Từ khi Trạch Minh và Hy Lâm chính thức hẹn hò, anh mỗi buổi tối đều gọi nói chuyện với cô trước khi ngủ, nghe giọng của cô, anh có vẻ dễ ngủ hơn nhiều.
"Ngày mai bắt đầu quay phim đúng không? Anh đến đưa em đi."
Hy Lâm cũng dần quen với sự quan tâm của anh, dù so với lúc cô còn trong vai trò là em trai của anh chẳng có mấy khác biệt, nhưng cảm giác thì lại khác đi rất nhiều, hiện tại cô cũng thoải mái hơn khi nói chuyện mà không bị mắc chứng ngại ngùng, hay nói lắp như hồi đầu lạ lẫm.
"Em tự mình đi được, anh đừng quên trước mặt người khác phải giả vờ không quen biết nhau.
Dù gì em cũng xem như là người mới, qua lại với nhân vật lớn như anh thì khó tránh khỏi những lời đồn thị phi, không tốt cho cả hai."
Trạch Minh biết trước cô sẽ nói như thế nên cũng không lấy làm thất vọng, nếu thật sự có lời đồn không hay chỉ cần anh muốn là sẽ dìm xuống trong thời gian thưởng thức một chén trà, nhưng Hy Lâm không muốn anh nhúng tay vào công việc của cô, anh biết điều đó và tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng nếu thật sự cô gặp rắc rối, anh cũng không khoanh tay mà đứng nhìn người mình yêu phải xoay sở một mình.
"Vậy em ngủ sớm đi, có chuyện gì phải nói cho anh biết, rõ chưa."
Hy Lâm nằm trên giường, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, môi đột nhiên lại nở ra nụ cười e thẹn, cô đưa loa điện thoại sát vào miệng nói "Em biết rồi, chúc ngủ ngon, anh yêu."
Vừa dứt lời thì cô ngay lập tức nhấn kết thúc cuộc gọi, coi nhắm nghiền mắt lại vừa cười vui sướng vừa lăn qua lăn lại trên chiếc giường "Nói rồi, cuối cùng cũng nói rồi, thật ngại quá!"
Trạch Minh nghe xong hai chữ cuối cũng ngơ ngẩn người ra một lúc, lồng ngực cũng đập rộn ràng, không biết đã bao lâu rồi cái cảm giác này mới lại xuất hiện, chỉ tiếc cô không giữ máy để nghe anh trả lời, đêm nay xác định là một đêm khó ngủ đối với anh.
Sáng hôm sau, Hy Lâm đến trường quay trong tâm trạng vô cùng phấn chấn và hào hứng, cô được sắp xếp hóa trang cùng phòng với Tô Hiểu Linh.
Cô ta cũng đã để ý đến cô ngay từ lúc cô bước chân vào.
Thấy Tô Hiểu Linh ngồi trước mặt, cô cũng mạo muội đến chào hỏi, dù gì hai người cũng phải làm việc với nhau trong một khoảng thời gian.
"Chị… Chào buổi sáng tiền bối Tô, em là diễn viên mới sẽ cùng quay với chị trong thời gian tới, mong chị chỉ giáo nhiều hơn."
Tô Hiểu Linh không ngờ cô lại chủ động chào hỏi, trong lòng có chút không vui vì ai cũng biết tin đồn yêu đương giữa cô ta và Trạch Minh, cho rằng cô chủ động bắt chuyện như vậy là cố tình, mục đích là để khoe mẽ, tuy nhiên cô ta ngoài mặt cũng rất niềm nở, hiền dịu.
"Chị biết em, em là người nổi bật nhất trong đợt thử vai, nhưng ngại quá tên của em là…?"
"Tên của em là Lâm Tịch."
Hy Lâm không giấu nổi niềm vui trên gương mặt khi nói chuyện với Tô Hiểu Linh, cô không phải là muốn tiếp cận hay kết thân gì hết, chỉ là Tô Hiểu Linh luôn hòa nhã với mọi người như vậy, thật khiến đối phương cảm thấy rất dễ chịu.
Từ màn chào hỏi, Tô Hiểu Linh rất đắc ý vì nhìn cô trông như một con cừu non vậy, muốn tiếp cận cũng thật dễ dàng, nhưng cô ta cũng không quên đề phòng vì cô ta nghĩ có lẽ cô cũng không phải loại người đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tô Hiểu Linh tỏ ra tốt bụng, vừa hóa trang lại vừa thoải mái nói chuyện với cô như một người bạn "Từ giờ cứ gọi chị là Hiểu Linh."
Hy Lâm cũng rất vui vì từ lâu cô ta luôn là thần tượng trong lòng cô nên cô cũng vui vẻ đáp lại ngay "Vâng."
Giữa lúc đang nói chuyện thì một nhân viên trong phim trường đi vào phòng gọi lớn "Cô Tô Hiểu Linh, đạo diễn Diêu muốn gặp cô."
Tô Hiểu Linh cười nhẹ đáp lại "Tôi đến ngay."
Vừa kịp lúc cũng đã hóa trang xong, Tô Hiểu Linh đứng dậy vỗ vai Hy Lâm trước khi đi "Chị đi trước nhé, lát nữa tới cảnh quay thì đừng run, cố lên."
Nhận được lời động viên từ thần tượng sao cô không vui cho được, cô cười híp mắt đáp "Cảm ơn chị, chị Hiểu Linh."
Tô Hiểu Linh đi ra, ánh mắt đá xéo sang người thợ trang điểm, anh ta cũng khẽ gật đầu nhẹ.
Cô ta biết đạo diễn Diêu rất khó tính lại dễ nổi nóng, ghét nhất những người chậm chạp, không đến đúng giờ cô ta mới nói với thợ trang điểm hóa trang cho cô 'tỉ mỉ' hơn một chút, ngay cả người phụ trách thông báo cũng bị Mã Lợi giữ lại giữa đường.
Kết quả Hy Lâm có mặt trễ 5 phút, bị đạo diễn Diêu nổi trận lôi đình mắng trước mặt rất nhiều người "Cô nghĩ cô là ai mà bắt bao nhiêu người ở đây phải chờ hả, chưa nổi tiếng mà đã mắc bệnh ngôi sao rồi sao? Đúng là không có tí chuyên nghiệp nào, cô chui từ đâu ra vậy hả?"
Ở xung quanh, những diễn viên khác đang cười cợt cô, nhìn cô bằng nửa con mắt, nói vào tai nhau xì xào.
Chuyện này ở phim trường cũng rất bình thường, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, Hy Lâm nhẫn nhịn hạ giọng cúi đầu "Xin lỗi đạo diễn."
Tô Hiểu Linh lúc này lại ra mặt an ủi cô "Không sao đâu, diễn tốt là đạo diễn Diêu sẽ hết giận ngay thôi."
Hy Lâm cười nhẹ đáp lại rồi bắt đầu cảnh quay.
Tô Hiểu Linh trở lại vào bên trong, khoanh tay ngồi xuống ghế, Mã Lợi tiến đến nói nhỏ vào tai cô ta, ánh mắt vẫn liếc nhìn cô cười nham hiểm "Chiêu vừa đấm vừa xoa này của cô thật lợi hại."
Tô Hiểu Linh cũng cười nhẹ, nhìn cô không rời một giây chờ đón phần kịch hay tiếp theo.
"Cắt, cắt, cắt, Lâm Tịch! Cô bị làm sao vậy hả, đây đã là lần thứ tám rồi, mấy cảnh trước chẳng phải làm rất tốt sao, sao giờ chỉ có một cảnh quay đơn giản mà cũng làm không xong vậy, chưa quay xong đã muốn nghỉ ngơi rồi đúng không?"
Đạo diễn Diêu lại nổi giận với cô, biết là ông ta khó tính nhưng lời nào nói ra cũng có ý châm biếm, chỉ trích cô nặng nề trong khi đối với những người khác thì chỉ mắng một chút.
Nhưng giờ quả thật là lỗi của cô, cô cũng hết cách, cả người cô bỗng nhiên rất ngứa, cảm giác như bị kiến đốt cho sưng tấy lên, không phải tay hay chân mà người khác có thể nhìn thấy mà lại ngứa ở những chỗ xấu hổ cô không thể nói được, cô còn trụ nổi đứng đây cũng là rất cố gắng.
Vì chính cô đã làm không tốt, cũng không thể trách đạo diễn được, cô lại cúi đầu xin lỗi lần nữa, lần này cô phải cắn răng cố gắng diễn cho xong, đây đã là cảnh cuối của cô trong ngày rồi.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi."
Tiếng hô của đạo diễn kết thúc, Hy Lâm thở phào lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng hóa trang thay đồ ra, cô chẳng thấy bên trong quần áo có gì lạ hết, cô đưa tay gãi vài cái thì lại có cảm giác đau rát.
"Phải nhanh về nhà mới được, chịu hết nổi rồi."
Hy Lâm không nghĩ gì nhiều, trong đầu cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà, lúc đang thay quần áo thì tiếng nói cười của một vài người vọng lên, cô vô tình nghe thấy được.
"Cái cô Lâm Tịch đó đúng là chuyên gây rắc rối, chúng ta ngoài ở ngoài nghe đạo diễn Diêu chửi không cũng mệt tai, có bị chửi thì để một mình cô ta nghe được rồi, còn liên lụy đến chúng ta cũng bị đạo diễn hằn hộc theo."
"Nhắc tới thì lại thấy tức, mới ngày đầu quay đã vậy, thật mong cô ta nhanh chóng diễn lẹ lẹ rồi biến cho khuất mắt."
"Sao hả, thấy cô ta xinh đẹp nên sợ bị chiếm hào quang sao?"
"Hứ, chi bằng cô ta lấy cái dáng vẻ xinh đẹp đó đi câu dẫn đạo diễn, để ông ta đừng chửi nữa có phải tốt hơn không?"
Mấy người này nói chuyện thì thầm mà như muốn cho cả thế giới biết, vừa nói vừa cười giễu cợt khiến người ta chán ghét, nhưng cô cũng cố bỏ nó ngoài tai, không thèm chấp vặt với đám người miệng rộng này.
Đột nhiên bên ngoài im lặng hẳn, lại có tiếng giày cao gót đang đi tới gần phòng thay đồ của cô, sau đó là một tiếng gõ cửa.
"Lâm Tịch, chị biết em đang ở trong đó, em đừng để bụng những lời mấy người vừa rồi nói mà buồn nhé."
Giọng nói ngọt ngào của Tô Hiểu Linh vọng lên lại khiến cô yên tâm, cũng thay đồ xong rồi, cô liền mở cửa ra, cơ thể vẫn còn không thoải mái nhưng cô vẫn gượng cười để đáp lại lòng tốt của Tô Hiểu Linh.
"Hôm nay cũng may nhờ có chị, cảm ơn chị luôn động viên em."
Hy Lâm không tiện ở lâu, vừa nói xong cô đã nhanh chóng đi sắp xếp đồ đạc trở về.
Đột nhiên dưới chân cô đạp phải một tấm ảnh, cô nhặt nó lên, ánh mắt có đôi chút ngỡ ngàng, đó là tấm hình Tô Hiểu Linh đang hôn vào má của Trạch Minh, bức hình khiến người nhìn phải phát ra mùi ghen tị.
Tô Hiểu Linh nhận ra liền lấy lại tấm ảnh từ tay của cô, cô ta cười thẹn nói "Đây là hình của chị, chị vẫn luôn giữ nó ở trong bóp không biết tại sao lại rơi ra nữa."
Hy Lâm chỉ nhếch nhẹ môi không nói gì, Tô Hiểu Linh liền diễn sâu hơn, cô ta muốn cô phải để ý, càng để ý thì càng tốt.
Tô Hiểu Linh nở nụ cười tưởng chừng như rất tươi, nhưng ánh mắt có thể nhìn thấy được sự đượm buồn, cô ta nói như là đang tâm sự "Tự nhiên để em nhìn thấy tấm ảnh là làm chị ngại quá, chị và anh ấy đã chia tay rồi nhưng mà chị tin anh ấy chỉ đang giận chị, vì anh ấy từng nói chị là người anh ấy yêu còn hơn cả mạng sống, người đàn ông đã nói ra câu đó thì sao dễ thay lòng, em nói có đúng không?"
Hy Lâm một lần nữa chỉ biết gượng cười, cô có thể nói gì được khi chính cô cũng là người từng chứng kiến đoạn tình cảm giữa Trạch Minh và cô ta.
Cho dù bây giờ hai người họ đã chia tay, cô mới chính là bạn gái hiện tại của anh, nhưng khi nghe Tô Hiểu Linh nói ra câu đó, cảm giác chạnh lòng trong cô không tránh khỏi dâng trào.
"Chị… chị Hiểu Linh à, em có việc nên về trước đây."
Hy Lâm dù có cố gắng che giấu cảm xúc cũng không qua mắt được Tô Hiểu Linh, nhìn cô vội vã rời đi, cô ta lại nhếch môi lên cười xảo quyệt.
Mã Lợi đứng bên cạnh cũng thán phục "Làm tốt lắm Hiểu Linh, cô ta trước sau gì cũng nghĩ ngợi mà ghen tuông mù quáng thôi, cũng chỉ là hạng phụ nữ tầm thường sao Tần tổng có thể giữ lâu bên mình được."
Tô Hiểu Linh từ tốn ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía phòng thay đồ vừa rồi cô bước ra "Chuyện tôi muốn làm đâu chỉ có vậy."
Mã Lợi hiểu ý cũng nhếch miệng cười tà.
Phục trang của Hy Lâm không phải tự nhiên lại làm cho cô ngứa ngáy đến điên cuồng như vậy, đó đều là một tay Tô Hiểu Linh và Mã Lợi dàn xếp, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hai người họ.
Bọn họ không chỉ muốn Hy Lâm ghen tuông mà còn muốn dìm cô xuống trong lời dèm pha để không ngóc đầu lên được "Ha, ai bảo cô dám dụ dỗ Trạch Minh của tôi, cô không có cửa đấu với tôi đâu, Lâm Tịch!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...