“Minh Nhan, thật sự cám ơn cô, thấy cô quan tâm tôi như vậy, sau khi tan tầm tôi mời cô đi ăn cơm chiều.” Sau khi hoạch định kế hoạch xong, Mạc tổng tài cảm kích nhìn Minh Nhan, đưa ra lời mời ăn cơm.
“Ách, được rồi.” Minh Nhan nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt của hắn, bất đắc dĩ gật đầu.
Cái này căn bản đâu cần cảm tạ a, ba ngày nay, trừ bỏ bữa sáng cô ăn ở nhà ra, cơm trưa cơm chiều đều là ăn cùng vị tổng tài này vì thế buổi tối cô định cự tuyệt hắn, nói là cô đã có hẹn rồi.
Nhưng đến lúc gần tan tầm, công ty đột ngột phát sinh tình huống khẩn cấp, hại cô đành phải ở lại tăng ca, trễ mất giờ hẹn, cuối cùng vẫn phải cùng Mạc tổng tài ăn cơm hộp ở văn phòng.
Cô đành phải hủy bỏ hết kế hoạch trong tuần, làm tốt công việc của một bí thư trong vòng mười sáu giờ đồng hồ, đúng vậy trừ bỏ tám giờ về nhà ngủ, còn lại mười sáu giờ, cô và hắn đều ở cùng nhau, Tân Vãn liền trêu chọc cô là “thư kí hàng thật giá thật, làm việc 16/24 giờ”.
“Tổng tài, hôm nay anh muốn đi ăn cái gì? Có cần đặt chỗ trước không?” Nếu trốn không xong, coi như cô làm hết phận sự của bí thư đi. Minh Nhan làm hết phận sự, cầm lấy bút hỏi Mạc tổng tài bữa tối muốn dùng món gì.
“Uhm, phải rồi, đi nhà hàng mà chúng ta gặp lần đầu, không phải cô rất thích ăn món tôm luộc ở chỗ đó sao! Việc đặt chỗ giao cho cô sắp xếp.”
“Được, tổng tài không có gì nữa, vậy tôi ra ngoài trước.” Đã đến giờ làm việc, Minh Nhan lập tức chuyển sang bộ dáng chuyên tâm giải quyết việc chung.
“Không có gì, cô đi đi.” Mạc tổng tài nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giờ làm việc, liền bắt tay vào công việc, thời gian buổi sáng thực tquá nhanh.
Minh Nhan theo lời đi ra ngoài, trở lại bàn hoàn thành công việc của mình. Lượng công việc Mạc tổng tài giao cho quả thực rất nhiều, Minh Nhan hoàn toàn không thời gian rảnh rỗi.
Tân Vãn mấy ngày nay không ngừng oán giận cô trên điện thoại, nói hai người bọn họ đều đã thành Ngưu lang, Chức nữ, rõ ràng cùng làm trong một công ty, mà ba bốn ngày cũng không thấy mặt.
Ngay cả cơm chiều cũng không thể ăn cùng nhau, còn nói cô trọng nam kinh nữ, đứng núi này trông núi nọ, v.v… và v.v…
Cô thực không biết từ đó cũng có thể dùng trên người cô a, cô đúng là oan uổng nha, chỉ ông trời mới biết cô đang hối hận gần chết, sớm biết rằng Mạc tổng tài sẽ bám dính người ta như vậy thì lúc quản lí Thiệu vừa đi công tác về cô đã xin nghỉ phép rồi, để bây giờ, ngay cả thời gian riêng tư cũng không có.
“Reng reng.” đột nhiên điện thoại nội bộ vang lên.
Minh Nhan nhanh chóng bắt máy, lễ phép nói. “Tổng tài có gì phân phó.”
“Ừ, Minh Nhan, trưa nay cô ăn một mình nha, tôi có bạn đến, phải đi tiếp bọn họ.” Mạc tổng tài nói là có bạn đến nhưng giọng nói của hắn lại chứa đựng sự bất đắc dĩ.
Minh Nhan mặc kệ hắn có bất đắc dĩ hay không, tóm lại cô cao hứng muốn chết, rốt cục có thể không cần cùng tổng tài ăn cơm, thực muốn hoan hô lớn lên.
Chờ Mạc tổng tài đi rồi, Minh Nhan nhanh chóng thu dọn các thứ trên bàn, đi xuống lầu tìm Tân Vãn cùng nhau ăn cơm trưa, tránh để những lời oán giận của cô nàng ấy làm lỗ tai cô chịu không nổi a.
Vừa ngồi vào chỗ chọn xong cơm, Minh Nhan bắt đầu hối hận, cô nhóc thối này căn bản không phải oán giận cô không cùng ăn cơm với cô ấy mà chỉ lo so đo không có cơ hội gặp mặt cô để hỏi thăm về chuyện của tổng tài đại nhân, xem đi, từ lúc gặp mặt cô miệng của cô ấy chưa hề ngừng, câu nào cũng là về tổng tài đẹp trai, Minh Nhan hoàn toàn hết chỗ nói.
“Minh Nhan à, cậu nói tổng tài rất đẹp trai, vậy tại sao anh ấy không cười hé răng ranh chỉ thấy anh ấy nhếch nhếch miệng mà cũng tính là cười, chưa bao giờ thấy hắn cười to nga. Cậu có từng thấy chưa?”
Tân Vãn hai mắt tỏa sáng nhìn Minh Nhan, còn chớp chớp mắt thúc giục Minh Nhan mau nói.
“Uhm, mình cũng chưa thấy qua.” Chưa thấy qua mới là lạ, tên kia mỗi lần có cơ hội liền trêu chọc cô, còn luôn nhe răng ra nữa, nhưng cô không thể để Tân Vãn biết, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ bị truy vấn tổng tài lúc cười to sẽ lộ bao nhiêu cái răng? Trắng hay không trắng? Hắn dùng kem đánh răng gì?
Chưa kể một loạt những câu hỏi có không nữa, bữa trưa hôm nay của cô không thể để mất vì cái đề tài răng nanh này của tổng tài nha, cho nên thông minh lựa chọn tránh đi là tốt nhất.
Tân Vãn vừa nghe cô nói không có, lộ ra vẻ mặt mang biểu tình không thể, sau đó hỏi tiếp. “Vậy cậu nói vì sao anh ấy lại không cười?”
“Có thể anh ta có răng sâu nha, cho nên không dám cười, sợ người khác thấy sẽ chê cười anh ta.” Minh Nhan trợn tròn mắt nói dối, dù sao Tân Vãn bất quá là hỏi đùa, cho dù bạn trả lời cô ấy là mặt Mạc tổng tài bị thần kinh hoại tử cho nên không có cách nào cười to thì cô ấy cũng sẽ hỏi tiếp: Có thể chữa trị hay không v.v…Hoàn toàn không cần để ý tới tính chân thật của đáp án, bởi vì điều đó cần thiết, sẽ chẳng ai mang nó đi buôn chuyện a. Cho nên cứ tùy tiện nói đại một lý do cho cô ấy.
“Da, răng sâu sao, tổng tài đại nhân thật đáng thương nga, lớn như vậy còn có răng sâu, có cần giới thiệu nha sĩ cho anh ấy hay không a?” Tân Vãn có chút đồng tình với bệnh sâu răng của Mạc tổng tài.
“Ừ, không cần, anh ta vẫn gặp nha sĩ định kì mà, còn nhổ hai cái răng nha, cho nên anh ta lại càng không dám cười to, bởi vì hé miệng người ta sẽ thấy bị hở.” Đồ ăn được mang lên, Minh Nhan vừa ăn, vừa nói về việc tổng tài bị sâu răng thê thảm thế nào cho Tân Vãn nghe.”
“Thực đáng thương a.”
“Đúng vậy, còn có a......”
“............”
“Cuối cùng tổng tài có răng sâu này rút ra bài học gì cho chúng ta đây? Đó chính là buổi tối trước khi đi ngủ, không được ăn đồ ngọt nga, bằng không sẽ rất thê thảm a.” Minh Nhan ăn uống no nê rồi buông chiếc đũa trong tay, bắt đầu rút ra tổng kết. Cũng tùy tiện cảnh báo mỗi người nghe mà thích ăn đồ ngọt thì không nên ăn đồ ngọt trước khi đi ngủ a.
“Ừ, ừ.” Tân Vãn còn thực sự cảnh tỉnh chính mình, xem ra về sau không thể ăn bánh ngọt trước khi đi ngủ, bằng không sẽ giống như tổng tài, cười cũng không dám cười lớn, thực rất thảm a. [NV: ta bó toàn tập với 2 chị này ~.~]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...