Minh Nhan im lặng đi ra ngoài, xem ra đêm nay cô phải đi dạo một mình rồi.
Đi nơi nào mới tốt đây? Đi chợ đêm một mình không an toàn, quên đi, cô đi dạo siêu thị vậy, thuận tiện mua chút đồ để dành buổi tối ăn.
Minh Nhan đón xe buýt đi tới siêu thị gần nhà mà lần trước cô và Mạc Dịch Hiên cùng đi, nguyên nhân không phải vì hắn, chỉ vì nơi này là siêu thị gần nhà cô nhất mà thôi.
Minh Nhan lấy những đồ ăn vặt mà buổi tối cô muốn ăn, đi dạo thế nào lại đến khu bán đồ dùng sinh hoạt vợ chồng.
Cô bỗng đỏ mặt, quay đầu bước đi, trong lòng còn muốn đã bị đại ma vương làm hư rồi, sao cô lại đi đến nơi này chứ.
Cô liền nhanh chóng đi ra tính tiền rồi về nhà.
Nhưng sau khi về nhà, Minh Nhan lại vô cùng buồn bực, cô sao lại bất tri bất giác mà về đây chứ, theo lý mà nói đại ma vương không có ở nhà, không phải cô nên trở về nhà của chính mình sao?
Thực không ngờ cô lại về đây, chẳng lẽ mới vài ngày mà cô đã xem nơi đây là nhà mình rồi ư?
Điều này không tốt a, Minh Nhan lập tức mang giầy, đem theo túi xách nhỏ chạy xuống lầu, ngay cả gói đồ ăn vặt to mà cô mua lúc nãy cũng quên cầm.
Xuống lầu xong, cô vẫy một chiếc taxi, trực tiếp trở về nhà mình.
Nhưng khi trở lại nhà mình rồi, cô lại cảm thấy không thích hợp, ngồi ở sô pha xem ti vi lại cảm thấy sô pha không đủ mềm, cứng ngắc khó chịu.
Lúc đi tắm rửa, lại cảm thấy màu gạch trong phòng tắm khó coi, nhìn nhìn có cảm giác khó chịu, có trời biết cô đã nhìn nó suốt mười năm, nhưng tại sao hôm nay lại thấy không thích hợp chứ.
Tốt nhất lên giường đi ngủ, nhắm mắt lại sẽ không suy nghĩ gì cả.
Kết quả, cô lại gặp vấn đề lớn hơn nữa, giường không đủ rộng, chăn không đủ mềm, ngay cả gối nằm cũng cảm thấy không đủ thoải mái.
Lăn qua lộn lại, ngồi dậy nằm xuống đến hơn mười giờ, Minh Nhan vẫn không ngủ được.
Ô ô...... cô muốn khóc a. Hai buổi tối gần đây, đại ma vương luôn quấn lấy cô, cô liền oán giận hắn làm cô ngủ không đủ, kết quả hôm nay người ta đi rồi, cô cố như thế nào cũng ngủ không được, có phải cô có khuynh hướng thích bị ngược rồi không a.
Khi đã đến đường cùng, cô đành đứng dậy mặc quần áo, thôi quên đi, dù sao đại ma vương cũng không ở đó, ở đâu cũng chỉ là mỗi mình cô. Có lẽ vì nhà bên kia trang trí đẹp hơn, không khí lại tươi mát. Minh Nhan tự an ủi
Khi Minh Nhan miễn cưỡng quay trở về đến nơi đã gần mười hai giờ, mà mười phút trước điện thoại trong nhà vừa reo rất lâu.
Giờ phút này, người nào đó ở nước Mỹ xa xôi đang quăng điện thoại đi, sắc mặt tối tăm trừng mắt nhìn nó thật lâu.
Những người khác trong văn phòng chỉ có thể ngồi nhìn lẫn nhau rồi cùng nhìn về phía vẻ mặt tối tăm của Hiên lão đại.
Mọi người đều vô cùng tò mò, lão đại vừa xuống máy bay, ngay cả thích ứng với chênh lệch giờ giấc cũng không quan tâm liền đến thẳng văn phòng, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại này là gọi cho ai? Nhìn bộ dáng hắn thì có vẻ như đầu dây bên kia không có người bắt máy. Bộ dáng lão đại lúc này thập phần khó chịu, xem ra bọn họ phải thức thời một chút. Nếu không một hồi Hiên lão đại lại lấy bọn họ thử đao a.
Mạc Dịch Hiên nhìn chằm chằm điện thoại gần mười phút, còn những người khác thấy hắn giận dữ cũng chỉ dám ra mà chỉ đứng ở xa chờ.
Mạc Dịch Hiên rốt cục lại cầm lấy điện thoại, mọi người dõi theo động tác của hắn mà nghẹn đến cổ họng, tất cả đều âm thầm cầu nguyện, bắt máy đi, bắt máy đi, nhanh bắt máy đi, mặc kệ ngươi là ai, nhanh bắt điện thoại đi, nói không chừng có thể xoay chuyển tình thế hiện tại.
Nhưng điện thoại vừa đưa lên tai, Mạc Dịch Hiên khẽ cắn môi lại “ba” một tiếng đặt xuống.
Những người xung quanh như bị sét đánh bất chợt run lên.
“Họp.” Mạc Dịch Hiên vẻ mặt bình tĩnh, giọng có chút buồn mở miệng nói.
Sau đó dẫn đầu đi vào phòng họp, những người còn lại ngoan ngoãn theo sát sau hắn đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...