Bên ngoài phim trường bỗng trở nên náo động, từng nhóm người tụm năm tụm bảy thay phiên nhau nhìn ra phía cổng chẳng biết đang làm gì.
Hy Lâm chỉ thấy hơi kỳ quái nhưng cô cũng không buồn thắc mắc, lại ngồi xuống xem lại lớp trang điểm và chuẩn bị quay cảnh cuối cùng.
Phân cảnh hôn lễ vốn mộc mạc được mô tả trong kịch bản, đột nhiên lại thay đổi chóng mặt trở nên hoành tráng như thế.
Thảm đỏ trải dài, xung quanh tràn ngập hoa tươi, hương hoa phảng phất ra hương thơm khiến cô cảm thấy dễ chịu hẳn.
"Ánh sáng, máy quay sẵn sàng, bắt đầu diễn."
Tiến hô của đạo diễn Hựu có vẻ khi thế hơn ngày thường, Hy Lâm cũng không lấy làm lạ, hôm nay là ngày đóng máy rồi, trong lòng ai cũng phấn khởi vì công sức của mình bỏ ra cuối cùng cũng sắp hoàn thành, chính cô cũng như thế.
Nét mặt của cô giãn ra, môi cong lên cười ngọt ngào, chân bước chậm rãi từng bước trên thảm đỏ mà tiến vào.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng, bóng lưng của người đang đứng trước mặt vừa lạ mà lại vừa quen, nhưng máy quay vẫn di chuyển, đạo diễn chưa hô cắt nên cô chỉ giữ lại mối hoài nghi trong đầu, vẻ mặt vẫn đang trong trạng thái diễn xuất.
Bước chân cuối cùng cũng dừng lại ngay sau bóng lưng đó, cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt thon gọn thanh tú, khóe môi cười lên dịu dàng sau lớp vải voan trắng.
Bóng lưng người đàn ông quay lại từ từ, vẻ mặt của Hy Lâm bỗng trầm xuống dần, rồi trên gương mặt của cô hiện lên một cái nhíu mày khó hiểu, cô tức tốc vén chiếc khăn che mặt lên, giọng nói vô cùng kinh ngạc.
"Trạch Minh? Anh đang làm cái gì vậy?"
Trạch Minh vẫn trong phong thái lịch lãm như thường ngày, nhưng nét mặt đã không còn lãnh đạm, ngược lại trước mặt cô anh lại trở nên rạng rỡ, trên tay anh đang giữ một bó hoa cưới, anh nói.
"Anh nợ em một hôn lễ, hôm nay anh chính thức trả cho em."
Nói xong, anh đặt bó hoa lên tay cô, cô ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên cả cơ thể bị nhấc bổng lên, anh lại đường đột bế cô lên trước mặt đám đông.
Cô không biết anh đang định giở trò gì, rõ ràng là cô đang quay phim, cô giãy nảy đôi chân muốn xuống, nhưng anh vẫn thản nhiên bước đi.
Giữa lúc cô đang tính mắng anh một trận, bảo anh đừng đùa nữa thì từ bên trên rơi xuống người cô những cánh hoa, càng lúc cánh hoa rơi xuống càng nhiều.
Cô ngẩn ngơ nhìn mọi người xung quanh, chính họ đang tung hoa, sắc mặt ai nấy đều vui cười, cô lại nghe được giọng của Tiểu Lý hét khản lên.
"Đại minh tinh của em, chị phải hạnh phúc nhé, lấy chồng rồi cũng đừng quên em đấy nha.
Em sẽ nhớ chị nhiều lắm, chị kết hôn xong rồi thì sớm quay trở về còn phải đi dự họp báo."
Cả phim trường vỡ òa lên cười sặc sụa, mấy ai lại biết được đó là lời thật lòng của Tiểu Lý, chỉ là hồi hộp quá nên nghĩ gì nói nấy, không kịp xem lại câu từ.
Hy Lâm cũng vì thế mà bật cười, hóa ra việc này ai cũng biết, lần đầu tiên cô bị lừa mà không thấy khó chịu chút nào.
Trạch Minh không nhìn xuống cũng nhìn thấu biểu cảm của cô, cô có lẽ không còn có ý phản kháng nữa, anh cũng vui không kém liền không kiềm được mà nói.
"Cười rồi thì tốt, hôm nay là ngày trọng đại, em đừng có hằn hộc với anh nữa, bà xã."
Anh lại gọi hai từ bà xã tự nhiên đến vậy, khiến cô đỏ bừng cả hai tai mà rụt đầu xuống không dám nhìn lên nữa, miệng lúng túng mấp máy "Anh… đừng có nói hiên ngang như vậy được không, người khác nghe thấy lại cười cho."
Đột nhiên cô lại tỏ ra vẻ đáng yêu như vậy, Trạch Minh lại nảy ra suy nghĩ không muốn đưa cô đi đâu nữa, cứ trực tiếp đưa cô về nhà nhốt lại chỉ để một mình anh được ngắm.
Nhưng để nửa đời còn lại gia đình được hạnh phúc, anh đành phải ngạc bỏ đi cái suy nghĩ trẻ con ích kỷ đó qua một bên vậy.
…
Một đoàn xe hoa chạy băng trên đường thu hút mọi sự chú ý, nhưng điểm đến của nó lại là một nơi kín đáo, không có phóng viên, không có nhà báo, không có hàng chục hàng trăm máy ảnh nháy đèn cùng lúc.
Trạch Minh làm tất cả những điều này đều là vì anh hiểu Hy Lâm rất rõ.
Cô rất thích đứng trước máy quay, rất thích ánh đèn sân khấu, nhưng cuộc sống riêng tư cô lại không thích bị soi mói, bị đưa lên báo chí để người người mổ xẻ.
Một hôn lễ riêng tư mới chính là hôn lễ mà cô hằng mơ ước.
Hôm nay bầu trời rất xanh, nắng lại không gắt, còn có gió nhẹ hiu hiu, mọi thứ trong mắt Hy Lâm đều trở nên thật đẹp, ngay cả người đàn ông mà cô đang khoác tay cùng bước đi trên một con đường trải sẵn, đều hoàn mỹ đến không tỳ vết.
Còn vài bước nữa là bước qua cánh cổng trắng được trang trí hoa hòe rực rỡ rồi, lúc đó mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn vào cô và Trạch Minh, bây giờ cũng đã không còn cơ hội cho cô hối hận nữa rồi.
Đôi chân của hai người từng bước bước qua cánh cổng, mọi người đều xôn xao đứng dậy, nhìn thấy những gương mặt thân thương, trong lòng cô như cuộn trào lên, cô che lại khuôn mặt mếu máo của mình.
Chính cô cũng không ngờ tới mình lại có thể xúc động tới như vậy.
"Xem cậu kìa, khóc một lúc nữa chụp ảnh xấu thì đừng đổ thừa thợ chụp ảnh đấy nhé."
Giọng nói đã lâu không nghe thấy, Hy Lâm nửa khóc nửa cười đấm vào người cậu ta "Tinh Diệu thối tha, tôi có khóc thì chụp ảnh vẫn đẹp ăn đứt cậu."
Tinh Diệu cười phá lên vui vẻ đưa tay ra tính lau nước mắt cho cô, nhưng bị một tiếng ho khan của Trạch Minh làm rụt tay lại, cậu ta bĩu môi lầm bầm trong miệng "Anh cả thật ki bo."
Nhìn có vẻ như anh em nhà họ đã hòa thuận, cũng chỉ có Trạch Minh có năng lực đưa Tinh Diệu trở lại.
Mặc dù Tinh Diệu vẫn còn trong người một thứ tình cảm đặc biệt với Hy Lâm nhưng từ giờ cậu ta sẽ cất nó vào sâu nhất có thể, mãi mãi cũng sẽ không lấy nó ra nửa, chỉ cần nhìn thấy cô sống vui vẻ hạnh phúc, cậu ta cũng có thể mãn nguyện.
Không những sự xuất hiện của Tinh Diệu làm cho Hy Lâm bất ngờ, Trạch Minh còn đưa đến những người bạn cũ của cô, Vân Viễn, Robert, cả Leo nữa.
Trạch Minh muốn làm cô vui vẻ nhất trong ngày này, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra bạn bè của cô hầu hết là người khác giới.
Anh lại tự đặt giấm chua trong chính hôn lễ của mình nên kết quả là anh không thể lơ là khỏi cô một giây phút nào.
Hôn lễ diễn ra chẳng theo một nguyên tắc nào, nó giống như một bữa tiệc thân mật có phần long trọng, mọi người gặp nhau cùng trò chuyện nói cười, cùng uống rượu nhảy nhót.
Nhưng đối với Hy Lâm đó đã là hạnh phúc, cô được tất cả mọi người chúc phúc nên cô không còn cầu gì hơn nữa.
Đêm đầu tiên sau hôn lễ chính là đêm tân hôn, Trạch Minh kỹ lưỡng trang trí căn phòng trở nên lãng mạn với nến thơm và hoa hồng.
Anh ôm Hy Lâm vào phòng, đặt vội cô ngồi lên giường, đôi môi vẫn quấn quýt lấy nhau không rời.
Anh hấp tấp tháo vội cà vạt.
Bàn tay nóng lòng luồng ra đằng sau lưng cô kéo khóa áo xuống.
Tiếng rẹt từ khóa kéo kêu lên, Hy Lâm mở to mắt, thoát ra khỏi cơn u mê mà dùng lực đẩy anh thật mạnh.
Trạch Minh không chủ động nên bước chân bị lùi lại mấy bước, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
"Làm sao thế, hôm nay là đêm tân hôn, em nỡ lòng nào từ chối anh."
"Em không có từ chối anh, là con từ chối."
Hy Lâm chỉ tay xuống bụng làm Trạch Minh câm nín, bàn tay đang gỡ đến cúc áo thứ ba thì dừng lại, suýt nữa anh lại quên mất còn có đứa nhỏ trong bụng.
Anh đơ người mất vài giây, sau đó lấy lại trạng thái đứng thẳng người, anh nhún vai cười nhẹ nhưng có vẻ gượng gạo, khuôn mặt có cố cũng không giấu nổi sự tiếc nuối.
"Vậy anh… đi tắm trước đây."
Trong đêm tân hôn nhưng lại phải đi dội nước lạnh để tỉnh táo, chú rể của hôm nay thật có chút đáng thương, nhưng cũng đều là anh tự mình chuốc lấy.
Cũng là anh muốn có con với cô, bây giờ thì hay rồi, tự mình làm tự mình nhịn, anh nhịn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...