tầm mắt của mọi người.

Mặc dù tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều trẻ hơn tôi, nhưng tôi vẫn hơi khẩn trương trong vô thức, là một nghệ sĩ trong giới giải trí, chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc tối co nhiều người như vậy...

"Chào chị dâu!"

Mấy thanh niên rất nhiệt tình, mở miệng đều gọi chị dâu.

Tôi cố gắng duy trì nụ cười mỉm, nhìn họ rồi nói khẽ: “Chào mọi người, mọi người cứ gọi chị là Hạ Viên là được rồi.”

Bùi Kỳ nắm chặt tay tôi, kéo tôi ngồi xuống, nhìn thấy có người sắp rót rượu, tiện tay che luôn miệng ly, thờ ơ nói: “Đổi đồ uống đi.”

"Anh Kỳ không uống rượu sao?"

"Lái xe, không uống rượu."

Bùi Kỳ thản nhiên trả lời, nhìn những người có mặt ở đây, nhẹ nhàng nói: "Bữa ăn hôm nay tôi sẽ trả tiền. Mọi người cứ tự nhiên vui vẻ nhé."

Vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều rối rít cười haha, cũng không nói thêm câu nào nữa, coi như tôi có thể yên tâm làm con rùa rụt cổ rồi, nhưng người đứng gần Bùi Kỳ nhất lại hỏi: “Tối nay không ở lại trường sao?”

"Ừ, có việc phải về."

Bùi Kỳ nghiêm túc trả lời, nhưng đột nhiên đối phương lại bật cười, thấp giọng nói: "Anh Kỳ, khi anh kết hôn nhớ gọi em nhé, tôi sẽ làm phù rể cho."

Bùi Kỳ bình tĩnh đáp lời: "Ừ."

Tôi:…

Trời, trẻ con bây giờ nghĩ xa như thế sao?

Đầu óc tôi quay cuồng, cúi đầu nhìn chiếc bát nhỏ trống không, cầm chặt đôi đũa trong tay, đang miên man suy nghĩ thì một con tôm đã bóc vỏ được bỏ vào bát tôi.

Tôi giật mình, vô thức quay sang nhìn Bùi Kỳ, mới phát hiện cậu đang đeo bao tay để lột vỏ tôm, trò chuyện với những người xung quanh với vẻ mặt tự nhiên.

Tôi ăn bữa cơm này rất nhàn.

Cả quá trình Bùi Kỳ đều gắp thức ăn cho tôi, đồ ăn được gắp cho đều là đồ tôi thích, hoàn toàn không cần tôi phải động tay làm gì cả.

Tôi nhìn cậu vẫn luôn nói chuyện phiếm, cũng không ăn gì mấy, cứ được cậu gắp cho, nên cứ có cảm giác ngại ngùng, nhưng vì ngại đông người nên không nói, chỉ có thể im lặng di chuyển bàn ăn, nhân lúc cậu không để ý, gắp một ít thức ăn cho cậu.

Sau khi trò chuyện một lúc, Bùi Kỳ nhìn đồ ăn ở trong bát, ánh mắt liếc qua tôi, bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Tôi yên lặng nhai viên thịt viên nhỏ, giả vờ như không để ý đến, lẳng lặng nghe bọn họ trò chuyện, trong lúc lơ đễnh liếc nhìn bát của Bùi Kỳ, muốn nhìn xem cậu đã ăn xong chưa, lại phát hiện cậu đang nhìn mình.


"Này, người ở viện mỹ thuật tới rồi."

"Nghe nói bạn gái của anh Kỳ ở đây, có thể nhìn một chút không?"

Tôi nhận ra người nói câu này, là cô gái ở phòng ngủ 328.

Dù sao lần trước cũng đã gặp nhau một lần ở quán lẩu, đối phương vừa nhìn thấy tôi, không khỏi sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã di dời sự chú ý dưới ánh mắt hóng hớt thích thú của người khác.

"Anh Kỳ và chị dâu sau này sẽ kết hôn, em không còn cơ hội nữa đâu."

Bạn nam đứng gần Bùi Kỳ nhất đứng dậy chặn cô gái định mời rượu lại, nửa đùa nửa thật nói, nhưng lời nói quá thẳng thắn, cô gái vội cau mày lên tiếng: "Anh nói hươu nói vượn gì vậy?"

Những người có mặt ở đây vội hòa giải, chủ đề này chẳng mấy chốc đã bị bỏ qua, Phương Cách cũng từ bàn bên cạnh sang mời rượu, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi cô gái đó.

Dường như đã hiểu ra điều gì đó, tôi yên lặng mím môi, bắt gặp ánh mắt của Bùi Kỳ, giống như âm thanh xung quanh lập tức biến mất, chỉ có nhịp tim đang từ từ tăng tốc.

Tôi tự mình ngoảnh mặt đi, cầm lấy một ly đồ uống, uống một ngụm nhỏ.

Tôi chợt nhận ra, mình rất hẹp hòi, vẫn luôn nhớ rất rõ cô gái ở phòng ngủ 328...

55

Thấy sắp phải về nhà, tôi có hơi bất an, về đến nhà cũng không biết phải nói gì với Bùi Kỳ, càng nghĩ càng thấy căng thẳng, chỉ hy vọng ông trời có thể trì hoãn giúp tôi một ít thời gian.

"Anh Kỳ."

Gương mặt quen thuộc lại xuất hiện.

Tim tôi lỡ mất một nhịp, đột nhiên muốn rút lại thỉnh cầu lúc trước.

Cô gái liếc nhìn tôi một cái, tôi mím môi, biết bọn họ có lời muốn nói, theo bản năng muốn đi sang chỗ khác, nhưng lại bị Bùi Kỳ nắm chặt cổ tay lại.

Bùi Kỳ: "Sao vậy?"

Cô gái mở miệng, hình như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói: "Anh Kỳ, lần này hoạt động khai giảng đã kết thúc, em muốn hoàn lại tiền thừa cho mọi người, còn cả chuyện hôm nay anh đãi mọi người uống nước nữa, giáo viên hướng dẫn bảo không thể để anh chi tiền được...

Bảo em trả lại tiền cho anh, nhưng add wechat của anh thì lại không được đồng ý..."

Hóa ra là Bùi Kỳ mời tất cả mọi người uống nước...

Tôi mím môi, lặng lẽ cúi đầu xoắn xuýt với những suy nghĩ nhỏ nhoi của mình lúc đó.

Nếu như cảm giác của tôi không sai, lúc đó tôi vốn đã thấy ghen ghen, ghen đến tận xương tủy, nghĩ đến cảnh bọn họ ở lại đó cùng nhau ăn lẩu, càng nghĩ lại càng thấy nặng nề, đúng là chẳng có chút hiểu chuyện nào.

Chắc chắn ở kiếp trước tôi là một quả chanh thành tinh.

"Không có việc gì đâu." Bùi Kỳ trả lời thẳng: "Không cần trả lại. Giờ không còn sớm nữa, cô về sớm đi, tôi cũng phải đưa chị ấy về nhà."

Tôi:…

Là người đứng xem, tôi nhìn đôi mắt thất vọng của cô gái đó, như thể đã nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc hồi trước của mình ở trong quán lẩu.


Cô gái nhanh chóng rời đi. Tôi nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, không nhịn được liếc nhìn Bùi Kỳ, muốn hỏi gì đó, nhưng luôn cảm thấy mình không có tư cách gì để hỏi cả.

“Ngẩn người làm gì đấy?” Bùi Kỳ cầm lấy mũ bảo hiểm lên đội cho tôi, còn tiện tay nhéo mặt tôi một cái.

Tôi cắn môi, cau mày.

Bùi Kỳ: "Nghĩ gì thế?"

Tôi do dự, hỏi: "Tại sao em lại không add wechat của người ta?"

Bùi Kỳ cúi xuống nhìn tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ nói lại tôi có tư cách gì mà hỏi, bèn vội vàng nói: “Chẳng qua là chị thấy dù số tiền trả lại có ít đến đâu, thì cũng là tiền mà…”

Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của tôi càng ngày càng nhỏ dần.

Bùi Kỳ giúp tôi cài chặt mũ bảo hiểm, tự mình đội mũ vào, đôi mắt đen láy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Trong list của tôi toàn là cấp Vương giả, người trong đội đã đủ rồi, thêm cô ấy vào làm gì?"

Tôi:…

Tôi hít một hơi thật sâu, vậy mà lại phát hiện ra mình không thể phản bác lại được.

Sau cùng, Bùi Kỳ lại nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Chi đừng có chuyển chủ đề khác, em với chị vẫn còn chuyện chưa nói rõ ràng đấy."

Tim tôi đập lỡ một nhịp, còn chưa kịp phản ứng, Bùi Kỳ đã bế tôi lên xe máy, không nhịn được bĩu môi, “Còn cần phải nói chuyện nữa sao…”

Bùi Kỳ cúi người, nhéo nhéo mặt tôi, hung dữ nói: "Chị hại em phải xóa tài khoản wechat của bạn gái, chi cảm thấy không cần phải nói chuyện nữa ư?"

Tôi phồng má, cảm giác mặt mình sắp bị coi như cục bột mà nhào nặn vậy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc khó chịu của Bùi Kỳ, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Vừa đặt chân đến cổng khu dân cư, trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt. Lúc về đến nhà, tôi đã run lẩy bẩy.

“Đi tắm đi."

Chiếc áo sơ mi trên người Bùi Kỳ đã hoàn toàn ướt sũng, dán chặt vào cơ bụng của cậu, mái tóc ướt phủ xuống trán, từng giọt nước chảy xuống sống mũi.

Tôi chỉnh lại mái tóc ướt đẫm, nhìn những giọt nước làm mờ đôi mắt cậu, tiện tay cầm lấy chiếc khăn khô trên giá treo đưa qua, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay cậu, tôi vội vàng rụt tay lại, nói lí nhí:

“Chị, chị đi tắm đây."

Chạy vội về phòng, tôi siết chặt những đầu ngón tay lạnh ngắt, nhịp tim đập hơi nhanh.

Tôi vốn tưởng về đến nhà sẽ xấu hổ kinh khủng, không ngờ lại là cảnh hai người sẽ tự về phòng chính mình để tắm rửa.

Tôi lặng lẽ ngẩn người nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen, điện thoại của tôi chợt rung lên.

Thói quen của nghệ sĩ khiến tôi vô thức cho là có thông báo nào đó, dép rơi mất cũng không kịp đeo lại, vội vã quấn khăn tắm chạy ra khỏi phòng.

Kết quả, vừa kết nối điện thoại xong, giọng nói của Kế Thước đã truyền đến.

Không thể không nói, anh ta có rất nhiều số điện thoại di động, tôi thậm chí không thể chặn hết được.


"Viên Viên, rất xin lỗi..."

Giọng nói của Kế Thước khá mơ hồ, giống như đã uống quá nhiều rượu, lẩm bẩm: "Em quay về đi, được không, rất xin lỗi... Bây giờ anh có tất cả... Em có thể quay trở về được không…"

Tiếng khóc lóc nghẹn ngào mờ hồ truyền đến tai tôi qua điện thoại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ,trong lúc bất chợt, còn có thể nhớ lại khi mình khóc lóc cầu xin anh trở về với cuộc gọi ko ai bắt máy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mối quan hệ giữa tôi và anh ta, sẽ đi đến hồi kết.

“Không quay về.” Đây là câu trả lời ngắn gọn nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Mặc dù lúc tôi làm việc toàn do dự, nhưng sẽ không quay đầu lại lần hai, đây là nguyên tắc, đương nhiên... Bùi Kỳ, là ngoại lệ.

Nghĩ đến ánh mắt Bùi Kỳ nhìn tôi, không hiểu sao trái tim tôi lại đập rộn ràng, không biết làm thế nào để giải thích rõ ràng mọi chuyện với cậu.

Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi vô thức quay đầu lại, không đợi Kế Thước lên tiếng đã cúp điện thoại, lúng túng nói: "Vào đi."

Vừa mở cửa ra, sắc mặt Bùi Kỳ có hơi không vui, nhưng vừa nhìn thấy tôi, lại sững người trong giây lát, đôi môi mỏng mím chặt.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu xuống ngực mình, vô thức che lại.

"Thấy rồi."

“Em…"

Tôi xấu hổ đến mức không thốt nên lời, kết quả cậu còn nhướng mày, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lời nói ra lại ngứa đòn hơn nhiều.

“Uống canh gừng đi.” Đôi tay Bùi Kỳ bưng bát canh gừng qua.

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, chú ý tới ánh mắt của cậu, không nhịn được hỏi: “Em không uống à?”

Bùi Kỳ: "Sao, chị muốn đút cho em?"

"Em không muốn uống thì thôi."

Tôi phồng má, cảm thấy mình đã bị thằng nhóc này chèn ép hoàn toàn, tai nóng ran lên đến mức tóc ướt cũng không thể làm dịu được.

Bùi Kỳ đứng đó, cho đến khi thấy tôi uống gần hết, mới nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi em gọi điện cho chị, sao đường dây lại bận vậy?"

Tôi nhìn Bùi Kỳ, nói lí nhí: "Sao em không nhắn qua wechat?"

Vừa dứt lời, không khí vô cùng yên tĩnh.

Tôi chợt nhớ ra chuyện chúng tôi đã xóa wechat của nhau.

Tôi cắn môi, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của cậu, bĩu môi đáp: “Vừa nãy đang nghe điện thoại.”

Bùi Kỳ: "Ừm?"

Tôi chớp mắt, nhìn dáng vẻ cậu như vẫn đang chờ đợi câu trả lời, giả vờ vô tình trả lời lại: “Bạn trai cũ.”

Bùi Kỳ: "Ừm?"

Bùi Kỳ lặp lại lần nữa, giọng nói cũng nặng nề hơn, tôi ý thức được có điều gì đó không ổn, vô thức đặt chiếc bát xuống cái kệ bên cạnh rồi quay người bỏ chạy, nhưng lại bị cậu tóm lấy.

“Chị ơi."

Giọng nói Bùi Kỳ dịu dàng hơn trước kia rất nhiều, đôi mắt đen láy nhìn tôi, giống như đang làm nũng: "Em không biết ăn nói khép nép, phải làm sao bây giờ?"


Tôi ngẩng đầu lên, cảm thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, không kìm được muốn lên tiếng giải thích, không ngờ cậu cúi xuống hôn tôi.

Mùi rượu thoang thoảng giữa răng môi, tôi chớp mắt, không giãy giụa, chỉ lờ mờ cảm nhận được tâm trạng khó chịu của Bùi Kỳ, nắm chặt góc áo cậu, để mặc cho cậu hôn.

“Chị ơi…"

“Chị vạch rõ giới hạn với anh ta rồi.” Tôi dựa lưng vào tường, nhỏ giọng giải thích.

Bùi Kỳ nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, vẻ mặt vô cùng tủi thân, tôi không nhịn được vỗ vỗ vai cậu: “Em, em uống bao nhiêu thế…”

Bùi Kỳ ôm tôi, hơi thở dồn dập phả vào cổ tôi, trong giọng nói không giấu được vẻ tủi thân, còn cười khổ rồi nói: “Không uống nhiều, rất tỉnh táo, càng tỉnh táo, càng không muốn mất chị.

"Hạ Viên, em là người lớn rồi.”

"Lúc yêu đương với nhau, vấn đề không phải là ở tuổi tác, mà là ở con người. Có phải chị thấy em có chỗ nào không tốt không..."

Tôi vẫn luôn cảm thấy, trong mối quan hệ này Bùi Kỳ là người dễ rút lui nhất, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn luôn lấy suy nghĩ của mình để đánh giá cậu.

"Không phải, Bùi Kỳ..."

Tôi nghe giọng nói của cậu, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, không kìm được nhỏ giọng giải thích: “Chị đã tìm luật sư kiện những tin đồn thất thiệt trên mạng đó, nếu như không phải bởi vì chị, em cũng sẽ không bị người khác tung tin đồn nhảm, là chị làm liên luỵ tới em, em mới 19 tuổi, chị không thể để em phải chịu những lời lẽ xấu xa đó chỉ vì chị được. Chị… Chị không muốn làm lỡ dở em… xin lỗi"

"Cho nên trong lòng chị có em mà nhỉ."

Bùi Kỳ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đứng thẳng người lên nhìn tôi, vẻ buồn bã trước đó đã bị cuốn đi sạch sẽ, thay vào đó là nụ cười cợt nhả: "Đúng không?"

Lời nói của cậu quá thẳng thắn, vạch trần hoàn toàn suy nghĩ trong lòng tôi.

Đầu óc tôi ong ong, lập tức phản ứng lại được, nhịn không được nói: “Em, em giả vờ tủi thân…”

Bùi Kỳ nghe thấy vậy hơi nhướng mày, cúi người xích lại gần tôi, ôm mặt tôi hôn một cái, hơi thở quấn quýt, cậu nhẹ nhàng nói: “Em không tủi thân, người tủi thân là chị đó, em sẽ bồi thường cho chị… được không?"

"Bồi, bồi thường?"

Lông mi tôi run run, đối diện với ánh mắt cháy bỏng của Bùi Kỳ, tim tôi đập thình thịch như huơu con chạy loạn, ngẩng đầu lên nhìn cậu, lấy hết can đảm ôm chặt lấy cổ cậu, dần chìm vào màn đêm.

Bùi Kỳ hỏi tôi: "Nếu như em không phát hiện ra chuyện của luật sư, có phải chị định giữ im lặng mãi không?"

Tôi cứng họng trong giây lát, dùng sự im lặng làm cho câu trả lời.

Bùi Kỳ khẽ xoa xoa má tôi, hầu kết lăn lội, hạ thấp giọng: "May là em đủ thích chị."

Tôi giật mình, trong lòng chua xót, rối rắm nói: "Chị, chị cũng... Nếu không thích em, sao chị có thể bằng lòng chia tay, đợi chơi đùa em đủ rồi, mới chia tay, lúc đó cũng không muộn."

Giống như bị tôi chọc cười đến mức bật cười, Bùi Kỳ nhếch môi: "Vậy chị có thể thay phương thức biểu đạt sự thích bằng cách khác không?"

Vẻ mặt tôi mù tịt: "Hả? Ví dụ?"

“Ngủ với em.” Đôi mắt Bùi Kỳ sâu thẳm, nhỏ giọng nói.

Tôi:…

Bầu không khí cảm động chỉ kéo dài ba giây, Bùi Kỳ đã đích thân nói cho tôi biết, cậu chính là một con sói con!

Chỉ là, trước khi giấc mơ ập tới, chú sói con bỗng dịu dàng dính người một cách lạ thường, ôm lấy tôi, thấp giọng như đang nỉ non gì đó.

Cuộc đời còn có rất nhiều ngày tháng, chúng ta phải trải qua cùng nhau.

Một lời đã định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận