Tinh Diệu sau khi đưa bà Tần về nhà liền quay trở lại khách sạn, cũng giống như Trạch Minh, cậu ta có một món quà muốn được đặc biệt tặng riêng cho Hy Lâm.
Vừa rồi trong buổi tiệc, cậu ta đã nói dối vì không muốn khiến cô phải khó xử.
Vẻ mặt của cậu ta nghiêm túc hơn bình thường vì cậu ta muốn thử một lần nữa, muốn một lần được Hy Lâm đối xử như một người đàn ông, chứ không phải chỉ là người bạn hay người trong nhà.
Trước khi đến gặp Hy Lâm, Tinh Diệu đã rất căng thẳng, cậu ta không sợ cô lại từ chối lần nữa, chỉ sợ khi đối diện với cô lại không dám nói ra.
Chính vì vậy cậu ta đã ghé vào quầy bar trong khách sạn để tự làm cho mình say, người say thì thường gan dạ hơn mà.
"Nếu mình say khi bị cô ấy từ chối cũng đỡ mất mặt hơn, ha ha."
Tinh Diệu đã nghĩ đến một kết quả tồi tệ, nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ ý định, vẫn muốn được thổ lộ với cô một lần nữa.
Khi cả chai rượu chỉ còn gần một phần ba, cậu ta bỏ lại nó mà đứng dậy rời khỏi quầy bar.
Thang máy dừng ở tầng 6, Tinh Diệu nắm chặt trên tay một chiếc hộp vuông nhỏ bước ra, trên mặt vẫn còn vài phần tỉnh táo, đứng trước căn phòng, cậu ta cố gắng điều chỉnh lại trạng thái sau đó liền gõ cửa.
Vẻ mặt háo hức hiện sẵn lên gương mặt, cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức.
Tinh Diệu còn chưa kịp nói gì, một cánh tay đột nhiên với ra đã giật mạnh kéo cậu ta vào trong, chiếc hộp trên tay rơi xuống, cánh cửa cũng đóng sầm lại.
Căn phòng tối đen như mực còn có mùi hương rất lạ cùng hơi thở hổn hển của người con gái.
"Sao bây giờ anh mới đến."
Tinh Diệu vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên Hy Lâm lại ôm cậu ta, giọng nói còn tỏ ra gợi tình như vậy.
Đầu óc Tinh Diệu có chút mụ mị nói "Cậu đang… chờ tôi sao?"
Giọng nói đó, hơi thở gấp gáp ấm nồng đó lại lần nữa vang vọng bên tai "Em chờ giây phút này từ lâu lắm rồi."
Tinh Diệu có hơi men trong người, cộng thêm mùi hương trong phòng càng khiến cậu ta mất bình tĩnh trong đầu sinh ra ảo tưởng.
…..
Mặt trời đã mọc cao hơn ba cây sào, Hoan Hoan không mở mắt nổi nhưng trên môi vẫn mỉm cười quay sang ôm người đàn ông đang nằm bên cạnh cô ta.
Bàn tay người đàn ông cũng thoải mái vuốt ve lại, khiến cô ta cảm nhận được sự sung sướng.
"Hy Lâm!"
"Anh Trạch Minh!"
Trong khoảnh khắc đang ở giữa lưng chừng hạnh phúc, đột nhiên cả hai bỗng chốc bừng tỉnh, mắt mở lớn giật mình bật người dậy nhìn đối phương.
"Cô?"
"Cậu?"
Hoan Hoan và Tinh Diệu đối mặt nhau không nói nên lời, sau đó là tiếng cô ta thét lên thất thanh muốn rúng động cả căn phòng, Tinh Diệu thì sốc đến nỗi ngây người ra.
Hoan Hoan mặt mày nhăn nhó, nhìn xuống bản thân không đính một mảnh vải liền biết mọi chuyện không thể quay đầu được nữa.
Cô ta bực tức quấn chăn lập tức rời khỏi giường, hai hàng chân mày nhíu, đầu giận nóng ran như sắp nổi lửa.
"Người cùng tôi tối qua đáng lẽ là Trạch Minh mới đúng sao lại là cậu? Lần đầu của tôi quý giá đến cỡ nào sao lại để có kẻ như cậu… cậu là tên khốn kiếp."
Hoan Hoan vớ trúng thứ gì thì liền ném hết vào người Tinh Diệu, cô ta gân cổ lên mà là gào thét.
Nhưng không chỉ một mình Hoan Hoan biết giận, bị chiếc điện thoại ném trúng đầu, Tinh Diệu hết chịu đựng nổi, cậu ta nhặt lấy chiếc điện thoại, nổ cơn cuồng nộ mà đập mạnh nó xuống sàn, chiếc điện thoại bể nát, linh kiện bể nát văng tung tóe khắp phòng, Hoan Hoan thoáng chốc im bặt.
"Cô nghĩ chỉ có một mình cô có lần đầu hay sao? Tôi cũng rất kinh tởm vì đã làm cái chuyện quái quỷ này với cô."
Tinh Diệu nói xong, nhanh chóng nhặt quần áo lên mặt lại, càng nhìn Hoan Hoan lại nghĩ về tối hôm qua, cậu ta lại thấy thật buồn nôn.
Hoan Hoan cũng không tức đến không muốn nói chuyện với Tinh Diệu, vì cậu ta có muốn chịu trách nhiệm cô ta cũng không thèm, nhưng nhìn thấy Tinh Diệu sắp rời khỏi, cô ta lo sợ nhanh chóng nói.
"Chuyện này nếu để người khác biết thì cậu biết hậu quả rồi đấy, cậu tốt nhất nên ngậm mồm lại cho tôi."
Tinh Diệu liếc mắt nhìn cô ta, gằn giọng khinh bỉ "Cô chẳng là cái đinh gì để khiến tôi phải nhớ tới, nói ra thì lại bẩn mồm."
"Cậu…"
Hoan Hoan nóng giận đến đỏ mặt, lại bị Tinh Diệu chế giễu, khinh thường trong khi chính cậu ta là người được lợi, cô ta hận không thể cho cậu ta một trận tại đây.
Hoan Hoan nghiến răng, quay lưng bắt lấy chiếc gối ném về phía của Tinh Diệu, cậu ta đã đi ra khỏi phòng, chiếc gối ném vào cánh cửa rồi rơi xuống.
Hoan ngồi huỵch xuống sàn vò đầu bức tóc ngập nét mặt cực kỳ khó coi.
Tối qua vì muốn để Trạch Minh thêm hứng thú, cô ta cũng đã uống chính thứ thuốc mà cô ta đã cho Trạch Minh uống, sợ không đủ mạnh cô ta còn dùng thêm tinh dầu để khiến Trạch Minh dễ dàng quy phục, vậy mà mọi công sức của cô ta trong phút chốc bị phá hủy không còn gì.
Đầu tóc của cô ta rối bời, đột nhiên ánh mắt của cô ta bị phủ sau lớp tóc lóe lên một tia nghi hoặc.
"Tinh Diệu ở đây, còn Trạch Minh, anh ấy đâu rồi?"
Hoan Hoan tức tốc đứng dậy, muốn gọi điện thoại cho tên phục vụ hôm qua bị cô ta mua chuộc để hỏi cho rõ, nhưng nó đã bị Tinh Diệu đập nát, cô ta không còn cách nào liên lạc với anh ta nữa.
"Tại sao mọi thứ lại đảo lộn như vậy chứ? Aaaaa…"
Hoan Hoan phát điên lên, đập phá mọi thứ trong phòng, sau cơn la hét, cô ta khụy xuống bậc khóc lớn.
…
Ở một nơi khác, cũng là sự nhầm lẫn nhưng diễn biến lại khác xa.
Trạch Minh dậy từ sáng sớm, tinh lực dồi dào sảng khoái còn hơn hẳn thường ngày, nhưng ngược lại, người bị anh quấy nhiễu suốt đêm hôm qua vẫn nhắm mắt ngủ say đến tận trưa.
Hy Lâm lăn qua nghiêng người, cánh tay mò mẫm vị trí nằm bên cạnh thật trống trải, cô từ từ mở mắt ra, nhìn ra ngoài trời đã nắng gắt, nửa chiếc giường còn lại chẳng có ai, trong lòng lại hụt hẫng lạ thường vì cô đang có một giấc mơ đẹp, nhưng khi thức dậy đối diện với thực tại thì lại là sự đau lòng.
"Em dậy rồi sao?"
Giọng nói của Trạch Minh từ đằng sau lưng thốt lên, cô bỗng chốc giật bắn người mà bật dậy.
Ánh mắt nhìn anh vô cùng ngạc nhiên "Anh vẫn chưa đi ư?"
Trạch Minh đột nhiên hơi rướn người về phía của cô, cô ra vẻ phòng bị liền nhích người về phía sau, anh lại nhìn cô cười một cách khó hiểu.
"Mới thức dậy lại tính quyến rũ anh sao?"
Anh vừa nói vừa kéo chăn đắp lên người cô, là cô đã sơ ý không để ý đến, cô đỏ bừng mặt lập tức giật lại tấm chăn quấn người kín mít.
"Chuyện đêm qua chỉ là… sự cố ngoài ý muốn, anh cứ coi như trải qua một cơn ác mộng đi, em không có ý chen chân vào giữa anh và Hoan Hoan đâu, sau này em sẽ tránh xa hai người để lại tránh xảy ra những chuyện như thế này nữa."
"Anh chưa từng thấy cơn ác mộng nào chân thật đến như vậy."
Vẻ mặt anh vẫn như vậy, cười cười nhìn cô, thái độ như đang đùa giỡn như thể xem cô là người yêu, nhưng chính cái thái độ này của anh lại làm cho cô khó chịu bởi vì mối quan hệ của hai người hiện tại đã không còn như trước, anh làm như vậy chẳng khác nào là đang bỡn cợt cô.
Cô nhíu mày khó chịu nói "Anh thôi nói những lời đó đi.
Đây là chuyện không ai mong muốn, em nghĩ có ai đó đang cố gài bẫy chúng ta, chuyện này một khi đến tay báo chí thì em lại trở thành loại người gì chứ và nếu em còn dây dưa với anh thì em thật sự trở thành loại người như bọn họ nghĩ rồi.
Vậy nên, coi như là em thỉnh cầu anh đi, từ nay chúng ta ngoài lúc họp mặt gia đình ra thì cứ coi như người xa lạ, đừng bận tâm đến cuộc sống của nhau nữa, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên."
Nói rồi cô vội lê thân xuống giường, chân di chuyển thật nhanh về phía phòng tắm.
Trạch Minh không để cô rời đi dễ dàng, chân anh sải bước dài thoáng cái đã bắt được cô, hai tay đưa ra phía trước quấn chặt lấy eo cô, ôm cô sát vào người.
Đầu hơi nghiêng cúi xuống tựa vào bả vai của cô, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng cận kề bên tai.
"Thế nào là tốt cho đôi bên? Anh không vui, em vui được sao? Anh không làm được, mọi thứ xoay quanh em đều khiến anh bận tâm không thể dứt ra.
Anh sẽ kết thúc với Hoan Hoan sớm nhất có thể, anh chưa từng yêu cô ta, chưa từng muốn rời xa em, em tin anh không?"
Hy Lâm bất lực nở nụ cười khổ, trông cô giống như một con ngốc bị anh xoay vòng, anh nói không yêu Hoan Hoan mà lại đi quỳ một chân xuống trước mặt cô ta, công khai hẹn hò với cô ta, anh nói anh không muốn rời xa cô vậy mà khi cô nói chia tay, anh lại không do dự mà đồng ý, lời nói mâu thuẫn rõ ràng như thế, tin là tin thế nào?
Cô thở dài bất lực, đưa tay lên thẳng thừng gỡ từng ngón tay của anh ra khỏi mình.
Đầu óc đã quá căng thẳng, mệt mỏi, cô không muốn giải thích hay khuyên ngăn gì nữa vì việc đó cô đã làm rất nhiều lần rồi, người cố ý không chịu hiểu là anh.
"Vậy đợi khi anh làm được thì chúng ta hẵng nói chuyện, giờ thì vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn."
Đôi mắt của cô nhìn anh trở nên hờ hững, cô qua loa đáp lại rồi bước đi ngay sau đó.
Tiếng xả nước trong phòng tắm vang lên, Hy Lâm mệt mỏi ngồi ôm gối để dòng nước từ vòi sen chảy thẳng vào lưng, dòng nước tuy mát nhưng cô lại cảm thấy cơ thể lạnh lẽo đến lạ, trong đầu hóa trống rỗng, mọi suy nghĩ đều trở nên hỗn độn.
Tiếng cốc cốc vang lên, giọng nói của Trạch Minh từ bên ngoài vọng vào, cô bất giác ngoái đầu ra nhìn.
"Hy Lâm, tối nay anh sẽ đến tìm em sau khi giải quyết triệt để với Hoan Hoan, anh sẽ nói rõ hết cho em biết toàn bộ sự thật, đến lúc nghe xong rồi mà em vẫn còn có ý định muốn vạch rõ ranh giới với anh, anh sẽ bỏ cuộc, không bao giờ làm phiền đến em nữa."
"Sự thật gì chứ?"
Hy Lâm tự hỏi không biết anh đang nói gì, cô đứng dậy đột ngột chạy đến phía cánh cửa, nhưng ở bên ngoài đã không còn tiếng động nào nữa, có lẽ anh đã rời đi rồi, trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện cảm giác hụt hẫng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...