Hoan Hoan xem buổi ghi hình trực tiếp mà tức điên, đôi mắt xếch lên nhìn Hy Lâm chăm chăm qua màn hình không phục.
"Tôi không tin, tôi không tin chỉ vì mấy lời hoa mỹ của cô mà bọn họ sẽ bỏ qua cho kẻ lừa gạt như cô, bọn họ phải lao vào cắn xé, tẩy chay cô.
Ha đúng vậy, và rồi sự nghiệp của cô sẽ tuột dốc không phanh, giống như Tô Hiểu Linh vậy, hào quang của cô sẽ dần biến mất.
Anh Trạch Minh sẽ không để ý đến cô nữa, ha ha."
Hoan Hoan vẫn cảm thấy không cam tâm, trong lòng vẫn ôm ấp mộng mơ lên mạng xem những bài viết về cô, đột nhiên mắt của cô ta mở lớn, ngón tay điên loạn bấm bấm vuốt vuốt lên màn hình.
"Gì đây, sao ai cũng bênh vực cô ta, mấy bài báo tiêu cực mình thuê người viết sao không thấy hiện nữa, đâu rồi, nó đâu rồi."
Miệng của cô ta mấp máy, lẩm bẩm điên hồi như người điên, bàn tay cầm điện thoại của cô ta run lên vì giận giữ và rồi một tiếng hét thật lớn vang lên cùng với âm thanh va chạm mạnh.
Hoan Hoan trong lòng như bị thiêu đốt, khó chịu dùng sức ném chiếc điện thoại vào tường.
"Thất bại rồi, không được, nhỡ cô ta nói gì đó với Trạch Minh, anh ấy sẽ nổi giận với mình mất."
Hoan Hoan vò đầu bức tóc không thể đứng yên một chỗ, bỗng nhiên cô ta đứng lại, trên môi lại nở ra nụ cười gian manh.
"Hoan Hoan này nếu muốn thắng thì sẽ không bỏ cuộc đâu.
Người càng ở trên cao càng có nhiều điểm yếu, cô cũng không ngoại lệ đâu, đúng không?"
Sáng hôm sau, mọi chuyện vỡ lở nhanh mà chìm cũng nhanh, cô cũng chẳng muốn truy cứu chuyện hôm qua vì đã biết thừa ai là chủ mưu rồi, nhưng có một việc làm cô khá kinh ngạc, Hoan Hoan lại dám vác mặt đến gặp cô nữa.
Hoan Hoan đi theo cô, lại bày ra vẻ mặt vô tội nói "Chị Hy Lâm, chuyện hôm qua em thật sự không biết, em chắc chắn là bị người ta theo dõi…"
Robert nhíu mày, người trong video hôm qua là cô ta, anh ta cho rằng cô ta là kẻ xấu nên ngăn cản để cô ta không đến gần cô.
"Là cô đã giăng bẫy Jennifer, nếu cô không muốn bị truy cứu thì đừng bao giờ đến gần cô ấy nữa, bằng không tôi sẽ khiến cô mất hết mặt mũi."
Hoan Hoan không bị lời đe dọa của Robert làm cho sợ hãi, bản tính chai lì đã hình thành từ lâu, mục tiêu của cô ta là làm Hy Lâm tin tưởng nên cô ta chỉ nhắm vào cô mà nói.
"Chị Hy Lâm hãy tin em, em không có làm.
Từ hôm qua đến giờ nhiều người muốn phỏng vấn nhưng em không đồng ý với họ.
Em thề em không làm gì để chị mang tiếng xấu hết, em rất tôn trọng chị vì chị đã từng là bạn gái của anh Trạch Minh mà."
Bước chân của Hy Lâm đột nhiên dừng lại, cô tháo chiếc kính râm ra đột nhiên xoay ngược hướng lại đi về phía của cô ta.
"Jennifer đừng đến gần cô ta."
Hy Lâm không nói gì, nhẹ nhàng đặt tay lên người Robert, ám chỉ hãy yên tâm, Robert hiểu ý nên đã thu tay lại không đứng chắn Hoan Hoan nữa.
Biểu cảm của Hoan Hoan mừng rỡ trên khuôn mặt, cô ta tiến lên một bước nắm lấy tay cô.
"Chị tin em rồi đúng không? Em có thể thề với trời…"
Gương mặt của Hy Lâm có vẻ hơi cười, nhưng không phải vì vui, cô nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay cô ta, mắt nhìn thẳng vào tròng mắt cô ta, cô bỗng nhiên cười khinh một tiếng.
"Cô thích nhắc lại chuyện quá khứ quá nhỉ, kẻ muốn hại tôi cũng dùng quá khứ để hạ bệ tôi."
"Không, không phải, ý của em là…"
"Là gì tôi không cần biết, tôi hiểu rõ cô là người người thế nào mà cô phải hiểu rõ cô hơn tôi chứ?"
Hy Lâm ngắt lời cô ta, bàn tay cô đặt lên vai của cô ta vỗ vỗ, cô hạ nhỏ giọng nói tiếp.
"Cô nhắc đến anh Trạch Minh của cô thì tôi cũng nói cho cô biết, tôi có thể tự do ra vào nơi anh ấy làm việc, nơi anh ấy ở, thậm chí là phòng ngủ, tôi cũng gọi ba mẹ của anh ấy là ba mẹ, vậy cô thì sao? Ở bên anh ấy cô được những gì rồi? Hai chữ 'đã từng' của tôi nhưng người khác ao ước lại không được đấy."
Nụ cười đắc ý cuối cùng cô dành cho cô ta thật hả dạ, nhìn biểu cảm tức nhưng không thể nói của cô ta thật giống cô năm đó, cô không biết tình cảm giữa cô và anh đã phát triển đến mức nào, cô chỉ là tùy tiện nói ra nhưng không ngờ cô ta lại phản ứng như vậy, cô cũng hơi bất ngờ một chút, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy rất thoải mái.
Cô lại xoay người đi chẳng nói thêm gì nữa.
Nhìn biểu hiện dương dương tự đắc của cô, Hoan Hoan trợn mắt lên nhìn, cô ta cắn môi chịu đựng, cô ta coi nó như một sự sỉ nhục, như một nhát dao cô vừa đâm vào người của cô ta, cô ta hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Nỗi nhục ngày hôm nay, một lúc nào đó tôi sẽ bắt cô phải trả gấp bội, hừ."
Hoan Hoan trở về công ty làm việc, lời nói của Hy Lâm cô ta vẫn canh cánh trong lòng, cô ta bất giác không đến phòng làm việc của mình mà đến thẳng văn phòng của anh.
Lúc cô ta định mở cửa bước vào thì đột ngột bị trợ lý của anh ngăn lại.
"Cô Hoan Hoan, cô đến đây là gì vậy?"
Cô ta giật mình thả tay nắm cửa ra, nét mặt hơi gượng cười.
"Tôi đến gặp anh Trạch Minh, không biết anh ấy đã đến chưa?"
"Theo tôi nhớ, Sếp không có buổi hẹn nào với cô cả, nếu cô đến mà không báo trước thì phải đợi tôi vào trong thông báo đã."
Hoan Hoan bấm chặt ngón tay, cô ta không cam tâm nhưng vẫn tươi cười nói "Được, nhờ anh vậy."
Một lúc sau, anh trợ lý bước ra, Trạch Minh cũng đã đồng ý cho cô ta vào bên trong, vẻ mặt không cam tâm vừa rồi lại trở nên đắc chí.
"Ha, tôi không thể vào tự do, nhưng anh ấy không bao giờ từ chối khi tôi đến, như nhau cả thôi."
Hoan Hoan vui sướng bước vào, nhưng niềm vui của cô ta không kéo dài nổi một phút.
Trạch Minh nghiêm nghị dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta nói như đang tra hỏi.
"Hoan Hoan, tại sao em lại đến gặp Hy Lâm?"
Cô ta bỗng chốc giật mình sau đó thì chạy đến chỗ anh khẩn trương nói.
"Cả anh cũng nghĩ việc video đó phát tán là do em làm sao? Em không có."
Cô ta lại làm ra vẻ mặt vô tội đó, nhưng lần này Trạch Minh không mềm lòng ánh nhìn lạnh lẽo dành cho cô ta vẫn không thay đổi.
"Vậy em đến gặp cô ấy nói chuyện 5 năm trước làm gì? Anh đã cấm em không được nhắc tới nó nữa em quên rồi sao?"
Giọng của Trạch Minh đang đang cố kìm nén cơn thịnh nộ.
Vốn muốn định đổ hết lên đầu Hy Lâm, nói đó là âm mưu của cô bày ra để trả thù cô ta, nhưng tình hình này xem ra cô ta không thể làm vậy.
"Em… em không cố ý, ban đầu chỉ muốn xin lỗi chị ấy, vô tình lại nhắc đến, em cũng không hề hay biết là có người theo dõi.
Nhưng anh biết mà, em luôn thấy có lỗi, em chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ của anh và chị ấy."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Phải… phải, chỉ có… vậy."
Trạch Minh bỗng nhiên mạnh tay đóng tập tài liệu lại, anh đứng dậy đi về phía của cô ta, thân người của cô ta bỗng chốc run lên bần bật, nhớ tại đêm ở khách sạn Gia Gia, vẻ mặt của anh cũng trông như vậy, hôm nay còn trông đáng sợ hơn.
Mặt mày tái nhợt, cô ta bất giác nhếch gót giày lùi lại.
"Không lẽ anh ấy định bóp cổ mình nữa sao?"
Cô ta nhìn anh đến mi mắt cũng run rẩy, Trạch Minh chẳng hề nhớ đến chuyện tối hôm đó nên nhìn biểu hiện của cô ta mà anh lấy làm kỳ quặc.
Anh tiến đến gần cô ta, nhưng lại lướt qua một cách rất nhanh, anh vừa đi vừa nói.
"Đây là vấn đề của anh, từ nay em không cần quan tâm nữa, giữ lại ý tốt của em cho người khác đi.
Em cũng lớn rồi, nên tìm một người nào đó để nương tựa."
Hoan Hoan bàng hoàng nhất thời không muốn hiểu ý trong câu nói của anh, cho đến khi anh lại nói thêm một câu.
"Em làm việc cho Vĩnh Tần 5 năm thì cũng nên được thăng chức rồi, anh thăng chức cho em làm phó giám đốc, nửa tháng sau bắt đầu đến chi nhánh ở Nhật làm việc, ở Nhật thì em không còn xa lạ gì nữa nên anh cũng không có gì để sắp xếp thêm cho em.
Em bàn giao công việc từ bây giờ đi."
Anh nói xong thì lạnh lùng rời đi, Hoan Hoan mơ hồ nhìn theo bước chân của anh mà không thể tin nổi "Anh ấy đang cố tình xa lánh mình.
Anh ấy muốn đẩy mình cho người khác, anh ấy muốn đuổi mình đi."
Bàn tay của cô ta gồng nắm lại, nhịp tim tăng nhanh khiến cả cơ thể của cô ta đều nóng hừng hực khó chịu, ánh mắt đã nổi đầy gân đỏ tỏa ra tia oán hận.
"Mình đã làm gì sai, trước giờ anh ấy chưa từng đối xử với mình như vậy, bây giờ anh ấy lại có ý định vứt bỏ mình.
Đều là Hy Lâm, chắc chắn cô ta đã xui khiến anh ấy."
Đột nhiên nhiên Hoan Hoan lại nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt của cô ta không còn tức giận nữa, cô ta như bị ma đuổi mà chạy một mạch ra khỏi văn phòng, ngó ngang ngó dọc liền thấy anh sắp bước vào thang máy.
"Anh Trạch Minh, đợi em, em còn có chuyện muốn nói."
Cô ta cố chạy đến thật nhanh nhưng anh cứ thế mà bước vào chẳng đoái hoài gì đến cô ta.
Cửa thang máy dần đóng lại, cô ta đã ngay lập tức không từ bỏ cơ hội mà nói lớn.
"Chị Hy Lâm có con rồi, là con trai với bạn trai người Mỹ của chị ấy."
Cửa thang máy lúc chưa kịp đóng hẳn, Hoan Hoan đã kịp nhìn thấy sắc mặt tối dần của anh mà bắt đầu tỏ vẻ đắc thắng.
"Ha ha ha, rồi anh sẽ phải đổi ý giữ em lại, anh hết hy vọng với cô ta rồi thì bên cạnh anh chỉ còn mình em thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...