Em Trai Quá Kiêu Ngạo

“Dạ được.” Không phải Minh Nhan không thấy được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông một già một trẻ này, cũng biết trong lòng ông Mạc muốn cái gì, bất quá ông Mạc đã lớn tuổi, để Minh Hiên chịu chút đau khổ cũng tốt, vì thế cũng sảng khoái mà đồng ý.

Hiện tại Minh Hiên cũng chỉ có thể cười khổ, vốn hắn không muốn một mạch sa vào vũng đầm lầy này. Xí nghiệp Mạc thị cho ai cũng không liên quan gì đến hắn, có thể nói hắn là người được chọn kế thừa vô hại nhất.

Nhưng hiện tại Mạc lão nhân lại một lòng muốn đem xí nghiệp Mạc thị truyền cho hắn, vậy thì phiền toái rất nhanh sẽ tìm tới cửa. Minh Nhan còn không chịu tha thứ cho hắn, hiện tại hắn chỉ có một cái đầu mà phải chứa hai chuyện lớn. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không chỉ sợ Minh Nhan sẽ gặp nguy hiểm, hai người có cùng quyền thừa kế với hắn đều không phải loại người lương thiện gì.

Minh Hiên mang theo buồn bực mà cùng Minh Nhan và Mạc lão nhân đi lại trong công ty đến gần trưa. Đến từng bộ phận một, lấy danh nghĩa hoa mỹ thì gọi là thị sát, kỳ thật chính là muốn cho mọi người ở từng bộ phận biết được đây là người thừa kế chính thống.

Khoảng đến giữa trưa, lại cùng nhau ăn cơm, cũng may Mạc lão nhân còn có chút lương tâm, ăn xong cơm trưa liền tuyên bố mình mệt mỏi, sau đó bảo lái xe chở Minh Nhan ra ngoài đi dạo, còn mình thì ngồi xe của công ty về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng cũng cho Minh Hiên cơ hội ở cùng cô.

“Nhan Nhan, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không? Anh biết anh không nên lừa em, nhưng ngoài biện pháp này ra, thật sự là anh không nghĩ ra biện pháp nào khác để em có thể chấp nhận anh. Anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý tới anh


Minh Hin thừa cơ hội được ở cùng cô liền kéo cô đến một quán cà phê, bắt đầu nhận sai, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị rằng Minh Nhan sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nhưng cô lại không chịu để ý đến hắn, thậm chí không muốn liếc hắn một cái, cảm giác này thật đúng là khổ sở.

“Nếu cho anh chọn một lần nữa, anh có làm như vậy nữa không?” Minh Nhan nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại.

“Anh......” Vẫn sẽ làm như vậy, tuy rằng trong lòng Minh Hiên đã sớm có đáp án, nhưng hắn đang thật cẩn thận nhìn sắc mặt Minh Nhan, không dám nói ra miệng.

“Vẫn sẽ làm như vậy, đúng không?” Minh Nhan thay hắn nói những lời hắn chưa nói ra được.

Minh Hiên bị nói trúng liền á khẩu không trả lời được, công dụng của tài ăn nói đã giúp hắn giải quyết thuận lợi mọi việc trên thương trường vào lúc này một chút cũng không phát huy được.

“Có đôi khi, tôi thật sự hoài nghi anh là thật lòng yêu tôi, hay chỉ là muốn giữ lấy tôi, hoàn thành giấc mộng từ nhỏ của anh.” Minh Nhan nói tiếp, vào lúc biết hắn lừa gạt cô, tuy rằng rất tức giận, nhưng phần lớn là không xác định.

Đối với hắn không xác định, cũng như đối với chính mình không xác định, không xác định hắn là thật sự yêu mình, hay chỉ là muốn giữ lấy, cũng không xác định tình cảm của mình đối với hắn là yêu hay chỉ là thói quen.

“Anh yêu em, anh yêu em, anh thật lòng yêu em.” Minh Hiên kéo cô qua, gắt gao ôm vào trong ngực, khàn giọng nói bên tai cô.

“Cái gì em cũng đều có thể không tin, nhưng nhất định phải tin tưởng là anh thật lòng yêu em, không phải muốn giữ lấy, cũng không phải chỉ là giấc mộng, anh thật lòng yêu em, Nhan Nhan em phải tin tưởng anh.”

“Anh bảo tôi làm sao có thể tin tưởng anh, thổ lộ không thành thì dùng thân phận của một người xa lạ đến tiếp cận tôi, sau đó lừa tôi kết hôn, khiến tôi dần dần quen với cuộc sống hôn nhân. Nếu không phải bị tôi phát hiện, có phải anh còn tính dùng thân phận Mạc Dịch Hiên gạt tôi cả đời hay không? Vậy còn Tư Đồ Minh Hiên thì sao, anh tính làm gì với thân phận này bây giờ, khiến nó biến mất vĩnh viễn sao? Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không? Nếu tôi vĩnh viễn cũng không thể yêu thương anh thì phải làm sao, không phải anh tính dùng nhà giam hôn nhân này để nhốt tôi cả đời chứ, nếu có thêm đứa con nữa không phải sẽ kiềm chế tôi tốt hơn sao?” Minh Nhan dùng sức giãy ra khỏi hắn, không muốn bị nhu tình của hắn làm mềm lòng, có chút kích động cùng trách cứ mà nói.

“Nhan Nhan, không phải như thế, không phải như thế, em đừng kích động, hãy nghe anh giải thích. Anh thừa nhận là muốn làm cho em dần dần quen với cuộc sống hôn nhân, quen với anh, cầu mong có một ngày em có thể yêu thương anh. Đến lúc em đã yêu thương anh, anh sẽ nói chân tướng cho em biết, rồi cầu xin sự tha thứ của em, nếu cuối cùng em cũng không có biện pháp nào yêu thương anh, anh sẽ để em đi. Hơn nữa anh có làm tốt biện pháp tránh thai, cho nên sẽ không có con, anh không có ý định dùng đứa nhỏ để kiềm chế em, Nhan Nhan em phải tin tưởng anh.” Minh Hiên thống khổ giải thích, hai tay còn gắt gao cầm tay cô, sợ cô tức giận lại biến mất không tìm thấy nữa.


Không có ý định dùng đứa nhỏ để kiềm chế cô sao, trong lòng Minh Nhan thoáng thư thái một chút, sức giãy cũng giảm đi đáng kể.

Minh Hiên thuận thế lại kéo cô vào trong lòng, không ngừng thấp giọng ở bên tai cô mà nói. “Hãy tin anh, tin tưởng anh, anh là thật lòng yêu em, là thật lòng.”

“Ngay bây giờ tôi còn chưa thể tin anh thì phải làm sao đây?” Minh Nhan nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn cũng rất đau lòng. Chỉ là cô còn chưa xác định được tình cảm của mình đối với hắn, cho nên không thể lập tức tha thứ cho hắn.

“Đừng lo, đừng lo, chỉ cần em chịu để ý tới anh là được rồi, anh sẽ dần dần làm cho em tin tưởng anh.” Nghe được trong lời nói của Minh Nhan tựa hồ có dấu hiệu dịu đi, quả thực Minh Hiên mừng rỡ như điên .

“Ân.” Minh Nhan thoáng gật đầu một cái, xem như đã đồng ý.

“Thật tốt quá, Nhan Nhan, cám ơn em, cám ơn.” Minh Hiên kích động mà ôm hôn Minh Nhan.

Minh Nhan có chút không thở được mà đẩy hắn ra, trợn mắt, oán hận nói. “Ai cho anh hôn tôi? Tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu.”


“Phải, phải, anh nhất thời kích động, quên mất, lần sau sẽ ý a, lần sau sẽ chú ý. Hắc hắc......” Minh Hiên không quan tâm biểu tình xem thường của cô, chỉ tự mình ngây ngô cười nói.

Minh Nhan hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mặc kệ hắn, dù sao cô cũng quen với việc hắn ở trước mặt cô luôn dỡ bỏ vỏ bọc lãnh khốc, chỉ còn lại bộ dáng vô lại này rồi.

Tâm tình Minh Hiên vui sướng mang theo Minh Nhan đi khắp nơi vui chơi một chút, cứng rắn nhõng nhẽo đòi thế nào cũng phải ăn cơm chiều ở bên ngoài, xem xong phim mới chịu trở về. Cô có nói gì cũng không đồng ý cùng cái lão nhân họ Mạc thâm hiểm kia ngồi cùng bàn ăn cơm.

Minh Nhan không lay chuyển được hắn, cũng biết mấy ngày nay hắn chịu không ít đau khổ, nhất thời mềm lòng mà đi theo hắn. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, hắn trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời, lúc nên đối mặt cũng sẽ phải đối mặt thôi.

Đến khi hai người đi chơi trở về, ông Mạc cũng đã đi ngủ. Minh Nhan cũng có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng tắm rửa một cái, sau đó thoải mái mà ngủ một giấc.

Nhưng cô vừa mới vào phòng, Minh Hiên cũng liền vào theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui