Hy Lâm nịt một chiếc đai mềm trước bụng, cô cố ý mặc một chiếc áo rộng một chút để không ai để ý tới, sau đó tự tin mà bước xuống xe.
Cô cũng đã tìm hiểu kĩ, nghe nói thai kỳ 3 tháng đầu rất quan trọng nên cô không dám khinh suất, lâu lâu lại tỏ ra vô tình thực chất là cố ý sờ tay lên bụng, chỉ là để an tâm hơn.
Hôm nay lại có mấy pha phải chạy nhảy leo trèo, Hy Lâm muốn bàn với đạo diễn, liền đến chỗ của ông ta ngay khi bước vào phim trường.
"Đạo diễn Hữu, cảnh nhảy từ tầng 3 xuống, tôi muốn dùng thế thân có được không?"
"Không được, cảnh nhảy xuống cần phải quay rõ mặt.
Sao vậy cô có chỗ nào không khỏe sao? Nếu vậy có thể dời vào ngày mai."
Hy Lâm muốn thuyết phục đạo diễn thêm một chút nữa nhưng lại không biết nên thuyết phục thế nào.
Nếu chỉ lấy lý do không khỏe, thì hôm nay không quay được thì để hôm khác, cô cũng chẳng thể nói trắng ra mà mình mang thai được.
Hai tay của cô để ở đằng sau lưng đan chặt vào nhau, cô do dự suy một lúc rồi lại nói.
"Không cần dời đâu, tôi sẽ thực hiện nó luôn."
Cô quyết định sẽ tự thực hiện nó, cô sẽ cố gắng quay một lần cho xong.
Cô nói rồi liền đi chuẩn bị, Tiểu Lý nhăn mặt chạy lại gần cô nói nhỏ "Chị định tự làm thật sao? Nó nguy hiểm quá, nhỡ…"
"Chị sẽ cẩn thận, đừng lo."
Trên gương mặt, Hy Lâm đã thể hiện quyết tâm, Tiểu Lý đứng ngồi không yên, lại không cách nào can thiệp được, chỉ biết đứng ngoài quan sát.
Sắp bước vào cảnh quay, Hy Lâm phải buộc dây cáp an toàn vào bụng.
Bình thường đeo dây cáp vào đã không mấy dễ chịu, cảm thấy siết chặt bụng trong tình trạng này là hoàn toàn bất ổn, cô liền nói.
"Dây chỗ này có thể nâng cao hơn bụng một chút không?
Nhân viên hậu cần đáp "Thắt vào bụng sẽ đỡ đau hơn những chỗ khác đấy."
"Không sao, bụng bị siết chặt quá tôi không thở được, phiền anh nâng cao hơn một chút giúp tôi."
"Vậy sao?"
Anh nhân viên này cảm thấy có gì đó lấn cấn, nhưng cô nói sao thì anh ta làm thế vậy.
Dù sao đó cũng là cảm nhận của riêng cô, chắc là mỗi người mỗi khác.
"3, 2, 1, diễn."
Tiếng hô vang lên, Hy Lâm đi vào trạng thái diễn xuất nhảy ra từ ban công tầng ba, bám xuống từng ban công của tầng dưới, cuối, cùng là từ tầng một đáp xuống mặt đất.
Đây là lúc quan trọng nhất, cô phải đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng nhất có thể, dù ở dưới đã có đệm bảo hộ.
Hy Lâm nhảy xuống, đúng lúc này đột nhiên một bên dây cáp bị đứt ra, Hy Lâm mất thăng bằng không làm chủ được cơ thể.
Lúc đó cô cách chiếc đệm chỉ chừng 3 4 mét, có lẽ ngã xuống cũng không sao, nhưng con của cô thì… không chắc.
Tưởng chừng như không thể cứu vãn, cô theo phản xạ mà lấy tay ôm bụng, trong đầu nảy sinh lo sợ mà nhắm nghiền mắt lại.
Trong giây phút đó cô chỉ nghe Tiểu Lý hốt hoảng gọi lớn "Chị…"
Cô đã buông thõng cơ thể chuẩn bị tâm lý, bất ngờ trong giây phút quyết định, một đôi tay đã đưa ra, bắt trọn lấy cô vào người, đôi chân người này vững chắc không một chút lao đao.
Cô được người này cứu rồi, liền mở ngay mắt ra nhìn ân nhân, nhưng nhận lại sự kinh ngạc xen lẫn một chút bối rối "Trạch Minh…"
Trạch Minh biểu hiện không vui, mặt mày nhăn nhíu lại nhìn cô mà gằn giọng nói.
"Đúng là ngoan cố, không phạt em nặng tay là không được mà."
Nói rồi, anh đặt cô xuống tháo phần dây cáp quấn quanh người của cô ra, rồi lại tiếp tục bế lên, bước chân di chuyển thoăn thoắt.
"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống đi, mọi người đều đang nhìn."
"Mặc kệ họ."
Anh nói mà vẻ mặt lạnh tanh như đang tức giận.
Cả đoàn làm phim đều không nghĩ sự việc này đến mức phải làm nghiêm trọng, nhưng Trạch Minh đột ngột xuất hiện thì mọi thứ đều trở nên căng thẳng.
Đạo diễn Hựu toát mồ hột khi anh đi ngang qua "Tần, Tần tổng…"
Anh lườm mắt không dừng bước mà nói nhanh.
"Tôi không bỏ qua chuyện này đâu."
Anh trực tiếp đưa cô ra xe chẳng nói gì thêm.
Hy Lâm dù biết rằng anh vẫn không biết chuyện cô mang thai, nhưng suýt nữa cô gây ra tai họa nên cô áy náy không biết nên nói gì.
Một lúc sau, xe đã đi được một quãng, cô nhìn ra bên đường rồi bỗng nhiên nhíu mày quay sang hỏi anh "Anh đang đưa em đi đâu vậy?"
Anh không trả lời vẫn tiếp tục lái, cô cũng thắc mắc nhưng rồi cũng mặc kệ anh, dù sao cũng đang ngồi trên xe của anh cô cũng không làm gì được.
Chiếc xe thắng két dừng trước một tòa nhà lớn, Hy Lâm bước xuống, cổ ngước nhìn lên khó hiểu "Đây là cục dân chính mà, anh đưa em đến đây làm gì?"
Cô vừa dứt lời, đã bị anh nắm tay dẫn vào trong "Thì đăng ký kết hôn chứ làm gì?"
"Hả?"
Trong khi cô đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị anh kéo đi thật nhanh tới văn phòng đăng ký, chẳng cần đợi đến lượt, anh trực tiếp xông thẳng vào.
"Anh làm trò gì vậy, tên của chúng ta vẫn còn nằm trong một hộ tịch thì làm sao đăng ký kết hôn được.
Anh cũng chưa hỏi em có đồng ý hay không?"
Hy Lâm giận dỗi giật tay ra khỏi người anh, anh lại khiến cho cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khi lấy ra từ trong ngực áo đến hai quyển sổ đỏ rực nổi bật.
"Cái này…"
"Em mang họ Lâm, không phải họ Tần.
Thân phận của em bây giờ chính là con dâu của Tần gia không phải con nuôi.
Còn về việc em có đồng ý hay không, anh mặc kệ, trong bụng của em đang mang con của anh nên anh chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình thôi."
Hy Lâm ngỡ ngàng, cô bối rối từ cử chỉ đến cả lời nói "Em vẫn chưa nói, không không, là Tiểu Lý đã nói cho anh biết hay anh cho người theo dõi em?"
Cô đi theo anh hỏi đủ điều, cũng không ngờ đến trong lúc đó con dấu xác nhận vào giấy đăng ký kết hôn đã được đóng xuống.
Cả con dấu của cô cũng nằm trong tay anh, có vẻ như mọi thứ đã được anh chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, nên thủ tục được hoàn thành còn không đến năm phút.
Cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn, cô ngơ ngác đến không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra, tự dưng lại trở thành vợ của anh rồi.
Trạch Minh cũng trở nên vui vẻ, nhẹ nhàng vòng tay qua eo của cô dẫn đi.
"Về nhà thôi, bà xã."
…..
Cứ tưởng rằng Trạch Minh sẽ không cho cô đóng phim nữa sau khi biết chuyện cô mang thai, nhưng anh không hề đề cập đến chuyện này.
Trong suốt hai tuần sau ngày anh đường đột chấm dứt cuộc sống độc thân của cô, anh lại chẳng thấy tăm hơi đâu, nhưng lại thuê đến rất nhiều vệ sĩ, lúc nào họ cũng theo cô đến phim trường.
Tuy cô không biết anh đang dự tính chuyện gì, nhưng đến khi hoàn thành xong bộ phim, cô sẽ tính chuyện lại với anh.
Ngày phải quay cảnh cuối cùng, Hy Lâm đột nhiên lại nhận được một bộ váy cưới, nhưng nó lại khác với bối cảnh kịch bản, cô liền đi tìm đạo diễn hỏi cho ra lẽ.
"Đạo diễn Hựu, trong kịch bản nói Vỹ Vỹ sẽ mặc một bộ váy trắng đơn giản và chỉ đeo vòng hoa, sau lại biến thành bộ lễ phục cầu kỳ thế kia."
"À, kịch bản có thay đổi một chút ở phút chót, Thành Dật muốn mang cho Vỹ Vỹ bất ngờ, cô nhìn xem, bên kia cậu ta cũng đang chuẩn bị rồi, cô cũng mau đi thay phục trang đi."
Hy Lâm nhìn sang, quả thật bạn diễn của cô cũng thay âu phục rồi, cô cũng không mảy may nghi ngờ gì thêm.
"Chị, em chưa từng thấy bộ váy, cưới nào mà bồng bềnh lại nhẹ như thế này, toàn dùng lụa cao cấp, đoàn phim cũng chu đáo quá."
Tiểu Lý giúp cô kéo khóa áo lên, không ngừng tán thưởng bộ váy cưới này.
Hy Lâm nhìn mình trong gương, nét mặt hiện ra có chút hụt hẫng.
"Ai biết được ngày mình kết hôn lại chẳng bằng một một cảnh quay trong phim chứ?"
Hy Lâm thở dài tự thì thầm.
"Chị nói gì thế, nhỏ quá em không nghe rõ."
Tiểu Lý vô tư hỏi lại, kết quả lại nhận lại một cái lườm mắt từ cô.
Cũng chỉ vì sơ suất chụp ảnh có dính mấy chiếc que thử gửi cho Trạch Minh mà anh mới biết được việc cô đang mang thai, Tiểu Lý cảm thấy có lỗi liền che miệng lại không nói gì thêm.
Hy Lâm cũng đã đồng ý không giận Tiểu Lý, chỉ là không biết vì sao tâm trạng của cô lại trở nên thất thường như thế.
Cô điều chỉnh lại nét mặt, nếu không lại dọa Tiểu Lý chạy mất, sau đó lại thở dài nói nhỏ nhẹ.
"Chúng ta đi ra thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...