Trạch Minh không có ý định bỏ cuộc, Hy Lâm lùi một bước thì anh sẽ tiến đến phía cô năm bước, thậm chí là mười bước, đến khi nào để cô nằm gọn trong vòng tay của anh mới thôi, anh không cho phép cô rời xa mình, ngàn lần, vạn lần đều không.
Anh ngày càng phô trương, còn công khai đến thẳng cả trường quay chỉ vì một ngày không nhìn thấy cô, anh sẽ không thể chịu nổi.
Mọi nghi kỵ, điều tiếng xã hội đều không còn là vấn đề của anh nữa.
"Chị chị, Tần tổng tới rồi."
Tiểu Lý khều khều tay Hy Lâm nói nhỏ trong lúc đang trang điểm chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cô không bất ngờ lắm vì phim trường là của Vĩnh Tần, ông chủ đến thăm là chuyện đương nhiên, nhưng hai bàn tay của cô lại đan chặt nhau, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn về phía của anh.
"Diễn viên đã chuẩn bị xong chưa, 1 phút nữa bắt đầu."
Đạo diễn cầm loa nói lớn, Hy Lâm cũng đứng dậy chuẩn bị quay, lúc cô tháo chiếc áo choàng ra thì trên người đang mặc một bộ đồ bó sát có hơi thiếu vải.
Cảnh quay này cô phải đóng một cảnh nóng bỏng với bạn diễn nam, bình thường khi diễn mấy cảnh này đã căng thẳng, vậy mà Trạch Minh lại đến đúng ngay ngày hôm nay làm tay cô run cầm cập, không cần xịt khoáng giả mồ hôi, mồ hôi trên người cô túa ra hoàn toàn là thật.
"Lát nữa Thành Dật phải ôm Vỹ Vỹ nhấc bổng lên, hôn đến tận giường, bàn tay phải uyển chuyển kéo khóa áo của Vỹ Vỹ xuống, phải thể hiện hiện cảm xúc thật mãnh liệt."
Đạo diễn lại cầm loa chỉ đạo trước khi quay, Vỹ Vỹ mà ông ta nói chính là Hy Lâm thủ vai.
Tiếng hô bắt đầu của đạo diễn, ánh sáng, máy quay chạy theo chuyển động của Hy Lâm và bạn diễn, đạo diễn nhìn qua màn hình ban đầu thì gật gật hài lòng, nhưng khi sắp xong rồi thì lại bảo cắt, ông ta lại cầm loa nói lớn.
"Cảm xúc vẫn chưa đủ, hôn phải cuồng nhiệt vào mới tạo cảm giác chân thật, đừng chỉ hôn qua quýt."
Hy Lâm thở dài, Tiểu Lý liền chạy vào kéo khóa áo lên cho cô, cảnh quay này có lẽ sẽ phải quay lại rồi.
Đạo diễn nói xong thì ngồi xuống, đang chuẩn bị cầm loa lên thì đột nhiên ông ta cảm thấy có gì đó khiến gáy của ông ta dựng đứng.
"Tần, Tần tổng, anh đứng đây từ khi nào thế?"
Sắc mặt Trạch Minh không tốt ánh mắt nhìn đạo diễn như đang kìm nén, cả phim trường bỗng chốc trở nên căng thẳng, ai cũng hiểu lý do tại sao, chị là họ run sợ không dám nói ra.
"Đạo diễn Hữu, tôi thấy cảnh quay này đã hay lắm rồi, tôi cũng thắc mắc cái cuồng nhiệt mà ông nói là như thế nào, hay ông tới làm thử với cậu ta đi, để tôi được mở mang tầm mắt."
Trạch Minh đút tay vào túi quần, từ từ ngồi xuống bên cạnh ông ta, một cái vỗ nhẹ vào vai như làm ông ta xụi lơ, bàn tay không cầm chắc thành loa mà thả xuống một cái bịch.
"Ha ha… nếu Tần tổng nói hay thì chính là hay, không cần quay lại nữa, tất cả mọi người nghĩ ngơi mười phút đi."
Đạo diễn lấy khăn giấy dậm dậm lau vầng trán đầy mồ hôi, rồi nhanh chóng rời khỏi vị trí, rời khỏi tầm mắt của anh ít nhất là trong lúc này.
"Chị hình như Tần tổng vừa vặn hũ giấm to."
Tiểu Lý vừa khoác áo lên cho cô, vừa nói nói cười cười trêu chọc, Hy Lâm lén nhìn về phía của anh, bỗng nhiên ánh mắt trợn trừng của anh làm cô giật mình quay bắn người đi.
Buổi quay phim hôm nay lại kết thúc sớm hơn dự tính, Tiểu Lý lái xe đưa cô về nhà đã thấy Trạch Minh đứng đóng đô trước cổng.
Chiếc xe dừng lại, Trạch Minh nhăn nhó sải từng bước dài tiến tới mở soạt cánh cửa.
Có vẻ như anh đang muốn nói chuyện riêng và chắc chắn hôm nay cô không thoát được.
"Tiểu Lý, chị tự đi vào nhà được, em lái xe về trước đi."
Hy Lâm quay sang tiểu Lý nói, xong rồi cô chủ động bước xuống xe.
Trạch Minh và cô rất hiểu ý nhau, anh tới xe của mình mở cửa sẵn cho cô, Hy Lâm liền cúi người ngồi vào, chiếc xe nháy đèn rồi chuyển bánh vào trong sân.
"Em không biết mình đã làm sai việc gì khiến anh phải tức giận tìm đến tận nhà như thế, sau này anh đừng có như vậy nữa được không?"
Lần này tới lượt Trạch Minh hờ hững không trả lời, anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp vuông nhỏ, lấy chiếc nhẫn ra rồi tùy tiện vứt chiếc hộp đi, tiếp theo lại giật lấy tay cô đeo nó vào ngón áp út.
Chưa đến một giây chiếc nhẫn đã bao trọn ngón tay của tay cô, anh làm quá nhanh đến mức cô chưa kịp phản đối.
"Anh có ý gì đây, sao tự dưng lại làm như thế này chứ?"
Hy Lâm lần nữa cũng không nhận được câu trả lời, nhưng thay vào đó, anh đột ngột tháo dây an toàn, người nhanh chóng rướn qua ghế phụ, anh tách hai tay của cô ta không cho cô tháo nhẫn.
Khuôn mặt anh áo sát đến mức có thể cảm nhận được độ nóng từ hơi thở.
"Anh…"
Trạch Minh áp môi sát môi cô, chặn không cho lời nói của cô phát ra, cô đã đẩy anh ra nhưng bàn tay của anh đã di chuyển ra phía sau đầu của cô, giữ chặt liên tục khiến cô không nhúc nhích được.
Anh hôn như muốn nuốt chửng môi cô luôn vậy.
Cô cũng cảm thấy nụ hôn hôm nay của anh thật khác, là ép hôn nhưng cô không bị anh làm cho khó thở, ngược lại còn suýt bị cuốn theo.
Không khí trong xe như bị đốt cháy mà nóng lên, Trạch Minh cuối cùng cũng thấy đủ mà rời khỏi môi của cô, anh còn luyến tiếc cắn nhẹ môi cô một cái.
Đột nhiên anh lại nói "Hy Lâm, chúng ta kết hôn đi, diễn viên đã kết hôn rồi, sẽ không thể nhận những cảnh như lúc sáng nữa."
Hy Lâm mở to mắt kinh ngạc, anh như thế này là đang ghen rồi, cảm xúc của cô lúc này thật hỗn loạn, vui không ra vui, tức giận cũng không ra tức giận.
Cô chỉ vờ cười cười đẩy anh ra ra khỏi mình.
"Anh nói linh tinh gì thế? Cảnh như lúc sáng thì có vấn đề gì sao? Em thấy cũng bình thường thôi mà, đều là diễn cả."
Không biết là cô vô tình hay cố ý nói ra câu đó, nhưng nó đã trực tiếp làm ngòi nổ trong người của anh bén lửa.
Anh luồn tay xuống ấn nút, chiếc ghế đột nhiên ngã ra sau, đồng thời cả người anh cũng ngã theo cô.
"Em thấy bình thường thì bây giờ diễn lại đi, chỉ là đổi bạn diễn thôi mà chắc sẽ không có vấn đề gì với em đâu nhỉ?"
"Anh...!đừng có làm bậy."
Giọng nói của Hy Lâm phản kháng đứt quãng, vì đã bị Trạch Minh lấn át da thịt đến rùng mình.
Hy Lâm cố gắng dằn co, cô tìm cơ hội mở cửa xe và nhào ra ngoài, nhưng mọi thứ đều là không thể dưới lòng bàn tay của anh.
"Trạch Minh, anh bình tĩnh một chút có được không? Sau này em sẽ tiết chế lại, hạn chế đóng mấy cảnh như thế, anh hài lòng rồi chứ?"
Khuôn mặt ửng hồng của Hy Lâm nghiêng về phía sau, kề sát khuôn mặt của Trạch Minh, cô vội nói tưởng chừng như đang sử dụng hết sức lực của mình trước khi nó bị rút cạn.
Trạch Minh bặm môi, ngoạm vào tai cô một cái, là toàn thân của cô như có dòng điện, bàn tay tê tái bám chặt vào cửa xe.
"Em sẽ hạn chế, nhưng anh muốn em bỏ hẳn, vì vậy câu trả lời của em anh không hài lòng.
Đóng cửa vào, nếu không một chút nữa sẽ bị lạnh đó."
Trạch Minh nói thẳng truyền hơi vào tai cô, bàn tay lân la khắp nơi, nó làm cho cơ thể của cô càng thêm rệu rã.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cửa, đưa cả người cô nằm gọn vào ghế phụ, từ bên ngoài nhìn vào, cánh cửa ô tô đóng sầm lại, và nó cũng chẳng mở ra cho đến tận đêm khuya mù mịt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...