"Lên xe đi, anh đưa em về!"
Hy Lâm vừa ra khỏi phim trường thì Trạch Minh gọi tới, cô nhìn xung quanh thì thấy một chiếc xe vừa mới nháy đèn, nhìn kỹ thì đó là xe của anh.
Cô nhìn đảo ngang dọc một lượt, thấy không có ai thì nhanh chân chạy tới, lên xe ngồi trong chớp nhoáng.
Vừa nhìn sang cô, anh để ý ngay thấy cô có biểu hiện lạ, anh lấy tay kéo cằm cô qua nhìn xem, thấy mắt cô hơi đỏ, anh không vui liền hỏi "Em khóc?"
Hy Lâm hất tay anh ra, lảng tránh ánh mắt đi nơi khác, cô nói có vẻ gấp gáp "Mau đưa em về nhà đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Đã xảy ra chuyện gì, nói anh nghe?"
Trạch Minh không ngừng tra hỏi, anh sẽ không làm gì hết nếu như không biết được câu trả lời.
"Em muốn về nhà."
Câu trả lời không khiến anh hài lòng, anh vẫn im lặng nhíu mày nhìn cô, Hy Lâm không muốn nói, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể chịu được với sự cố chấp của anh, bao nhiêu ấm ức, bực dọc của ngày hôm nay bỗng chốc dồn lại, cô nức nở bật khóc "Người của em đang rất ngứa, rất khó chịu."
Trạch Minh nghe xong anh lập tức xoay người cô lại, vén áo của cô lên nhìn, cả phần lưng đã nổi đỏ hết lên.
Anh không nói gì liền nhấn ga cho xe chạy, anh vừa tập trung lái vừa nhấn điện thoại gọi cho Bạch Cố bảo anh ta 5 phút nữa có mặt tại khách sạn lần trước.
Bạch Cố đang ngủ, nghe thấy cũng bật dậy ngay lập tức, không dám chậm trễ, vì cứ trễ một phút anh ta sẽ bị trừ một tháng lương.
Hy Lâm không chú ý nên mãi khi anh dừng xe lại trong tầng hầm của khách sạn cô mới ngạc nhiên quay sang hỏi "Sao lại đưa em đến đây?"
"Ở đây gần hơn, nhanh vào trong thôi."
Trạch Minh trông còn ra vẻ gấp gáp hơn cả cô, anh đưa cô đi bằng lối đi riêng lên lại căn phòng lần trước.
…
Sau khi xem qua một lượt, Bạch Cố nói không có gì đáng ngại, đưa cho anh thuốc và dặn dò kỹ lưỡng "Tắm rửa sạch sẽ không được dùng khăn bông để lau, bôi thuốc này và uống thuốc làm dịu cơn ngứa là qua đêm nay sẽ trở lại bình thường, nhớ không được gãi, nếu rách da rất dễ bị nhiễm trùng."
"Bác sĩ Bạch, có biết tại sao tôi lại bị như vậy không?"
Hy Lâm vừa mới uống thuốc cũng đỡ hơn, cô liền hỏi nguyên do vì cô cũng thấy kỳ lạ.
"Hôm nay cô có ăn hay bôi phải thứ gì gây dị ứng không?"
"Trước nay cô ấy chưa từng dị ứng với bất cứ thứ gì?"
Bạch Cố hỏi Hy Lâm mà Trạch Minh lại trả lời, anh ta nghi hoặc nhìn cô, cô cũng gật đầu như đồng ý, Bạch Cố liếc nhìn hai người với ánh mắt căm hờn, oán thán "Có cần tỏ ra tình đầu ý hợp trước mặt tôi vậy không?"
Nuốt nước mắt vào trong, sau cùng Bạch Cố cũng nghiêm túc nói "Nhìn tình trạng này, loại trừ trường hợp dị ứng có thể là do cô bị dính tinh dầu gây ngứa vào người thôi, loại này khá độc, chắc cô đây đắc tội với cao nhân nào rồi."
Bạch Cố vừa nói xong, Trạch Minh đã đứng dậy đẩy anh ta ra khỏi phòng, ngăn không cho nói tiếp.
"Này này, cậu nỡ đối xử với bạn bè như vậy đó hả?"
"Thưởng cho cậu một tháng lương."
Trạch Minh nhìn Bạch Cố nói xong rồi lạnh lùng đóng sầm cửa lại, lần nào có Hy Lâm bên cạnh anh cũng đều đối xử với Bạch Cố lạnh nhạt khiến anh ta vừa giận vừa tủi thân nhưng bù lại được thưởng tiền cũng đủ để bù đắp những tổn thương trong lòng "Hừm, tha cho cậu đó."
Trạch Minh quay trở vào bên trong, Hy Lâm đã vào phòng tắm rửa, anh lại gần gõ cửa nói "Để anh vào giúp em."
Hy Lâm giật nảy mình, sởn da gà khi nghe anh nói, cũng may là cô đã khóa cửa, không thì anh lại tự tiện xông vào, cô đỏ mặt nói vọng ra "Không cần đâu, em tự làm được."
Tắm rửa xong Hy Lâm cũng tự mình bôi thuốc nhưng còn phần lưng không thể thấy được, cô chỉ đành bất đắc dĩ để anh làm giúp.
Anh nhìn thân người cô nổi ban đỏ thì vừa giận vừa xót xa vô cùng, anh nói "Anh sẽ cho người điều tra chuyện này."
Hy Lâm buồn bã thở dài, cô không muốn nói chuyện ngày lúc này, cô không cảm thấy buồn khi có ai đó muốn hại cô vì vốn dĩ sự ganh ghét trong giới giải trí là như vậy, chuyện cô đang nghĩ trong đầu chính là câu nói lúc đó của Tô Hiểu Linh dù không muốn nghĩ tới nhưng hình ảnh và câu nói đó cứ lởn vởn trong đầu, nếu nói ra chỉ chứng tỏ bản thân cô nhỏ nhen đi so đo với người yêu cũ của anh, cô sẽ cố gắng quên nó đi.
"Em sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ im lặng."
"Em đi ngủ đây, ngày mai em còn cảnh quay."
Cô nằm xuống là nhắm mắt ngay, Trạch Minh thấy cô cũng đã mệt rồi nên không hỏi gì thêm nữa, anh cúi người xuống hôn vào má cô cái, còn một câu anh muốn nói cho cô nghe "Ngủ ngon, em yêu."
Câu nói thủ thỉ vào tai cô mà anh vừa thốt ra, những hình ảnh kia trong đầu liền tiêu tan, cô kéo chăn che mặt lại khẽ cười hạnh phúc "Mình phải tin tưởng anh ấy."
…..
"Hiểu Linh, người chuẩn bị phục trang cho Lâm Tịch hôm qua bị sa thải rồi."
Mã Lợi chạy đến nói nhỏ vào tai Tô Hiểu Linh, mắt của cô ta trợn lên, hàng lông mày nhíu lại "Chắc cô ta đã nói gì đó với Trạch Minh."
Mã Lợi lại nói tiếp "Nhưng hôm nay Lâm Tịch đó lại tỏ ra rất bình thường, nhìn còn có vẻ có tinh thần hơn hôm qua, có lẽ tấm ảnh đó vẫn chưa đủ để kích động cô ta."
Tô Hiểu Linh không thể tin được, dù không đủ để kích động cũng không đến mức lấy lại tinh thần nhanh như vậy được, vẻ mặt hôm qua cả cô trông rất chán nản kia mà.
"Tạm thời chúng ta đừng động vào cô ta nữa, tránh để Tần tổng phát giác ra."
Tô Hiểu Linh không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy nhưng trong tình hình Trạch Minh đã có hành động, cô ta không muốn dừng cũng buộc phải dừng.
"Trạch Minh, rốt cuộc hai người đã sâu đậm đến mức nào, em không tin, không tin anh có thể quên được em."
Ánh mắt của Tô Hiểu Linh trở nên dữ tợn, tròng trắng nổi gân đỏ sặc mùi đố kỵ.
Hôm nay Hy Lâm quay phim rất thuận lợi, cô không phạm lỗi nữa đạo diễn Diêu cũng không nổi giận, tuy nhiên những lời nói xấu vẫn bị cô nghe thấy, điều này chứng tỏ Trạch Minh không can dự vào quá sâu, anh giúp cô sa thải người chuẩn bị phục trang cũng là đang giúp đoàn phim thanh lọc một tế bào gây hại.
Đến giờ nghỉ trưa, đột nhiên có mấy người mang đồ ăn đến cho đoàn phim, vì không có đặt trước nên ai nấy cũng ngơ ngác.
"Mọi người, đây là đồ ăn do cậu Tần Tinh Diệu em trai của Tần tổng chiêu đãi, mọi người cứ ăn tự nhiên đi nhé."
Có người thông báo như vậy, vài cô diễn viên trở nên háo hức, bắt đầu những suy đoán.
"Em trai của Tần tổng mua đồ ăn cho chúng ta, không phải là để ý đến ai trong đoàn rồi chứ?"
"Không lẽ là tiền bối Hiểu Linh? Ở đây chỉ có cô ấy là nổi tiếng nhất."
"Không phải chứ, trước đây Tô Hiểu Linh còn có tin đồn hẹn hò với Tần tổng mà, không lẽ hai anh em cùng thích một người?"
"Không đâu, cô cập nhật tin tức chậm quá, Tần tổng đã đính chính là không phải rồi."
...
Hy Lâm cũng không biết tên Tinh Diệu này tính làm gì, nhưng người khác vẫn nhận ăn vui vẻ thì cô cũng không từ chối ngồi vào ăn cùng mọi người.
"Lâm Tịch!"
Đột nhiên tiếng của Tinh Diệu từ xa gọi cho cô làm cô giật cả mình, nhìn xung quanh thấy ai cũng hướng ánh mắt nhìn vào cô, cả Tô Hiểu Linh cũng không ngoại lệ.
"Lâm Tịch, ăn ngon chứ, tôi còn mua trà sữa mang đến cho cậu này"
Nghe câu này cô đột nhiên nuốt không trôi nữa, cô tỏ ra bình tĩnh nói chuyện tự nhiên với cậu ta như bạn bè "Sao cậu lại đến đây?"
"Sợ cậu quay phim mệt mỏi nên cố ý đến thăm cậu."
Hy Lâm cười gượng, dù là bạn nhưng nếu là một nam một nữ mà nói câu đó thì phần lớn sẽ gây ra hiểu lầm.
Thật ra cô cũng chẳng biết Tinh Diệu đang có ý định gì, suy cho cùng cậu ta cũng chỉ mới gặp cô trong thân phận Lâm Tịch một lần, cô cũng không có lý do gì để đuổi khéo cậu ta đi hết, thật không biết phải xử lý thế nào trong tình huống này.
Tinh Diệu không nhận ra cô đang khó xử mà ngồi xuống ngay bên cạnh, mang cố trà sữa đẩy qua cho cô, còn luôn mắt nhìn cô không rời.
Cô không nhìn cũng biết đang có hàng tá ánh mắt dò xét đang nhìn cô, nó thực sự khiến cô không thoải mái, lúc này cô mới nói nhỏ "Cậu đừng có đối đãi đặc biệt với tôi như thế, tôi rất khó xử với mọi người."
Cô mong rằng cậu ta hiểu cho cái khó của cô, ấy vậy mà cậu ta lại tươi cười, đá mắt một cái, ghét sát người nói vào tai cô "Vì cậu tôi mới bao cả phim trường, họ cũng là người được lợi mà nên đừng cảm thấy khó xử."
Hy Lâm thật sự đang khóc trong lòng, cô không tự luyến nhưng đến kẻ ngốc cũng nhận ra như thế này chẳng phải là đang tán tỉnh đó sao?
Ở phía bên kia, Tô Hiểu Linh đang giả vờ bấm điện thoại, thật ra là đang chụp lại khoảnh khắc hai người ngồi sát bên nhau.
Mã Lợi cũng liếc nhìn nói nhỏ "Câu dẫn cả anh lẫn em, quả thật là hạng con gái lẳng lơ mà, không hiểu sao Tần tổng lại thích cô ta cho được."
Tô Hiểu Linh chụp xong thì đưa cho Mã Lợi xem, hai người chỉ nhìn nhau không nói gì thì Mã Lợi cũng biết phải nên làm gì tiếp theo.
Cả Tinh Diệu lẫn Lâm Tịch lúc này đều không phải là nhân vật nổi trội nên có phát tán lên mạng cũng không ai để ý, nhưng chỉ cần gắn vào một cái mác là em trai của Trạch Minh thì Trạch Minh nhất định sẽ biết, bức ảnh này cũng theo đó mà tới tay anh.
"Bạn gái và em trai thân thiết với nhau như vậy, em không tin anh lại còn muốn giữ cô ta."
Trở về từ phim trường, Trạch Minh lại đến đón cô, Hy Lâm không muốn giấu mà nói hết cho anh nghe những việc làm của Tinh Diệu hôm nay, cô cũng nói ra nghi ngờ trong đầu mình, tưởng rằng anh sẽ rất ngạc nhiên nhưng anh chỉ cười.
"Anh biết hết rồi, em cứ mặc nó, khi nào chán nó sẽ từ bỏ thôi, Tinh Diệu là đứa tùy hứng mà."
Nghe anh nói, Hy Lâm lại nghĩ ra một điều gì đó thú vị mà cười thích thú "Đúng vậy, nếu sau này Tinh Diệu biết Lâm Tịch chính là em thì chắc cậu ta sẽ hối hận đến chết mất thôi."
Nhìn thấy tâm trạng của cô thoải mái như vậy anh cũng nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mong Tinh Diệu không làm gì quá đáng.
Còn về bài báo chiều nay, anh đoán người muốn đăng nó với mục đích là để cho anh thấy được, rồi cả vụ trang phục bị người khác giở trò của cô, người anh nghi ngờ chỉ có một người, chính là cô ta, Tô Hiểu Linh.
Không một ai biết quan hệ giữa anh và Hy Lâm nhưng nếu điều tra thì cũng không khó, anh tưởng Tô Hiểu Linh đã yên phận rồi, nhưng không ngờ cô ta lại làm phiền đến cô.
Anh vẫn chưa thể nói nghi ngờ này cho Hy Lâm biết, sợ cô sẽ buồn và thất vọng nên từ giờ anh phải để mắt đến cô nhiều hơn để không bị Tô Hiểu Linh ngấm ngầm hãm hại nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...