Hôm nay là ngày tròn 13 năm Lâm Tịch trở thành con trai út của nhà họ Tần.
Vốn là một cô bé mũm mĩm đáng yêu, đang sống hạnh phúc cùng ba mẹ của mình, nhưng vào một ngày không đẹp trời, mây đen che lấp, không khí u ám, ẩm ướt, những cơn cuồng phong cuồn cuộn như muốn quật đổ những cái cây to lớn, Lâm Tịch đã phải nhận một tin dữ mà một cô bé 5 tuổi chưa đủ để nhận thức được hết nỗi đau thương này.
Cả ba và mẹ của cô bé đều mất trong cùng một ngày bởi tai nạn máy bay thảm khốc.
Trong đám tang không người thân thích, chỉ có Lâm Tịch đang đứng trước di ảnh của ba mẹ mà khóc nấc.
Khi đó, đã có một bàn tay mềm mại đặt lên vai cô bé, một người phụ nữ với dáng vẻ dịu hiền, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, ngồi xuống bên cạnh cô bé, người phụ nữ nhẹ giọng nói "Tiểu Tịch, từ giờ ta sẽ là mẹ của con, ta sẽ thay ba mẹ của con chăm sóc cho con thật tốt."
Người phụ nữ này còn đi cùng với chồng của bà ấy, cả hai người vốn là bạn bè thân thiết của ba mẹ Lâm Tịch nên những người giúp việc của nhà họ Lâm lúc đó rất yên tâm để cô bé được hai người họ nhận nuôi.
Nơi Lâm Tịch sắp bước vào chính là nhà họ Tần, là một hào môn thế gia của Hà Thành - đô thị rộng lớn và phồn hoa nhất cả nước.
Với những luật lệ khắt khe khi Tần lão gia là người đứng đầu nhà họ Tần, Tần Chính Trực đã bất đắc dĩ phải để cho Lâm Tịch đóng giả thành một bé trai và tên cũng đổi thành Tần Hy Lâm, kể từ đó Hy Lâm chính thức trở thành con trai út cả nhà họ Tần.
13 năm trôi qua, Hy Lâm cũng đã lên 18 tuổi, cô sống trong nhà họ Tần rất tốt, được ba mẹ và các anh trai yêu thương, cô cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn.
…..
Hy Lâm vừa mang một bó hoa huệ tây đến nghĩa trang thăm mộ của ba mẹ ruột xong, thì bất ngờ một cơn mưa lớn trút xuống, cô vội vã đưa tay lên che đầu chạy tìm chỗ trú, bất ngờ cô lại va phải một người khiến cơ thể trong lúc mất đà có thể ngã ngửa ngay lập tức.
Nhưng cánh tay của người này nhanh chóng đã giữ cô lại, kéo cô áp sát vào thân mình, giữ cả người cô nép trọn vào cây dù để tránh bị ướt mưa.
Hy Lâm rối rít cảm ơn, lúc cô ngước lên nhìn thì gương mặt trở nên rạng rỡ, môi cô cong lên nở ra một nụ cười tươi tắn.
"Anh cả, sao anh lại đến đây?"
Đó là Tần Trạch Minh, con trai lớn của Tần Chính Trực, anh hơn Hy Lâm chừng mười tuổi.
Trạch Minh không cười, nhưng vẻ mặt không lộ ra sự giận dữ hay khó chịu nào, ngược lại còn tạo cho người ta thấy cảm giác ấm áp hơn hẳn.
"Tinh Diệu nói vừa mới tan học thì em đi đâu mất, anh đoán là em ở đây nên cố ý đi đón."
Đột nhiên Hy Lâm nhận ra, cả người của cô đang dính lấy Trạch Minh, cô lớn rồi theo đó bộ phận nào đó trên người cũng lớn theo nếu bị dính sát như vậy dù có nịt chặt tới đâu cũng rất dễ bị nhận ra.
Hy Lâm tỏ ra lúng túng tách ra khỏi người anh, nhưng vừa chỉ nhích ra một chút vai áo của cô đã bị nước mưa thấm ướt.
Trạch Minh liền kéo cô lại vào trong, anh quàng tay qua vai của cô, thản nhiên mà bước đi, lâu lâu cô lại liếc mắt lên nhìn anh, thấy anh chỉ nhìn thẳng về phía trước thì cô cũng thở phào, nhưng đôi tay đang co lên trước ngực có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh.
Lúc lên xe, Trạch Minh còn đưa áo của mình cho cô đắp lên.
Từ nhỏ đến lớn anh luôn chu đáo với cô như vậy nhưng có nhiều lúc cô đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng không thể lý giải.
"Nghĩ gì mà trầm tư vậy, về đến nhà rồi."
Cô suy nghĩ bâng quơ đến lúc về tới nhà lúc nào cũng không biết, Trạch Minh vừa nói xong thì cô lại nhanh chóng mở cửa xe chạy ù vào trong nhà không nhìn ai.
Anh nhìn cô lóng ngóng chạy vào, miệng lại hơi cong lên cười nhẹ.
Tinh Diệu, con trai thứ ba của Tần Chính Trực, đồng thời cậu ta cũng bằng tuổi với Hy Lâm, nhìn thấy cô về nhà cậu ta liền chạy đến.
Nhưng vẫn như thường lệ cô chạy vào phòng lại khóa cửa kín mít.
"Anh cả, Hy Lâm lại khóa cửa phòng, có khi nào cậu ta giấu thứ gì mờ ám không dám để ai nhìn thấy không?"
Tinh Diệu thấy Trạch Minh cũng đang đi lên liền chạy tới nhiều chuyện, anh nhìn liếc nhìn cậu ta lạnh lùng bảo "Đừng nói bậy."
Nói rồi anh cũng bơ cậu ta mà phòng của mình.
Trong nhà chỉ có ba anh em, Tinh Diệu là người ồn ào nhất khác hẳn một trời một vực với vẻ trầm tĩnh của Trạch Minh, cậu ta cũng xem là người thân thiết với Hy Lâm vì cả hai cùng nhau học cùng trường, cùng lớp từ nhỏ đến giờ nên Hy Lâm và Tinh Diệu xưng hô như bạn bè, chuyện này ông bà Tần cũng vui vẻ chấp nhận, cũng xem như là một điều đặc biệt thú vị.
Hy Lâm ở trong phòng, cô bước vào nhà tắm, đưa tay lên nhẹ gỡ xuống bộ tóc giả, cởi bỏ bộ đồng phục ẩm ướt, lộ ra thân hình trắng trẻo mảnh khảnh, mái tóc dài mềm mượt, người đứng trước gương này bây giờ là một cô gái.
Cô ngâm mình trong nước ấm để thư giãn, cả ngày phải mặc kín mít, phần ngực bị nịt chặt nên đôi lúc cô cũng cảm thấy khó thở.
Cô thở dài ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại lúc Tần lão gia mất là lúc cô có thể công khai thân phận, nhưng ông vừa mất thì Vĩnh Tần cũng điêu đứng, Trạch Minh lúc đó vừa mới tiếp quản công ty cũng gặp nhiều khó khăn, ông Tần lại là quân nhân, cũng chẳng thể giúp gì nhiều cho anh.
Mà cả Hà Thành đều biết Tần gia có bốn quý tử, chính Tần lão gia cũng nhiều lần khẳng định, để giữ thể diện cho Tần gia, để không gây thêm rắc rối cho Vĩnh Tần, cô quyết định sẽ tiếp tục làm Hy Lâm, làm con trai của nhà họ Tần.
Cốc cốc!
Hy Lâm đã tắm gội sạch sẽ đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô vội bật người ngồi dậy đội vội lại tóc giả rồi chạy ra mở cửa.
"Là anh cả, tìm em có việc gì sao?"
Trạch Minh thản nhiên bước vào phòng đặt lên bàn một cốc trà gừng nóng hổi còn bốc khói.
"Dì Chu pha một ít trà gừng, lúc nãy em bị ướt mưa, mau uống đi đề phòng bị cảm, anh về phòng đây."
Giọng của Trạch Minh nhẹ nhàng mà trầm ấm, là giọng Hy Lâm rất thích nghe.
"Cảm ơn anh cả, em sẽ uống."
Cô cười cười tiến lại gần cầm cốc trà lên, không ngờ quai cốc bất thình lình lại bị gãy, kết quả nguyên một tách trà nóng đổ vào chân của cô, còn cốc sứ bị vỡ tan tành văng ngổn ngang trên sàn.
Trạch Minh vừa mới chạm vào tay nắm cửa đã giật mình quay lại, anh hốt hoảng, hai chân mày nhíu lại "Đứng yên, cẩn thận bị cắt vào chân."
Vừa nói anh vừa nhanh chân đi đến, nhấc bổng cô lên đặt ngồi ngay ngắn lên giường, sau đó anh chạy vào phòng tắm, xả nước lạnh vào khăn rồi chạy ra đắp lên chân cho cô.
Chân Hy Lâm đỏ lên đau rát, mặt cô nhăn nhíu lại như sắp phát khóc, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không kêu la lấy một tiếng.
Trạch Minh nhìn lên thấy cô đau đớn trong lòng anh cũng thương xót "Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không, không, không có nghiêm trọng vậy đâu."
Trạch Minh không vui nhìn cô "Đau đến mức này mà nói không nghiêm trọng?"
Trạch Minh lo lắng cho cô đương nhiên trong lòng cô thấy rất vui, nhưng mà cô cũng rất ngại vì lúc nãy, cái lúc anh nhấc bổng cô lên như vậy cứ như là đang bế một cô gái, cô đang đi không nổi, nếu anh lại làm vậy nữa chắc mọi người nhìn vào sẽ dị nghị mà để anh cõng trên lưng thì lại tiếp xúc cơ thể mất rồi, kiểu gì cũng không được.
Cô nở nụ cười vô tư, xua xua tay nói với vẻ rất tự tin "Không sao, em là con trai mà, chút bỏng này có gì mà chịu không được."
Cô có diễn cỡ nào cũng không qua mắt được Trạch Minh, anh nhìn cô rồi cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi buông tay ra khỏi chân của cô đứng dậy.
"Vậy được rồi, em ngủ sớm đi, một lát dì Chu sẽ lên dọn dẹp mảnh vỡ."
Hy Lâm vẫn giữ nụ cười chờ anh đi khỏi phòng mới dám xuýt xoa vì đau.
Một lát sau chỉ có dì Chu lên dọn dẹp, không biết tại sao cô cứ nhìn về phía cửa như chờ đợi ai đó sẽ bước vào.
"Thôi đi ngủ vậy, giờ này không còn ai thức nữa đâu."
Cô thở dài nằm xuống đắp chăn lại, chừa ra cái chân bị bỏng, đã trôi qua gần một tiếng rồi, mà vết thương vẫn còn cảm giác nóng rát.
Không biết cô đã ngủ được bao lâu rồi, đột nhiên cô cảm thấy dưới chân có cảm giác mát lạnh vô cùng, cô đang còn mơ ngủ, mắt chỉ mở hờ ra thì thấy Trạch Minh đang ngồi đó.
Cô cố gắng tỉnh táo lại, nhưng lại không mở mắt ra mà chỉ để mắt hé mở.
"Là anh cả, anh ấy đang… bôi thuốc cho mình ư?"
Không những bôi mà Trạch Minh còn thổi chân cho cô nữa, Hy Lâm cứng đờ người ra không tin vào mắt mình, nhưng cảm giác rất chân thật thì không thể nào mà lầm được.
Lồng ngực của cô bỗng trở nên rộn ràng, tim đập nhanh như sắp văng ra đến nơi "Đây là cảm giác mà mọi người thường nói, tim đập nhanh, căng thẳng, ngại ngùng khi đối diện với người mình thích? Gần đây cảm giác này cũng thường xuất hiện khi mình ở cùng anh cả.
Chắc không phải đâu, làm sao mà mình thích anh cả được."
Hy Lâm cố trấn tĩnh những suy nghĩ không nên có đang hiện ra trong đầu mình.
Cho đến khi tiếng cửa phòng đóng lại cô mới dám thở mạnh, cô ngồi bật dậy mở mắt hoàn toàn ra.
Cô bóp chặt áo mình ở vị trí trái tim "Mình… không thể nào có cảm giác đó với anh cả được… mình thật là một đứa không ra gì mà."
Ở bên ngoài, vừa bước ra khỏi phòng thì anh nhận được một tin nhắn gửi tới của một người có tên là Bạch Cố nhắn "Thuốc thế nào?"
Trạch Minh chỉ nhắn lại hai từ "Rất tốt." Rồi anh nhét điện thoại lại vào túi quay người lại, nhìn vào cửa phòng của cô một lần sau đó mới rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...